Mùa đông đối với người dân Thục quốc mà nói chính là một nỗi thống khổ phi thường to lớn. Ngoại trừ kinh thành và các đô thị phồn hoa, những nơi khác đều hứng chịu cảnh mùa màng thất bát, giá rét lạnh căm mà không có nổi một bộ y phục tử tế để mặc, thức ăn dự trữ của mỗi nhà trong làng đều không thể nào đáp ứng đủ, chỉ đành trông chờ vào lương thực cứu tế ít ỏi của triều đình.

Tiêu Châu là nơi lạnh giá nhất cũng là nơi khổ cực nhất ở Thục quốc, thường được ưu ái nhận cứu tế hằng năm sớm nhất. Vì cách rất xa so với kinh thành nên lương thực cứu tế phải vận chuyển từ trước khi đông đến cả tháng mới tới kịp. Nhưng năm nay thì khác, so với mọi năm đã trễ hơn đến tận nửa tháng. Dân chúng nơi đây cũng đã sắp không chống cự được nữa rồi

Lăng Sở Nhược đau lòng nhìn tình cảnh trước mắt, từng đám người đang điên cuồng tranh giành nhau những thứ mà họ nghĩ là sẽ giúp họ lấp được dạ dày trống rỗng. Trên nền tuyết lạnh lẽo, những đôi bàn tay trần trầy xước rướm máu đang ra sức cào bới tìm kiếm xác động vật đã đông cứng, y phục trên người không biết từ lúc nào đã trở nên ẩm ướt, bám đầy tuyết, lạnh lẽo đến mức da thịt đều nứt nẻ, từng làn khói trắng từ mũi theo hơi thở toát ra mờ đục đến mức dường như có thể che phủ được cả một vùng

"Lăng tiểu thư, Lăng tiểu thư đến rồi"

Lão bá cao tuổi bị hất văng ra khỏi cuộc chiến tranh giành thức ăn đang ngồi bên vệ đường chính là người phát hiện ra Lăng Sở Nhược đầu tiên. Thanh âm mừng rỡ của lão bá tuy không to nhưng lại đủ khiến tất cả những người có mặt đều dừng mọi hoạt động, hướng về phía kiệu nhỏ mang ký hiệu của Lăng phủ.

Toàn huyện Tiêu Châu già trẻ lớn bé không ai là không biết đến tri phủ đại tiểu thư Lăng Sở Nhược giàu lòng nhân hậu, mỗi gia đình ở nơi này không nhiều thì ít đã từng nhận ân huệ của nàng. Không những tâm tính lương thiện, bề ngoài của nàng cũng là một tuyệt đại mỹ nhân nhân gian hiếm thấy, thanh tao diễm lệ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Ông trời dường như đã đem hết tất cả những gì tốt đẹp nhất ban tặng cho nàng, mỹ nhân khuynh thành trên người còn có thêm khí chất tựa hoàng liên thanh khiết thoát tục. Bá tánh huyện Tiêu Châu sớm đã đem Lăng Sở Nhược nhận thức thành bồ tát sống, sự kính trọng đối với nàng thậm chí còn vượt xa cả quan phụ mẫu nơi đây - Lăng tri phủ

Gió thổi càng lúc càng lớn khiến xiêm y trắng tinh trên người Lăng Sở Nhược lay động, suối tóc đen bóng mềm mại như nhung lụa tỏa hương thơm ngát, đó chính là mùi hương tự nhiên của nàng, mùi thảo dược tinh khiết như sương sớm, nhẹ nhàng nhưng dễ khiến người say lòng. Trong phút chốc thời gian như ngừng lại, ai nấy đều ngẩn người, cơ hồ đã quên sự thống khổ đã từng phải chịu đựng, có người thậm chí còn dụi mắt mấy lần, ngỡ đâu đã lạc vào tiên cảnh. Con người ta khi chết đi được lên thiên cung có lẽ cũng chỉ đẹp đến vậy

"Vũ nhi, cho người lấy lương thực và y phục trên xe xuống phát cho bọn họ. Còn cả Noãn Âm Tán, đều đem chia hết cả đi"

Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân khẽ khàng vang lên, tuy rất nhỏ nhưng lại như sấm truyền, chẳng mấy chốc đã thấy những gương mặt lam lũ khổ sở ẩn hiện ý cười. Đám người mừng như vỡ òa, ôm nhau khóc lóc quên mất rằng ban nãy bản thân đã cùng họ tranh nhau miếng ăn đến sứt đầu mẻ trán. Nhìn một màn này, Lăng Sở Nhược thở dài, không biết còn có thể cầm cự được đến bao giờ

"Tiểu thư, Noãn Âm Tán..."

Thanh Vũ định nói nhưng lại thôi, từ nhỏ thân thể tiểu thư nhà nàng đã kỵ hàn, đại phu nhân thương xót con gái nên điều chế ra loại thuốc Noãn Âm Tán dành riêng cho nàng. Thứ thuốc này vạn kim khó cầu, điều chế rất tỉ mỉ tốn sức, không ai biết rằng Lăng Sở Nhược đã thức khuya dậy sớm mỗi ngày cũng chỉ có thể làm ra được vài hũ nhỏ, vậy mà nàng lại đem chia hết cho người khác.

"Lăng tiểu thư, lương thực này ... dường như không phải do triều đình trợ cấp đúng không? "

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nữ nhân có thân hình gầy gò vừa lên tiếng. So với những người ở đây, nàng cũng không quá thảm hại. Lăng Sở Nhược đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ nhưng đầy tuyệt vọng của Hạ Ưu Nhi, không biết phải trả lời thế nào. Hạ Ưu Nhi là nữ nhi của Hạ sư phụ - lão sư có tiếng khắp huyện Tiêu Châu, nếu không phải phụ thân nàng lâm bệnh nặng, nàng cũng không cần ra đường tìm cái ăn khổ sở như bây giờ

"Lăng tiểu thư, lời của Hạ cô nương nói là đúng sao?"

Đám đông bắt đầu lao nhao, vui mừng trong phút chốc giảm đi một nửa. Bất đắc dĩ Lăng Sở Nhược đành gật đầu, nàng đã cùng phụ thân tranh luận cả một ngày mới có thể có được số lương thực này, đúng là không thấm vào đâu nhưng đã là tất cả những gì nàng có thể làm được. Lương thực trong phủ cũng không còn nhiều nữa, e rằng đây là lần cuối nàng có thể giúp đỡ bọn họ, nếu lương thực cứu tế còn không đến, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Không nhẫn tâm nhìn thêm, Lăng Sở Nhược xoay người bước lên kiệu. Trở về phủ vừa kịp giờ dùng ngọ thiện, nàng thay y phục muốn đến đại sảnh thì Thanh Vũ tiến vào, gương mặt phúng phính không giấu nổi ủy khất, trông có vẻ tức giận lại vừa đáng thương

"Tiểu thư, không hay rồi"

"Làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?"

"Tiểu thư, nhị phu nhân không biết đã nói gì với lão gia, bây giờ lão gia ra lệnh không cho tiểu thư cùng dùng thiện với bọn họ nữa"

Lăng Sở Nhược bất thanh bất động, không nhìn ra được biểu tình. Nàng biết việc cãi lại phụ thân mang số lương thực kia phân phát cho bá tánh đã khiến người vô cùng tức giận. Nếu không nhìn mặt nàng có thể khiến người nguôi ngoai phần nào thì một chút thiệt thòi cũng có thể nhịn được

"Còn nữa tiểu thư, thức ăn...thức ăn mà họ đem tới đúng là không phải cho người dùng mà, làm sao tiểu thư có thể ăn loại thức ăn như vậy"

"Được rồi đừng tức giận, cũng đâu có bắt ngươi nhịn đói"

Nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Lăng Sở Nhược, tức giận trong lòng Thanh Vũ giảm đi phân nửa, ngược lại cảm giác ấm áp lại từ từ thấm đến tận tâm can. Từ lúc 6 tuổi nàng đã theo hầu hạ tiểu thư, tính tới thời điểm hiện tại cũng đã tròn mười năm nhưng số lần thấy nàng ấy cười chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thanh Vũ trong lòng đầy cảm thán, tiểu thư nhà nàng bình thường xinh đẹp như vậy, lúc cười rộ lực sát thương lại càng mãnh liệt hơn, mị lực tỏa ra không ai có thể cưỡng lại được

Còn nhớ lúc đó đại phu nhân sau khi cứu nàng trên đường bị bán đến Kim Xuân lâu liền đưa nàng nhập phủ. Đáng tiếc là hầu hạ không được bao lâu thì phu nhân đột ngột qua đời, đại tiểu thư Lăng Sở Nhược từ đó hoàn toàn thay đổi, không còn tâm tính tùy tiện cũng không nghịch ngợm nữa, ngược lại ít nói ít cười, chuyên tâm học y thuật. Có đôi lúc Thanh Vũ cảm thấy, dường như Lăng Sở Nhược muốn đem mình biến thành phu nhân, mặc dù cũng rất tốt nhưng lại có gì đó không được tự nhiên

Quay lại hiện tại, vấn đề trước mắt cũng rất quan trọng, Thanh Vũ hận nhất chuyện nhị phu nhân chèn ép Lăng Sở Nhược, mà Lăng Sở Nhược lại thường xuyên nhẫn nhịn. Trong mắt Thanh Vũ, tiểu thư của nàng chính là cành vàng lá ngọc, không thể tùy ý để người khác khinh bạc.

"Tiểu thư, trong lòng ngươi rốt cuộc đã có suy tính gì chưa? Rõ ràng nhị phu nhân muốn ép chết chúng ta mà"

"Ngươi lo lắng cái gì, nhị phu nhân có thể làm gì được ta chứ?"

Lăng Sở Nhược không quá để ý lời cảnh báo của Thanh Vũ, dù sao nàng cũng là nữ nhi của phụ thân, cho dù nhị phu nhân kia có cố tình chống đối nàng thì cũng không thể nào chia cắt được tình cảm phụ tử bọn họ.

Thanh Vũ ngược lại không cho là đúng, còn tính mở miệng khuyên nhủ thì có tiếng gõ cửa, nàng rất không tình nguyện ra mở, không biết là ai giữa trưa lại đến làm phiền

"Đại tỷ, là ta Hương nhi, ta vào được không?"

Thanh âm ngọt ngào như nước của nữ tử cắt ngang cuộc nói chuyện của Lăng Sở Nhược và Thanh Vũ. Lăng Sở Hương là thứ nữ do nhị phu nhân sinh ra, kém Lăng Sở Nhược một tuổi, dung mạo kiều diễm sắc sảo nhưng tính tình lại không được tốt, ngoại trừ Thanh Vũ là nha hoàn thân cận của Lăng Sở Nhược, tất cả hạ nhân trong nhà đều từng bị nàng ta giáo huấn thị uy qua.

"Vào đi"

Lăng Sở Nhược lạnh nhạt lên tiếng, Lăng Sở Hương một thân hồng y tiến vào, nụ cười đắc ý vẫn còn vương trên môi. Thanh Vũ trong lòng vô cùng khó chịu, dùng ánh mắt giận dữ không né tránh nhìn về phía Lăng Sở Hương.

Lăng Sở Hương quả nhiên tức giận, nàng đã nhịn nha đầu này từ lâu lắm rồi, chỉ vì Lăng Sở Nhược kia là đại nữ nhi quý báu của phụ thân nên nàng không dám đắc tội đến. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả cơm cũng không được ăn tử tế, rốt cuộc cũng có một ngày nàng nở mày nở mặt trước vị đại tỷ cao cao tại thượng kia.

"Đại tỷ, nha đầu của tỷ thật đúng là không được dạy dỗ đàng hoàng, tỷ xem nàng nhìn ta bằng đôi mắt như vậy là có ý gì?"

"Là ta dạy bảo không tốt, đã mạo phạm nhị muội rồi"

"Thôi bỏ đi, ta đến đưa thức ăn cho đại tỷ, chắc tỷ cũng đói rồi"

Lăng Sở Hương đặt khay thức ăn lên bàn, tất cả đều chỉ có rau xanh đạm bạc. Lăng Sở Nhược gật đầu, trên gương mặt băng lãnh không hiện chút tia phật ý. Lăng Sở Hương hết sức chán ghét bộ dạng không để điều gì vào mắt này của nàng, đứng trước nàng, Lăng Sở Hương luôn cảm thấy bản thân hèn kém.

Từ trước đến nay Lăng Sở Hương luôn mang thân phận nữ nhi của vợ lẽ, không thể ngẩng mặt nhìn người khác. Còn Lăng Sở Nhược thì khác, từ nhỏ nàng đã luôn được sủng ái của phụ thân, sự kính trọng của tất cả mọi người. Luận về nhan sắc Lăng Sở Hương đã không thể vượt được tỷ tỷ, về địa vị cũng không thể bằng, tài năng cũng thua kém một chút nhưng nàng không cam tâm làm kẻ đứng sau.

Không ai không biết rằng Lăng Sở Hương hận Lăng Sở Nhược thấu xương, nếu không có Lăng Sở Nhược, tất cả mọi thứ sẽ đều là của nàng.

Nếu không có Lăng Sở Nhược, phụ thân sẽ lập nương nàng làm chính thất, nếu không có Lăng Sở Nhược, nàng sẽ là đệ nhất mỹ nhân Tiêu Châu

Nếu không có Lăng Sở Nhược, phụ thân sẽ yêu thương nàng nhiều hơn. Tình thương mà phụ thân dành cho Lăng Sở Nhược luôn khiến Lăng Sở Hương ghen tỵ, vậy mà nàng ta hết lần này đến lần khác cãi lời phụ thân. Cái gì mà giúp đỡ bá tánh, cái gì mà cứu trợ người dân, tất cả thật đáng buồn nôn

"Nếu không còn gì thì muội về phòng đi. Ta có chút mệt"

Một hồi lâu không thấy Lăng Sở Hương nói tiếng nào, Lăng Sở Nhược đành ra lệnh đuổi khách. Nàng không thích mùi hương nồng nặc trên người của nàng ta, cũng chán ghét cách ăn mặc khoa trương nhức mắt. Thanh Vũ lập tức bước về phía cửa, vờ cung kính lên tiếng

"Nhị tiểu thư, thỉnh"

Sau khi Lăng Sở Hương rời khỏi, Lăng Sở Nhược mới chậm rãi dùng bữa, Thanh Vũ cũng thấm mệt, đành lui xuống bếp nhận phần của mình. Phần cơm của Thanh Vũ so với Lăng Sở Nhược còn muốn đầy đủ hơn, nghĩ đến tiểu thư nàng phải một mình dùng bữa, trong lòng ủy khất không thôi. Lăng Sở Nhược là kim chi ngọc diệp được lão gia cưng chiều, làm sao nỡ để nàng phải kham khổ như vậy, nhất định là mẫu tử Lăng Sở Hương giở trò.

Dùng bữa xong Lăng Sở Nhược lại muốn ra ngoài, nàng luôn không thích sự tù túng trong phủ. Tuy bề ngoài tỏ ra không để ý nhưng Thanh Vũ biết Lăng Sở Nhược đang không vui, bởi vì mỗi lần có chuyện không vui nàng đều một mình đến mộ của đại phu nhân

Như mọi lần, Lăng Sở Nhược dọn dẹp cỏ quanh ngôi mộ, thắp nhang rồi đi dạo trong cánh rừng an tĩnh. Mùi của lá xanh và đất lạnh khiến tâm hồn của nàng như được rửa sạch, thơm ngát trong trẻo, cảm giác mọi thứ xung quanh đều xinh đẹp đến vô ngần. Ngày trước mẫu thân còn sống rất hay dẫn nàng đi hái thuốc trong rừng, đáng tiếc cảnh còn người mất, bây giờ chỉ còn một mình nàng đơn độc.

"Mẫu thân, nhị nương kia đúng là cố tình làm khó nữ nhi, phụ thân lại chiều theo ý của nàng ta, nữ nhi hận không thể cho nàng ta sớm đến gặp người, nhưng như vậy thì quá dễ dàng rồi, nàng ta nhất định phải nếm trải nhiều nỗi đau khổ hơn thế, nhất định nữ nhi sẽ khiến nàng ta thân bại danh liệt, muốn sống không được, chết cũng không xong"

Không ai có thể hình dung ra được một đại tiểu thư tâm địa hiền lương mà bọn họ tôn thờ như bồ tát sống lại có thể thốt ra được những lời độc ác như vậy, hơn nữa nét mặt lại đầy vẻ hận thù căm phẫn. Nàng hận nhị nương, hận cả phụ thân nàng, ai cũng bảo phụ thân nàng một mảnh tình si, vậy vì cớ gì mà mẫu thân nàng đang khỏe mạnh lại qua đời, hơn nữa một năm sau liền đưa nhị nương về, Lăng Sở Hương kia cũng chỉ kém nàng đúng 1 tuổi

Mẫu thân nàng là một thần y có danh tiếng trên giang hồ, vì tình yêu với phụ thân nàng nên chấp nhận quy ẩn để thành hiền thê. Mặc dù không còn xuất hiện trên giang hồ nhưng nàng vẫn bốc thuốc chữa bệnh cứu người, lại còn thường xuyên để Lăng Sở Nhược tiếp xúc với dược liệu từ bé. Bản thân Lăng Sở Nhược đối với dược liệu chính là hứng thú không thôi, lại rất có thiên phú không thua kém mẫu thân, đến năm mười tuổi nàng đã tinh thông tất cả các loại dược liệu và cách điều chế cơ bản, mười hai tuổi đã có thể cùng mẫu thân bốc thuốc chữa bệnh, sớm đã trở thành một tiểu thần y danh tiếng lẫy lừng.

Tiếng nước chảy ào ào khiến Lăng Sở Nhược thoát khỏi suy nghĩ, thì ra trong lúc không để ý, nàng đã vô tình tiến đến gần thác nước lớn ở sâu trong rừng. Mẫu thân đã từng nói, nàng cùng phụ thân lần đầu gặp nhau ở đây. Lăng Sở Nhược có chút rung động hồi tưởng, ngày đó nàng chỉ có thể cùng mẫu thân đến nơi này một lần duy nhất, sau đó thì bà qua đời, nàng còn nhỏ không thể nhớ được đường trở lại, cũng có khúc mắc không thể hóa giải cùng phụ thân nên không tiện hỏi. Sau này khi lớn lên, cũng không cách nào tìm ra được nơi này. Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ quả không sai, ngày hôm nay nàng không có chủ đích tìm kiếm, lại có thể đến đúng nơi này.

"Mẫu thân, nữ nhi đã đến rồi"

Lăng Sở Nhược khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn thác nước đang đổ xuống, cả người tỏa ra một cỗ khí ưu thương nhàn nhạt. Nàng còn nhớ rất rõ trên thượng nguồn có trồng rất nhiều hoa lưu ly, năm đó không biết bằng cách nào mẫu thân đã đưa nàng lên đến tận cùng.

Cảm giác từ trên cao nhìn xuống cảnh sắc thật tuyệt mỹ, những cánh hoa mềm mại như mây bị gió cuốn trôi đi, một số lại rơi xuống dòng thác đang chảy, nhuộm tím cả một vùng, phong tao đến mức khiến người ta phát sinh ảo giác.

Nàng đưa tay chụp lấy một nhánh lưu ly tím biếc, cảm giác hơi nước ấm áp chậm rãi lan tỏa vô cùng dễ chịu, mặc dù Tiêu Châu nơi nơi đều là băng tuyết nhưng vẫn kỳ diệu tồn tại ôn tuyền thác nước như thế này.

Cánh tay Lăng Sở Nhược đột ngột bị một cơn gió thổi qua làm cho giật mình buông lỏng, nhánh hoa lưu ly tuột khỏi tay nàng, bay ngược về phía sau.

Lăng Sở Nhược theo phản xạ xoay người, mái tóc đen nhánh xõa tung mất trật tự nhưng lại đẹp đến mê người, nàng vươn ngón tay thon dài như muốn nắm lại nhưng cuối cùng lại giật mình buông xuống, trên đời này có những thứ nàng muốn nắm nhưng vẫn cứ phải buông thôi.

Cả đời này Lãnh Nguyệt Thanh cũng không thể nào quên được cảnh tượng khắc cốt ghi tâm lần đầu tiên bắt gặp Lăng Sở Nhược. Trước kia ở trong cung, mỹ nhân xinh đẹp cỡ nào nàng cũng đã từng gặp qua, bất kể là thuần khiết đáng yêu hay yêu mị đến tận xương cốt đều có đủ nhưng chưa từng gặp người nào có phong thái thanh thuần trong sáng như nàng.

Từ trước đến nay Lãnh Nguyệt Thanh luôn lãnh đạm cao ngạo, bất cận nhân tình nhưng hiện tại lại như gặp phải ảo giác, nàng cảm thấy vật ở nơi ngực trái của mình trong khoảnh khắc ấy ngừng đập.

Lãnh Nguyệt Thanh nhìn đến ngây người, mãi cho đến khi nghe được mùi hương trong suốt thuần khiết của thảo dược càng lúc càng rõ ràng hơn mới chợt bừng tỉnh, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm thường ngày

"Công tử, ngươi không sao chứ?"

Mỹ nhân tuyệt sắc mang thanh âm nhẹ nhàng êm dịu như gió xuân đi đến, y phục trắng tựa tuyết cũng theo gió tung bay, mềm mại không thua kém mây trời. Mùi hương trên người nàng như một thứ mê dược khiến đầu óc căng thẳng mấy ngày nay của Lãnh Nguyệt Thanh dần thả lỏng, thật dễ chịu

"Công tử bị thương rồi, ta cũng biết một chút y thuật, để ta xem vết thương cho công tử có được không?"

Lăng Sở Nhược cẩn thận đánh giá nam tử mặc giáp phục trước mặt, ngũ quan tinh xảo như ngọc, bộ dáng cao lớn nhưng lại không thô kệch dọa người như những gì nàng tưởng tưởng ở một võ tướng, ngược lại lãnh đạm yên tĩnh, mang theo khí chất không giận mà uy, cao cao tại thượng không dễ thân cận.

Mặc dù thoạt nhìn có thể nhận ra lúc này khí tức kia đã được thu liễm ít nhiều. Người mang khí chất cao quý như vậy, không phải đại nhân vật quyền uy lớn thì cũng là rất lớn đi. Lăng Sở Nhược trước giờ chưa từng gặp qua nhân vật xuất chúng như vậy, không tránh khỏi cảm thấy có chút căng thẳng

Liếc mắt thấy tuyết trắng bên dưới đã loang lổ đầy máu tươi, Lăng Sở Nhược có chút lo lắng đỡ Lãnh Nguyệt Thanh ngồi xuống, cẩn thận rửa vết thương trên vai nàng.

Nước sau khi lấy từ ôn tuyền liền bị nhiễm lạnh buốt đến mức muốn đóng băng cả người nhưng Lãnh Nguyệt Thanh vẫn không nhăn mặt lấy một lần. Lăng Sở Nhược từ trong ngực áo lấy ra kim sang dược rắc lên miệng vết thương sau đó dùng sức xé gấu váy để băng bó.

Nàng sở dĩ không nhận biết người trước mặt là nữ nhân cũng vì bộ giáp phục cùng với dáng người cao lớn hiếm thấy ở một nữ nhân. Lúc đứng dậy, thậm chí Lãnh Nguyệt Thanh còn cao hơn nàng cả một cái đầu.

Khi băng bó cho Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược trong lòng thầm thán phục, từ vết thương có thể nhìn ra mũi tên cắm vào bả vai rất sâu, dường như ngay khi cắm đến liền được rút ra ngay, chịu đựng giỏi như vậy, không phải ai cũng làm được

"Cô nương tại sao lại giúp ta?"

Rất lâu sau đó Lãnh Nguyệt Thanh mới mở miệng hỏi, thanh âm lạnh lẽo chẳng khác nào tảng băng trôi khiến Lăng Sở Nhược khẽ rùng mình, người này sợ rằng rất khó tin tưởng người khác. Nếu không phải nàng bản tính kiên định thì chắc đã sớm bị ngữ khí kia dọa bỏ chạy rồi

"Cũng chỉ là tiện tay thôi, không gọi là giúp đỡ. Nếu không có ta, công tử cũng sẽ tự mình làm được. Trời không còn sớm nữa, ta phải về rồi"

"Ta đưa cô nương về"

Đề nghị của Lãnh Nguyệt Thanh khiến Lăng Sở Nhược không thể nào từ chối, đành nở nụ cười nhẹ xem như đồng ý. Quả thật Lăng Sở Nhược không biết đường ra, cũng không dám một mình mò mẫm trong rừng.

Mặc dù chỉ mới về chiều nhưng cây cối rậm rạp khiến cho ánh sáng không thể nào len lỏi vào. Lăng Sở Nhược vốn dĩ sợ tối lại thêm tiếng quạ đen kêu inh ỏi càng khiến nàng hoảng hơn. Lãnh Nguyệt Thanh đang đi đằng trước bỗng dưng dừng lại, đem nhuyễn kiếm từ trong thắt lưng rút ra

Không khí xung quanh quỷ dị vô cùng, vừa tối tăm lại vừa mờ ảo như thể bức tranh liêu trai, ngoại trừ tiếng quạ kêu còn có cả tiếng bước chân người bước loạn trên lá. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lăng Sở Nhược tuy không có võ công cũng có thể nghe ra được. Trống ngực đập liên hồi, nàng bất giác đứng sát vào người bên cạnh

Uych một cái, thanh âm như thể có tiếng người ngã xuống, cùng lúc đó lại vang lên những tiếng bước chân khác, vừa chạy vừa hét to ra chiều rất vui mừng, giọng điệu nặng nề khác hẳn giọng của dân Thục

"Nó ngã ngồi, mau bắt nó lại"

Ánh lửa càng lúc càng lớn, Lăng Sở Nhược rốt cuộc cũng nhìn rõ được bóng dáng nhỏ bé đang chạy thục mạng tới gần mình, trên người mặc một bộ y phục rách nát, tay chân trầy xước chảy đầy máu tươi.

Đứa bé nhìn thấy nàng thì đứng khựng lại, đôi mắt hoảng loạn hết nhìn đằng trước lại nhìn đằng sau như thể tuyệt vọng lắm. Lăng Sở Nhược cũng nhìn theo hướng đứa bé vừa nhìn, thấy một đám người nam nhân ăn mặc sang trọng trong tay cầm vũ khí cũng vừa chạy tới

Nàng biết đám người này, chính là đám công tử rất giàu có và có thế lực, toàn thể Tiêu Châu không ai là không biết bọn hắn. Cầm đầu là Bát Đoàn, đại công tử của Bát gia nổi tiếng với nghề may y phục, toàn bộ các cửa hiệu vải trong toàn Tiêu Châu đều là sản nghiệp nhà họ Bát. Nhìn thấy nàng, ánh mắt của Bát Đoàn bỗng sáng như sao

"Lăng tiểu thư, trùng hợp quá, ngươi cũng vào rừng sao?"

"Tại sao các ngươi lại đuổi theo nó?" Lăng Sở Nhược không để ý đến ánh mắt cợt nhả của hắn, nhíu mày hỏi

"Đứa tiểu tử này là hạ nhân trong nhà ta, hắn lấy trộm thức ăn nên bị phạt, chuyện này hẳn là không liên quan đến Lăng tiểu thư a"

Bát Đoàn nổi tiếng ăn chơi trác táng, không thanh lâu nào trong ngoài Tiêu Châu ngàn dặm là không có mặt của hắn. Mặc dù không phủ nhận rằng Lăng Sở Nhược là người đẹp nhất mà hắn từng được thấy nhưng khí chất thanh cao xa cách của nàng lại khiến hắn khó chịu. Nữ nhân chẳng phải nên ôn nhu ngọt ngào, biết cách làm nũng hay sao?

"Ta sẽ trả tiền, ngươi tha cho nó được không?"

Lăng Sở Nhược lấy ra túi tiền treo bên hông, kéo đứa bé lại gần mình. Đứa bé hiểu được nàng đang giúp nó liền dè dặt nắm lấy y phục của nàng, ánh mắt trong suốt ướt át như chứa nước khiến nàng cảm thấy xót xa.

Bát Đoàn như thể nghe được chuyện gì rất hài hước, phá lên cười như sấm. Bầy quạ bị hắn dọa vỗ cánh bay đi, không gian lại trở nên im ắng một cách đáng sợ.

"Đại tiểu thư, Bát Đoàn ta lúc nào lại thiếu tiền đến mức như thế? Nếu muốn cứu nó thì chuộc thân cho nó đi. Nể tình tri phủ đại nhân, ta chỉ lấy hai ngàn lượng bạc. Thế nào?"

Vừa nói xong lại phá lên cười, đám công tử phía sau cũng hô hô phụ họa theo. Lăng Sở Nhược hai tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, chỉ muốn đấm mấy cái vào cái mặt đang câng lên của Bát Đoàn. Hắn rõ ràng cố ý hạ nhục nàng, biết rõ nàng không thể đem ra số tiền lớn đến như vậy. Phụ thân nàng mặc dù là tri phủ nhưng trước giờ chính trực liêm minh, không nhận hối lộ. Bát gia trước kia từng muốn kết thân nhưng thất bại, Bát Đoàn hẳn là đang trả thù một cách sảng khoái

"Quên nói nữa, tên tiểu tử này bị câm, cũng chỉ có bổn thiếu gia đây thiện tâm chứa chấp, nếu Lăng tiểu thư không thể đưa bạc, thỉnh đừng xen vào chuyện của ta nữa"

Đứa bé nghe đến đây thì không nhịn được nữa, nước mắt âm thầm chảy xuống. Trên đời này làm gì có ai tốt đến mức bỏ ra số tiền lớn như vậy chuộc thân cho một kẻ khuyết tật như nó chứ.

Lăng Sở Nhược còn đang nghĩ cách thì bên cạnh đã vang lên thanh âm băng lãnh

"Ta trả"

Bát Đoàn lúc này mới phát hiện ra bên cạnh Lăng Sở Nhược còn có thêm một người nữa. Người này một thân giáp phục màu bạc, cả người tỏa ra khí tức đáng sợ, thanh âm tuy không lớn nhưng lại uy nghiêm không khỏi khiến hắn cảm thấy áp lực. Nhất là ánh mắt, Bát Đoàn vô thanh vô tức né tránh ánh mắt lạnh lẽo hơn cả tuyết kia, khí lạnh không biết từ đâu đến khiến hắn không ngừng rùng mình. Thật là kỳ lạ, ở Tiêu Châu lúc nào xuất hiện một người xuất chúng như vậy mà hắn lại không biết chứ?

Bát Đoàn xưa nay luôn tự cho mình là bá chủ, bây giờ bị một ánh mắt dọa cho hoảng sợ thì thẹn quá hóa giận, mất tự nhiên hắng giọng quát lớn

"Được lắm, đem bạc ra rồi nói" Hắn không tin có người giàu có đến mức bỏ ra số bạc lớn để chuộc thân cho một đứa trẻ câm

"Hiện tại trong người không mang nhiều như vậy, ngươi về chuẩn bị văn tự bán thân của đứa trẻ này, sáng sớm mai tự có người mang bạc đến"

Nói rồi dắt theo đứa bé và Lăng Sở Nhược rời đi. Qua phút bỡ ngỡ, Bát Đoàn vội đem người chạy đến phía trước chặn lại, tức giận nói

"Ngươi xem bổn thiếu gia đây là con nít à? Ta lấy gì để tin ngươi? Trả nó lại, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây"

"Dựa vào các ngươi?"

Lãnh Nguyệt Thanh câu lên khóe miệng, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua một lượt. Những kẻ này toàn là các tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa, bị một ánh mắt nhìn vào liền sợ hãi đến run rẩy. Y phục trên người nàng vừa nhìn đã biết là tướng sĩ cấp cao, bọn hắn vừa không biết võ công lại vừa nhát gan, có cho thêm cả chục người nữa cũng không phải đối thủ của nàng

Bát Đoàn vốn dĩ cũng sợ hãi nhưng nhìn thủ hạ của mình chưa đánh đã sợ mất mật thì trong lòng không vui, lá gan từ đó cũng phì ra không ít, lớn tiếng mắng

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cướp đứa bé lại"

"Bát công tử, hay là để bọn họ đi đi, Lăng tiểu thư dù sao cũng có uy tín, nhất định sẽ không quỵt đâu"

Hoa công tử cũng là người có tiếng nói, mặc dù gia sản không lớn bằng Bát gia nhưng cũng không phải là ít. Hoa công tử đã lên tiếng, những người xung quanh cũng bắt đầu phụ họa. Bát Đoàn nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm sắc bén được Lãnh Nguyệt Thanh hờ hững cầm trên tay, tưởng tượng nó được đặt trên cổ của mình thì rùng mình một cái, phất tay nói

"Thôi được, các ngươi đi đi, nếu ngày mai không đem bạc đến, đừng trách bổn thiếu gia không khách sáo" Lời này là nói cho Lăng Sở Nhược nghe

Lãnh Nguyệt Thanh đưa nàng trở về phủ, đứa bé cũng đi theo nàng. Nàng bối rối quay lại nhìn, bóng dáng cao lớn đã khuất dần sau cánh cửa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play