Cuối cùng sau ba ngày dài nỗ lực, Giang Duy đã bày trí tỉ mỉ bên trong ngọn núi, vì có
dị năng hỗ trợ, nên tất cả vật liệu xây dựng đều được kết dính chặt chẽ
với nhau, hơn nữa Giang Duy cũng bố trí thêm vật dụng trong nhà và vật
liệu trang trí, sơn động đã nhanh chóng được cậu trang hoàng chẳng kém
gì những dãy phòng sang trọng thoải mái ở trong khách sạn.
Giang Duy hài lòng nhìn ngôi nhà tương lai của mình, giờ đã sang tháng
bảy, thời gian còn lại chưa tới mười ngày nữa, ngoài một số vật tư vẫn
chưa có đủ ra thì hầu như mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau vài ngày nữa khi Hùng Trì Viễn tới, hai người sẽ đi vào hang động để tránh
những ngày đầu gian nan của thời kỳ tận thế băng hà.
Giang Duy lấy điện thoại di động ra, đáng tiếc là chức năng bây giờ của
điện thoại chỉ có thể dùng để xem giờ, vì bên trong rừng núi này hoàn
toàn không có tín hiệu, Giang Duy ra ngoài tìm một cách hoàn hảo để che
giấu hang động, cuối cùng rời khỏi khu vực rừng sâu núi già này.
Điện thoại di động của Giang Duy đã nhận được tin nhắn khi bắt được tín
hiệu, Giang Duy mở điện thoại ra kiểm tra từng tin, hộp thư hiển thị xen lẫn tin nhắn từ các công ty vật liệu tiêu thụ mà cậu mua trước đó cùng
một ít tin nhắn giới thiệu quảng cáo và một tin nhắn ngắn của Hùng Trì
Viễn.
"Tiểu Duy, hôm nay tôi phẫu thuật, nên sẽ tắt điện thoại, sau ca phẫu thuật tôi sẽ liên lạc với cậu."
Giang Duy sửng sốt, tranh thủ nhìn vào ngày nhắn tin, là ngày 1 tháng 7, mà hôm nay đã là ngày 6 tháng 7, đã qua năm ngày rồi..
Chỉ là năm ngày qua không còn có tin tức nào của Hùng Trì Viễn nữa.
Giang Duy vội vàng gọi điện thoại cho Hùng Trì Viễn, điện thoại được kết nối nhưng lại không có ai trả lời, Giang Duy tiếp tục gọi, nhưng vẫn
không có ai bắt máy.
Đột nhiên Giang Duy cảm thấy có hơi hoảng sợ, cậu chưa từng nghĩ tới
việc ca phẫu thuật của Hùng Trì Viễn xảy ra vấn đề, trước mặt cậu, Hùng
Trì Viễn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh dịu dàng, lúc trước Hùng Trì Viễn cứ như
vậy rồi nhẹ nhàng đồng ý, nên trong tiềm thức của cậu vẫn luôn nghĩ là
Hùng Trì Viễn sẽ không xảy ra chuyện gì, ca phẫu thuật hay gì đó, sẽ chỉ chậm trễ một chút mà thôi, Hùng Trì Viễn và cậu sẽ bên nhau an toàn
vượt qua thời kỳ tận thế.
Nếu Hùng Trì Viễn gặp chuyện chẳng lành..
Đột nhiên mũi của Giang Duy cảm thấy hơi chua xót, chợt một cảm giác ớn
lạnh mất kiểm soát nổi lên trong lòng, nếu người duy nhất trên đời cho
cậu sống cuộc sống buông thả như vậy, để bản thân cậu thỏa sức tiêu xài
cả một khoản tiền khổng lồ, ngay cả khi tận thế băng hà sắp đến vẫn
không hay biết gì, một người cứ thản nhiên mặc sức để cậu tiêu xài như
vậy, không biết là lúc này đang ở đâu và gặp phải chuyện chẳng lành gì,
đột nhiên tay Giang Duy có hơi run rẩy, đầu ngón tay ấn xuống di động
bắt đầu run lên.
Ngay khi Giang Duy không kiềm được cảm xúc trong lòng, thì điện thoại đột nhiên kết nối, một giọng nói truyền đến: "Alo?"
Giang Duy lập tức nói: "Hùng Trì Viễn, anh có khỏe không?"
"À, tôi không phải, cậu tìm hắn có việc gì không?"
Lúc nhận ra giọng mình nghe không phải là giọng nói của Hùng Trì Viễn,
giọng của Giang Duy có hơi nghẹn ngào một chút, hơi bình phục hỏi: "Anh
ấy đâu rồi, có chuyện gì vậy?"
Giọng đầu dây bên kia nói: "Rất khó nói."
"Nói vậy là sao? Ca phẫu thuật không được tốt sao? Các anh đang ở đâu vậy?"
"Phẫu thuật? Hắn nói với cậu là sẽ làm phẫu thuật à, xem ra cậu có chút
khác biệt, thật ra cũng không thể nói là ca phẫu thuật không suôn sẻ,
chỉ là tình trạng hiện tại của hắn không tiện nói ra, cậu là Giang Duy
đúng không? Lúc tỉnh lại hắn có nói, nếu thấy cậu gọi điện tới, để tôi
nói một tiếng cho cậu yên tâm, hắn sẽ theo lời hẹn thời gian khi trước
và gặp lại cậu."
"Lúc tỉnh lại? Bây giờ anh ấy vẫn chưa tỉnh lại sao? Các anh đang ở đâu vậy, để tôi ghé xem tình hình một chút!"
Giang Duy nắm chặt điện thoại, nói.
"Tên đó không nói đến việc để cậu tới đây, vì thế nên, xin lỗi cậu."
Tống Thụy Bình nói, cũng không còn cách nào, vì dường như Hùng Trì Viễn
không có ý muốn để cậu biết đến chuyện của họ, có lẽ vì cảm thấy làm vậy sẽ không được an toàn.
Giang Duy nghiến răng: "Vậy khi nào anh ấy mới tỉnh lại? Có thể nói với
anh ấy gọi lại cho tôi khi anh ấy đã tỉnh lại hay không?"
"Chuyện này không nói trước được, cả hai lần hắn tỉnh lại đều chưa tới
hai phút, lần tới không biết là sẽ bao lâu, có thể gọi điện được hay
không thì còn phải xem tình hình, nhưng hắn sẽ ổn thôi, hắn muốn cậu yên tâm, cậu cứ yên tâm và chờ đến lúc hai người vui vẻ gặp lại nhau, cậu
phải tin tưởng vào tên đó."
Đây không phải là chuyện có tin hay là không tin, Giang Duy nghiến răng
muốn hét lên một tiếng, nhưng người đầu dây bên kia còn nói thêm: "Nếu
không còn chuyện gì, thì tôi cúp máy đây."
"Đừng, hãy nói cho tôi biết.." Lời định nói còn chưa kịp nói xong, Giang Duy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền lại tiếng đô đô, dĩ nhiên là
bên kia đã cúp máy.
Giang Duy cầm điện thoại gọi lại lần nữa, nhưng rõ ràng là người kia
không muốn nhận điện thoại của cậu, mấy lần cậu gọi đến đều bị từ chối,
đến cuối cùng, đầu dây bên kia quyết định tắt nguồn luôn.
Mà lúc này Tống Thụy Bình đang nhìn chằm chằm vào hàng mày nhíu chặt
trên khuôn mặt của người đang nằm trong phòng vô trùng, tình trạng bây
giờ của Hùng Trì Viễn thật sự không tiện để gặp người khác.
Ai lại có thể mọc ra một bộ móng vuốt của gấu kia chứ?
Nếu việc này bị người khác thấy..
Dù rất muốn chụp ảnh, nhưng Tống Thụy Bình không có cái gan này, nếu như vị đang nằm kia mà biết được, nhất định là anh sẽ bị hắn hành hạ một
trận đến chết đi sống lại.
Là một bác sĩ dưới quyền của Hùng Trì Viễn, anh đã nghiên cứu tình trạng của Hùng Trì Viễn cũng được một tới hai năm rồi, nhưng đối với tình
hình hiện tại của Hùng Trì Viễn, anh vẫn cảm thấy có hơi rối bời, một
người cứng cỏi như hắn dường như đang trải qua một sự biến đổi bất
thường nào đó.
Càng đáng sợ hơn nữa chính là, khi họ đang tiến hành ca phẫu thuật mổ sọ não, dù đang trong trạng thái gây mê, thì đột nhiên Hùng Trì Viễn tỉnh
lại, vô cùng mạnh mẽ khiến bọn họ phải dừng lại giữa chừng, theo hiển
thị trên thiết bị y tế của họ, viên đá nhỏ ghim vào trong đầu của Hùng
Trì Viễn đã không còn thấy đâu nữa.
Sau đó, Hùng Trì Viễn đã nằm trong căn phòng vô trùng bí mật này và hôn
mê bất tỉnh, ngoại trừ Tống Thụy Bình thì dù có là người nào đi nữa cũng đều không có quyền hạn bước vào căn phòng này.
Tình cờ tỉnh lại một hai lần là vì anh nói quá, lỡ như Giang Duy gọi điện thoại tới thì nên trả lời sao cho hợp lý.
Tống Thụy Bình liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động vừa mới tắt của
Hùng Trì Viễn trong tay mình, cậu nhóc mà Hùng Trì Viễn nhớ mong này, là một tên nhóc rất cố chấp.
Nghe thấy tiếng động thông báo tắt máy người cầm điện thoại ở đầu dây
bên kia, Giang Duy nghiến răng, vùi đầu vào điện thoại đang cầm trong
tay, cảm thấy bản thân thật sự là ngốc hết thuốc chữa, tốn nhiều công
sức để dự trữ vật tư, còn cố gắng đào đất và tỉ mỉ trang trí cho hang
động thật tốt, trước đó sao lại không hỏi Hùng Trì Viễn một chút về thời gian phẫu thuật, vì sao lúc đó không nói tới chuyện đền bù cái giường?
Liệu có phải là cậu đã tin tưởng Hùng Trì Viễn quá mức, hay là cậu quá
thờ ơ với sống chết vì cậu đã từng trải qua tận thế băng hà?
Không phải! Giang Duy giận dữ ngẩng đầu lên, lấy tay lau lau đôi mắt
đang đỏ bừng, không phải là nên tìm người hay sao? Còn năm ngày nữa,
nhất định cậu phải tìm được Hùng Trì Viễn.
Giang Duy vội vã tới thành phố ZH, ngồi trên xe, chạy suốt đêm để quay trở về thành phố mà họ đã sống ban đầu.
Dĩ nhiên khi lần nữa có mặt trước cửa nhà Hùng Trì Viễn, Giang Duy lấy thẻ từ của nhà Hùng Trì Viễn ra, mở cửa vào trong.
Lúc này trời cũng đã khuya, ngoại trừ một chút ánh đèn từ ngoài cửa sổ
chiếu vào, trong phòng hoàn toàn tối tăm, Giang Duy mò mẫm bật đèn, bên
trong vẫn không có người, Giang Duy xoa nhẹ lên mặt một chút, vội vàng
chạy vào phòng làm việc của Hùng Trì Viễn.
Từ trong đống tư liệu làm việc của Hùng Trì Viễn, vẫn luôn có thể tìm được một ít dấu vết còn sót lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT