Hướng gió dường như đã thay đổi, xung quanh từng nhành cây ngọn cỏ đều có điểm kỳ quái. Lăng Sở Nhược kéo lại cổ áo, cẩn cẩn trọng trọng nhìn trước ngó sau, mặc dù nàng không phát hiện ra được điểm gì kỳ quái nhưng càng đi càng thấy gai người.
Cảm giác này cứ như thể bị người nhìn chằm chằm, trong lãnh cung ngoại trừ những nữ nhân bị nhốt còn có không ít người hầu cùng ma ma. Lăng Sở Nhược liền gạt phăng đi, đừng nói những nữ nhân điên dại đó, cho dù là người hầu hay ma ma đều không có khả năng xuất quỷ nhập thần thế này.
Bốn bề đều là màu đen tĩnh lặng, chốc chốc lại nghe tiếng khóc thê lương vọng tới, những cánh cửa va đập vào nhau tạo thành những tiếng lạch cạch khô khốc, những tán lá không ngừng đong đưa tưởng chừng như có người ngồi ở trên đó. Lăng Sở Nhược di dời tầm mắt tự trấn định bản thân, chắc là nàng bị âm khí làm cho sợ, thần hồn nát thần tính mà thôi
Thế nhưng đúng lúc nàng quay đi, liền bị sắc đỏ yêu dị quỷ quái dọa cho nhảy dựng, mém chút nữa hét lên thành tiếng. Ở phía sau bốn con mắt cũng bị biểu tình của nàng cấp dọa
"Nha đầu đừng sợ, là bọn ta"
Thanh âm này là ?
Lăng Sở Nhược trợn tròn mắt nhìn bạch phát nam nhân đang dùng tay bịt miệng nàng, gương mặt yêu nghiệt phóng đại, cặp mắt sáng như hồ yêu có chút quen thuộc, còn có cả nụ cười tinh quái này hình như nàng đã gặp từ đâu rồi.
"Xú nha đầu, ngươi thật sự không nhận ra bọn ta sao?"
Bạch phát nam nhân dùng tay còn lại ôm tim, vẻ mặt dường như vô cùng tổn thương, y phục đỏ rực càng khuếch đại lên vẻ yêu nghiệt câu hồn người. Khoa trương, thật sự quá khoa trương.
Lăng Sở Nhược trợn mắt lần nữa, lần này không phải ngạc nhiên mà là cảnh cáo. Bạch phát nam nhân lập tức buông tay cười hề hề, hắn biết nàng đã nhận ra rồi
"Chúc mừng gia gia nãi nãi đã đã luyện đến tầng thứ chín của Cải Lão Hoàn Đồng tâm pháp?"
Lăng Sở Nhược chắp tay cúi đầu, không sai, hai người trước mặt nàng chính là Mộ Dung phu thê, tiền trang chủ của Mộ Khiếu sơn trang đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ đồng thời cũng là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của nàng.
Cải lão Hoàn Đồng tâm pháp cũng như tên gọi của nó, chính là loại tâm pháp khiến cho người luyện trở lại thời thanh xuân. Đã từng có một khoảng thời gian dài giang hồ dậy sóng vì bí kíp của loại tâm pháp này bại lộ, nhà nhà người người đều đua nhau luyện dựa trên những cuốn sách năm hào bán đầy ngoài chợ.
Bí thuật chẳng lẽ dễ có như vậy? Thời gian trả lời cho bọn họ rằng những thứ đó chẳng qua chỉ là lừa dối, tặc lưỡi nói rằng trên đời này không hề có chuyện cải lão hoàn đồng. Chẳng ai ngờ bí thuật lại được Mộ Dung phu thê phát hiện ra vào năm năm trước, trong vòng năm năm đã luyện đến tầng thứ chín, không phải ai cũng có thể làm. Nói vậy là chỉ còn một tầng nữa liền có thể khiến tóc hoá đen trở lại, Lăng Sở Nhược trong lòng cao hứng, ngoài mặt chế giễu
"Không ngờ gia gia thời trẻ cũng thật phong lưu"
"Xú nha đầu ngươi nói ai phong lưu? Bề ngoài Mộ Dung Kiệt ta có đẹp đến đâu cũng chỉ có một nãi nãi ngươi thôi. Khó khăn lắm mới đến thăm ngươi được, không ngờ xú nha đầu ngươi lại vô lương tâm vậy. Hừ"
Mộ Dung Kiệt giậm chân tức giận, nhìn ánh mắt lấm lét chột dạ của hắn, Lăng Sở Nhược liền đoán được năm đó đích thực nãi nãi nàng ăn không biết bao nhiêu dấm chua nha. Nàng liếc mắt nhìn sang Đường Hiểu phu nhân nãy giờ chưa nói câu nào, chẳng rõ đang nghĩ gì
"Khó quá thì đừng đến nữa, ta sống chết cũng không phiền các ngươi lo" Lăng Sở Nhược nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bao nhiêu năm rồi số lần đến thăm chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng còn tưởng bọn họ đều đã quên mất nàng
Mộ Dung Kiệt bỗng dưng phá lên cười ha hả, chạy đến vò vò mái tóc xinh đẹp của nàng cho đến rối tung lên.
"Nhược nhi giận rồi sao? Nếu không phải Hiểu nhi nhớ ngươi thì ta mới không rảnh lo đó"
Nghe nhắc đến tên, Đường Hiểu phu nhân mới chậm rãi ngẩng đầu. Chỉ thấy nàng một thân hồng y như hoa mẫu đơn, không quá mức diễm lệ nhưng lại điềm đạm từ tốn, phong thái đoan trang không giống nữ nhân giang hồ, ngược lại càng giống bậc mẫu nghi thiên hạ. Không khó để phát hiện ra Lăng Sở Nhược khí chất chính là thừa hưởng từ vị nãi nãi này, còn nhan sắc của nàng, chính là phiên bản nữ của gia gia nàng Mộ Dung Kiệt
"Nhược nhi, bọn ta đến Lăng phủ nhưng không thấy ngươi, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Đường Hiểu phu nhân cất lời, thanh âm vừa ôn nhu lại vừa có lực, không nhu nhược cũng không lớn, vừa vặn dễ nghe. Lăng Sở Nhược cúi xuống nhìn bàn tay bị nắm, lại nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nãi nãi, tâm cuối cùng cũng có điểm ấm áp
"Hai người đã đến Lăng phủ, vậy có nghe tin tức gì của phụ thân ta không?"
Nàng không vội trả lời, mặc dù biết hai người không thích nhắc đến phụ thân nàng nhưng nàng không thể không hỏi. Kể từ lúc đến kinh thành, nàng hầu như không nhận được tin tức của phụ thân nữa, làm sao có thể không lo đây?
"Không nghĩ đến mau như vậy mà tâm ngươi đã chuyển đổi, phụ tử như vậy ngọt ngào" Mộ Dung Kiệt cười lạnh, mất hứng chạy đến ngồi trên bậc thềm. Lăng Sở Nhược chính là chờ câu nói này của hắn, liền thay phụ thân biện giả
"Gia gia, kỳ thực phụ thân ta không liên quan đến cái chết của mẫu thân"
"Bọn ta giao nữ nhi duy nhất cho hắn, hắn không bảo hộ được mà nói là không liên quan sao?" Thanh âm đầy uất nghẹn không phải đến từ Mộ Dung Kiệt mà là Đường Hiểu phu nhân. Đừng thấy ngày thường nàng thích im lặng thì tưởng lầm, lúc giận dữ lên cũng đáng sợ không kém ai
Lăng Sở Nhược ngẩn người trước cặp mắt đỏ quạnh tràn ngập hận thù đang nhìn mình, nhất thời không biết phải nói làm sao. Không khí càng lúc càng trầm lặng, ngay cả Mộ Dung Kiệt thích nói thích cười cũng trầm mặc không thôi. Mãi một lúc lâu sau, Lăng Sở Nhược mới thở dài, giọng nói nặng nề phảng phất không thể bay đi
"Hoá ra các ngươi đều biết"
Còn nhớ trước đây khi nàng còn rất nhỏ, chính Mộ Dung Kiệt đã gieo giắc cho nàng những chuyện dơ bẩn về phụ thân và Diệp Mẫn khiến cho phụ thân - một nhân vật đầy chính trực, yêu thương thê nhi trong trí óc non nớt của nàng hoàn toàn bị biến dạng.
Mộ Dung Kiệt chậm rãi bước đến nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Đường Hiểu phu nhân, đường đường chính chính nhìn thẳng vào mắt Lăng Sở Nhược, không chút do dự mà nói
"Sự thật đối với bọn ta cũng chỉ có một, bọn ta tin nó là đúng thì là đúng, ngươi muốn tin cũng được, không tin cũng xong"
"Ngươi...các ngươi"
Lăng Sở Nhược run rẩy mãi không thốt thành lời. Nàng thực không biết nói gì nổi, không thể không giận nhưng lại không thể oán. Bao nhiêu năm rồi kể từ lúc mẫu thân mất, ngoại trừ phụ thân ra thì nàng cũng chỉ còn hai người này là người thân. Nàng lấy tay day trán, quyết định không giải thích thêm nữa, nàng còn lạ gì cái tính cứng đầu tự cho là đúng của Mộ Dung Kiệt nữa, huống hồ nàng cũng không chịu nổi đau thương trong mắt nãi nãi
"Nhược nhi, gia gia ngươi chỉ là quá yêu thương Yến nhi, nó dù sao cũng là đứa con duy nhất của chúng ta" Đường Hiểu phu nhân dịu giọng giải thích, nàng làm sao không biết nỗi khó xử của đứa nhỏ này, chỉ là... aiz
"Ta không trách hai người, chỉ là...phụ thân ta thực ra rất đáng thương. Bao nhiêu năm rồi hai người không thể tha thứ cho hắn sao?"
Nàng không nhịn được nói thêm vài lời, vì phụ thân mà tiếp tục phân trần. Phụ thân nàng oan ức biết bao nhiêu năm rồi, không lẽ không xứng đáng được tha thứ sao?
Mộ Dung Kiệt lần này lại né tránh ánh mắt nàng còn Đường Hiểu phu nhân cũng im lặng không nói. Nàng hết cách đành lảng sang chuyện khác
"Tiêu Châu mùa này cũng đỡ lạnh rồi, không biết hai người có gặp Vũ nhi và Khanh nhi không? Chính là nha đầu của ta và một tiểu đồng tử"
Mộ Dung phu thê triều mắt nhìn nhau, nha đầu Thanh Vũ hai người đương nhiên biết, còn tiểu đồng tử kia bọn họ cũng đang muốn hảo hảo hỏi nàng đây
"Khanh tiểu tử kia có quan hệ gì với ngươi?"
Hiếm thấy được Mộ Dung Kiệt lại hứng thú với người khác như vậy, Lăng Sở Nhược có chút mê man
"Khanh nhi là người được ta cứu, có vấn đề gì sao?"
"Hắn thiên phú không tồi, ta định nhận hắn làm đồ đệ, ngươi nghĩ sao?"
Mộ Dung Kiệt thói quen loát râu, vừa đưa tay lên mới nhận ra trên mặt đã sớm không còn râu nữa bèn đổi thành che miệng ho khẽ. Lăng Sở Nhược buồn cười nhưng không thể hiện, nhàn nhạt nói
"Chuyện này phải hỏi hắn, hắn đồng ý liền tùy ngươi. Có điều muốn truyền thư nhanh nhất cũng phải mất bảy ngày"
"Không cần truyền thư, không cần truyền, hắn đang ở kinh thành, bảo rằng ngươi đồng ý thì mới chịu bái sư"
Mộ Dung Kiệt ánh mắt lóe sáng, kích động một hồi lâu. Nhìn biểu tình này xem ra Khanh nhi thật sự là thiên tài, nếu không làm sao có thể khiến Mộ Dung Kiệt luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt thích thú đến mức này. Lăng Sở Nhược không nhịn được chọc ghẹo
"Lão đầu, nếu như ta không cho thì sao? Khanh nhi còn nhỏ như vậy, không nên theo ngươi học hư"
Lần này đến lượt Mộ Dung Kiệt ngẩn ra, ngay đến Đường Hiểu phu nhân cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Đứa cháu này của hai người không phải rất thích dùng tính cách của Phi Yến sao? Đó cũng là lý do hai người cảm thấy không thoải mái, cảm giác như bọn họ không phải mất đi con gái mà mất đi cháu gái vậy, số lần gặp theo đó cũng dần ít đi. Lần này dường như có gì đó rất khác, như thể Tiểu Nhược nhi nghịch ngợm đáng yêu ngày trước đã quay trở lại.
Mộ Dung Kiệt là người đầu tiên tỉnh táo, đao to búa lớn mà trợn mắt dọa người, bày ra dáng vẻ bặm trợn hoàn toàn không thích hợp với gương mặt yêu nghiệt của hắn
"Hỗn láo, ngươi nói ai hư, nói ai hư? Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử đã nhìn trúng Khanh nhi, ngươi cũng không thể cướp được"
"Lão đầu, người khác không biết còn tưởng ta tranh đoạt ngươi thê tử đó. Chậc chậc"
Lăng Sở Nhược tặc lưỡi lắc đầu. Ở một bên Đường Hiểu phu nhân nhìn hai ông cháu cãi nhau đến người sống ta chết liền có chút bất đắc dĩ, bất quá có cảm giác quay về khoảng thời gian trước kia, không nhịn được khóe mắt cay xè
"Thôi thôi được rồi, các ngươi thật ồn ào. Nhược nhi đến đây, ngươi còn chưa nói cho bọn ta lý do vì sao ngươi đến đây" Cuối cùng, Đường Hiểu phu nhân không chịu nổi tiếng ồn nữa, đành phải cắt ngang
"Đúng đúng, ngươi mau nói, Vũ nha đầu rất lo lắng cho ngươi, còn nói ngươi không từ mà biệt. Rốt cuộc là sao? Tại sao ngươi lại phải ở tòa viện xập xệ này? Kẻ nào to gan dám nhốt ngươi ở đây"
Mộ Dung Kiệt tiếp tục xù lông, dùng ánh mắt cực kỳ không vui đánh giá tòa cung điện vừa xập xệ vừa ẩm thấp. Ngoại tôn này là bảo bối của hắn thế mà có người dám khi dễ nàng như vậy. Thấy hắn hiểu lầm, Lăng Sở Nhược vội vã xua tay
"Không phải đâu gia gia, Nhược nhi đến đây thăm một vị bằng hữu, điện hạ đối với con rất tốt, còn để con ở trong Đông cung làm khách"
"Đông cung thái tử à? Họ Lãnh kia là bằng hữu của ngươi lúc nào?"
Mặc dù Lãnh Long không liên quan đến cái chết của Mộ Dung Phi Yến thế nhưng từ ngày nàng mất, Mộ Dung Kiệt liền không muốn gặp những người có liên quan đến nàng, ngay cả Mộ Khiếu sơn trang cũng lười đến quản quản. Nếu không phải lo lắng cho nha đầu này, hắn không bao giờ muốn đặt chân đến hoàng cung
Lăng Sở Nhược có chút không tự nhiên, nàng không nghĩ đem chuyện tình cảm ra nói với hai lão nhân nha, mặc dù bọn họ là người giang hồ khoáng đạt nhưng chuyện này cũng không phải nhỏ. Nàng sợ
"Điện hạ đã cứu ta"
Nàng đành đem chuyện thuật lại một cách đơn giản nhất, giấu đi trường đoạn từ lúc cả nhà nàng bị bắt vào ngục cho tới khi nàng một mình đến Triệu quốc cung chữa bệnh cho Nhiếp Khiếu Lan
"Vậy ngươi đi theo đến đây làm cái gì?"
Mộ Dung Kiệt còn lạ gì tính của Lăng Sở Nhược, nàng giống mẫu thân nàng nhất ở chỗ không thể ở yên một chỗ, thích được tự do bay nhảy thì làm sao lại muốn vào cái lồng son này?
"Gia gia, ngươi có thể tránh xa ta một chút được không vậy?"
Lăng Sở Nhược cực kỳ bài xích Mộ Dung Kiệt lại gần nàng. Nói gì thì nói nàng vẫn không quen được với gương mặt này của hắn, nam nhân gì chứ, còn đẹp hơn cả nữ nhân. Bị cự tuyệt, Mộ Dung Kiệt mờ mịt không hiểu, ngược lại Đường Hiểu phu nhân lại bật cười
"Phu quân, Nhược nhi nhà ta đã lớn rồi, biết xấu hổ rồi"
"Ta không có. Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi đây"
Lăng Sở Nhược dậm chân một cái rồi quay người bỏ đi, Mộ Dung Kiệt cười hề hề dùng tốc độ của gió không ngừng đi qua đi lại trước mặt nàng, mặc dù không cản trở nàng đi nhưng một bước cũng không rời
"Xú nha đầu ngươi xấu hổ sao? Gia gia đây cho ngươi một tin tức hạ hỏa có được không?"
"Tin tức, tin tức, ta không có hứng thú, ngươi đừng có theo làm phiền ta. Còn nữa, trước mặt người khác đừng có xưng gia gia với ta, ngươi cũng không coi lại ngươi là bộ dạng gì"
Nàng liếc mắt khinh thường, hai người này suốt ngày hành tẩu giang hồ, ngày thường thì không nói, cứ về thì liền tra tấn lỗ tai nàng, toàn những chuyện trên trời dưới biển, nàng mới không hứng thú, cũng không có tâm trạng nghe
"Nói như vậy ngươi không muốn nghe cả chuyện của họ Lãnh kia sao? Quái, các ngươi không phải bằng hữu à?"
Mộ Dung Kiệt thả chậm bước chân, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ khó hiểu. Đường Hiểu phu nhân cũng không biết nói gì, thắc mắc chờ Lăng Sở Nhược giải đáp. Lăng Sở Nhược vừa nghe đến tên Lãnh Nguyệt Thanh liền như gặp phải bùa chú, bước chân vội vã ngừng lại
"Lãnh Nguyệt Thanh nàng làm sao?"
"Ngươi gấp làm gì? Chỉ là trúng chút độc, không chết được" Mộ Dung Kiệt giật mình đáp
"Trúng độc? Khi không sao lại trúng độc? Là ai hạ? Sao bây giờ mới nói?"
Nàng cấp đến mức không ngừng lắc lắc hai vai của nam nhân áo đỏ trước mặt. Không nghĩ đến nàng cũng có bộ dạng này, Mộ Dung Kiệt líu lưỡi không nói được câu nào
"Nãi nãi, ngươi nói nhanh"
Nàng đẩy Mộ Dung Kiệt ra, chạy đến trước mặt Đường Hiểu phu nhân.
"Chuyện này...ngươi bình tĩnh một chút, bọn ta cũng vừa mới tu luyện xong, tạm thời thân thủ còn chưa thể nhanh nhẹn được, gia gia ngươi nhất thời không ngửi thấy được độc hương kia là gì đã vội rời khỏi"
Mộ Dung di truyền chính là năng lực phân biệt dược hương, độc hương nhưng không phải ai cũng có được khả năng. Có người cả đời đều chỉ phân biệt được các dược liệu đơn giản, có người lâu lâu mới bộc phát khả năng, có người vừa mới sinh ra đã là thiên tài. Mộ Dung Phi Yến chính là loại người thứ ba, Mộ Dung Kiệt thân sinh phụ thân của nàng đương nhiên càng có khả năng cao hơn. Người đứng đầu gia tộc thế nhưng nói rằng không phân biệt được? Nàng...phải làm sao bây giờ?
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn chạy như bay, Mộ Dung phu thê cũng liền chạy theo. Lăng Sở Nhược không có khinh công, chạy nhanh đến mấy cũng không thể đến ngay được. Mộ Dung phu thê rất ăn ý mỗi người một bên kéo lấy nàng đạp lên những mái nhà đỏ rực, không chút tiếng động trở về Lục Nghi cung
Lúc đến nơi thì Lãnh Nguyệt Thanh không còn ở thư phòng nữa, Mộ Dung lão gia ở trên mái nhà của một phòng, ra hiệu cho Lăng Sở Nhược đang ngây ngốc ở bên dưới. Nàng nhanh chóng chạy đến, phát hiện Hồng Kỳ đứng ở trước cửa canh chừng.
"Hồng cô nương"
"Lăng tiểu thư, điện hạ không được khoẻ, phiền ngươi đêm nay đến ở phòng khác"
Hồng Kỳ nét mặt rất kỳ quái, đôi mắt dường như có chút phiếm hồng. Lăng Sở Nhược không dám hỏi đến chuyện trúng độc, cũng không hiểu vì sao chuyện lớn như vậy mà thái y không đến.
"Hồng Kỳ cô nương, Sở Nhược bỏ quên đồ ở trong, có thể để ta vào lấy không? Chỉ một chút thôi" Nàng thấp giọng năn nỉ
"Để ngày mai đi. Tiểu Cúc đã chuẩn bị phòng cho ngươi rồi, nô tỳ dẫn ngươi đi"
So với mọi ngày, hàn ý trong lời nói của Hồng Kỳ càng đậm hơn. Bình thường nàng ít nhất sẽ nhường nhịn một chút, không đến mức tỏ ra chán ghét như hôm nay. Lo lắng tất loạn, Lăng Sở Nhược ép bản thân phải bình tĩnh, nàng có thể nghĩ cách khác, không mời thái y chắc là sẽ không nguy hiểm tính mạng, nàng phải bình tĩnh
"Ta có thể tự đi"
"Lăng tiểu thư, thỉnh"
Hồng Kỳ cũng không có ý rời khỏi vị trí, tất nhiên sẽ rất vui vẻ đáp ứng rồi. Lăng Sở Nhược sau khi rời khỏi cũng không đến nơi Tiểu Cúc đã chuẩn bị, nàng biết Lục Nghi cung không phải nơi tầm thường, khắp nơi đều là ảnh vệ, mặc dù Mộ Dung Kiệt và Đường Hiểu phu nhân có thể đưa nàng đến đây nhưng cũng không thể tạo quá nhiều động thái. Bây giờ phải làm sao?
"Có thích khách, có thích khách. Mau, mau bắt thích khách"
Đúng lúc nàng đi qua đi lại đến vòng thứ ba, một thanh âm cực lớn vang lên. Từ tứ phía, ảnh vệ, thị vệ lập tức đổ ra ngoài như thác nước. Nàng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã bị một lực lượng cuốn đi, chớp mắt đã bị quăng ngã trên nền đất
"Nha đầu, ta đi giúp nãi nãi ngươi, ngươi mau chóng giải quyết đi"
Lúc này Lăng Sở Nhược mới biết nãi nãi nàng đã giả làm thích khách để thu hút sự chú ý của đám người kia. Gia gia thật xấu, lo lắng cứu nãi nãi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, nàng bị ngã rất rất đau.
Sự kiện tiếp theo khiến cho Lăng Sở Nhược lập tức quên đi cơn đau của mình. Nàng ngửi thấy độc dược, hơn nữa còn là hàng trăm loại dược độc, nồng đậm nhất chính là Phệ tâm độc
Phệ tâm độc mùi không quá nồng nhưng không khó để phát hiện, đó chính là một loại độc mà khi phát tác sẽ khiến lục phủ ngũ tạng như bị xé thành ngàn mảnh, đau đớn tuy không so được với độc Truy Tử nhưng lại rất nguy hiểm, chỉ cần chậm trễ giải độc trong vòng 1 ngày sẽ khiến cơ thể bị thối rữa từ bên trong, hậu quả khó có thể tưởng tượng được
Tẩm phòng vừa tối vừa im lặng, hơi thở buốt giá nặng nề buông xuống. Lãnh Nguyệt Thanh phát độc, đã sớm không giữ được ý thức rồi, không phát hiện có người đang nặng nề từng bước đến gần mình
"Bách độc bất xâm cổ thuật?"
Mạch tượng rất kỳ quái, lúc loạn xạ lúc lại bình thường. Đây chính là triệu chứng của việc dưỡng độc. Bách độc bất xâm cổ thuật chính là loại bí thuật vô cùng nguy hiểm, lợi hại ở chỗ là nếu dưỡng ra được thì có thể bách độc bất xâm, vạn nhất thất bại liền độc phát mà chết. Để dưỡng ra bực này dị thể cần tốn biết bao nhiêu thời gian công sức, mỗi một năm bảo trì liền ăn bao nhiêu đau khổ. Lãnh Nguyệt Thanh suy yếu thế này...
Nghĩ cũng không nghĩ nhiều, lúc này nàng không thể giúp được gì nhiều, chỉ có thể giảm bớt thống khổ cho Lãnh Nguyệt Thanh. Cương nghị lạnh lẽo trên gương mặt thời khắc này giảm bớt rõ rệt, nhường chỗ cho mệt mỏi cùng đau đớn. Phải biết rằng không chỉ Phệ Tâm độc, mà tất cả mọi loại độc đều cùng lúc phát tán. Nhìn bờ môi nàng rướm máu rách tươm, mồ hôi không ngừng túa ra, Lăng Sở Nhược không kiềm nén được run rẩy trong lòng. Người này bao nhiêu năm qua, làm sao mà sống?
Lãnh Nguyệt Thanh đích thực đau đớn đến mức tự đem huyệt đạo phong bế nhưng cảnh giác so với mọi ngày chỉ có hơn chứ không có kém. Thời khắc Lăng Sở Nhược bước vào nàng đã muốn tỉnh, huống hồ lúc này người nàng còn bị động tay chân
"Nguyệt Thanh, có ta ở đây, ngươi sẽ không sao"
Lãnh Nguyệt Thanh cảm nhận được cánh tay run rẩy lạnh lẽo áp lên gò má mình. Nữ nhân này, hoảng sợ như vậy nhưng thực chất cứng cỏi hơn bất cứ ai. Lăng Sở Nhược không biết nàng đã tỉnh, lời này nói ra chỉ để tự làm bản thân trấn định lại.
"Sẽ rất đau nhưng sẽ nhanh thôi, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, đừng sợ"
Lăng Sở Nhược không phát hiện ra lúc này trên trán nàng đã sớm đổ ra mồ hôi lạnh. Nàng đọc không ít y thư, cổ thư, độc thư nhưng thực tiễn lại không có được bao nhiêu. Nàng luyến tiếc dùng động vật làm thí nghiệm, không muốn bọn chúng bị thương tổn. Nói tóm lại, đây là lần đầu tiên nàng gặp một trường hợp khó như vậy
Độc phát lúc này sẽ đem hết mọi đau đớn dồn vào một chỗ, nàng cần thiết đem độc tán đi khắp nơi, mặc dù mọi chỗ đều sẽ đau nhưng sẽ nhạt hơn rất nhiều, cũng bớt đi nhiều phần nguy hiểm. Châm trên tay càng lúc càng lưu loát, nàng biết nếu làm nhanh sẽ giảm đi rất nhiều đau đớn
Cánh tay Lãnh Nguyệt Thanh khẽ động, lòng bàn tay sưng vù tím bầm một cách đáng sợ. Lăng Sở Nhược nhanh chóng thi châm, chất độc theo máu hòa chạy đi khắp cơ thể. Cứ thế rút ngắn đi thời gian dưỡng độc
Nhìn sắc mặt từ từ giãn ra của Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược cuối cùng cũng có thể thở phào. Nàng nhẹ nhàng thu châm, vừa bước xuống giường liền hụt chân một cái
Nàng ối lên một tiếng, mãi vẫn không thấy ngã, ngược lại còn được kéo chỉnh tề ngồi ngay ngắn. Lăng Sở Nhược nuốt nước bọt cái ực, chậm rãi xoay đầu
"Ngươi... tỉnh rồi"
Lãnh Nguyệt Thanh một tay chống gối, rất có hứng thú nhìn chằm chằm nàng, hoàn toàn không có dấu hiệu của một người vừa mới được giải độc xong.
"Hồng Kỳ cho ngươi vào?"
Lãnh Nguyệt Thanh biết rồi nhưng vẫn cố ý hỏi, Hồng Kỳ không có lá gan để cho nàng vào. Chỉ có điều tin tức này vốn là tuyệt mật, là người nào nói cho nàng biết? Lãnh Nguyệt Thanh cũng không truy cứu thẳng, chỉ lựa lời dò hỏi
Bị ánh mắt như thiêu đốt của Lãnh Nguyệt Thanh chiếu vào, Lăng Sở Nhược có chút thiếu tự nhiên. Hồng Kỳ không cho nàng vào, là nàng tự tiện vào nhưng mà tại sao nàng đột nhiên có năng lực đó? Nàng giải thích không được nha
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, bên ngoài đột nhiên có tiếng người la hét. Còn chưa kịp vui mừng đã vội buồn, cái này không phải giúp nàng thoát nạn mà là hại nàng. Chỉ nghe Hồng Kỳ cố ý lớn tiếng gào lên
"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không dám nói dối, điện hạ đã ngủ rồi, xin người hãy chờ đến sáng mai được không? Nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo điện hạ đến Phụng Hy cung thỉnh an ngươi"
"Ngươi dám ở đây ngăn cản bổn cung? Còn không mau cút? Người đâu, đem nàng kéo qua một bên đi"
Bổn cung? Từ quý phi mặc dù kiêu ngạo nhưng xưa nay cũng không làm loại chuyện ngu ngốc chọc vào Đông cung, Thần phi nương nương thì lại không có giọng nói đanh đá chua ngoa thế này. Vị nương nương duy nhất trong hậu cung có đủ năng lực để khiêu chiến với thái tử điện hạ chỉ có một : hoàng hậu nương nương
Hoàng hậu thực sự gấp nha, nàng nghe mật báo liền phải đến tận đây để bắt, nếu đem chuyện thái tử đương triều luyện cổ thuật, kia có phải không cần nàng nói thì trên dưới Thục quốc đều sẽ phỉ nhổ vào Lãnh Nguyệt Thanh đâu. Nàng như hóa điên rồi giống nhau, không thèm để ý đến hình tượng quốc gia chi mẫu, sau buổi đại yến nàng đã tuyệt vọng đến sinh bệnh mấy ngày liền, cho dù tin tức là giả cũng chính là một cái phao của nàng, nàng nhất định phải nắm lấy
Những nha hoàn kia sức lực nào bì được với Hồng Kỳ, giằng co một hồi không thấy hiệu quả, hoàng hậu liền tự mình đi sang
"Ngươi dám kháng chỉ? Bổn cung hiện tại liền chém đầu ngươi. Người đâu, kéo ra"
Hoàng hậu ra tay rất tàn độc, chân ngọc giơ một cái liền trực tiếp đem Hồng Kỳ đá bổ nhào. Không ngờ nữ nhân hậu cung cũng mạnh mẽ như vậy, Hồng Kỳ không phòng bị nên chấn thương không nhẹ, trơ mắt nhìn hoàng hậu từng bước từng bước đi đến cửa, trái tim nàng cũng theo đó mà không ngừng đập.
Hoàng hậu đã biết gì rồi? Cho dù không biết nhưng nếu để nàng ta bước vào gặp phải thái tử lúc này sẽ xảy ra chuyện như thế nào. Không được, không thể xảy ra chuyện
Mắt thấy hoàng hậu đã đưa tay đẩy cửa, Hồng Kỳ liều mạng giãy giụa, đáng tiếc sức của một mình nàng không thể thoát ra nổi. Cùng lúc đó cánh cửa liền mở ra