Trước khi rời
khỏi thành phố ZH, Giang Duy gọi điện thoại cho Hùng Trì Viễn, khi Giang Duy nói muốn đến một nơi khác để mua một ít vật tư, thì Hùng Trì Viễn ở đầu dây bên kia truyền tới một tiếng cười trầm thấp: "Cậu thật sự muốn
lấp đầy không gian sao?"
"Ừm, nếu có thể lấp đầy thì những ngày tháng sau này sẽ rất hạnh phúc."
Giang Duy nhét vé xe vào cổng soát vé, thoải mái xuất phát với chiếc
balo nhỏ trên lưng.
Khi Hùng Trì Viễn ở đầu dây bên kia nghe được tiếng ồn từ nhà ga, thì
nói: "Ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt, nhớ chú ý an toàn."
"Được rồi, có thể tôi sẽ bận rộn không có thời gian gọi điện thoại cho anh, chúc anh phẫu thuật thành công trước."
"Được rồi."
"Tôi cúp máy, khi trở về sẽ tìm anh."
Sau khi cúp điện thoại, Hùng Trì Viễn khẽ nhắm mắt lại, cậu nhóc này
nghiện mua sắm, hắn muốn cậu nhóc đáng yêu này xoa xoa mái tóc mềm mại
của mình, có lẽ Tiểu Duy không hay biết cứ mỗi lần cậu mua đồ gì, số
tiền trong thẻ tín dụng bị trừ sẽ được gửi đến di động của hắn, bây giờ
hơn mấy chục triệu bạc đã bị tiêu tốn hơn một nửa.
Khi đang đi trên đường, Giang Duy phát hiện ra, dị năng không gian trong lòng bàn tay cậu đã bắt đầu biến hóa, cùng lắm thứ mà cậu gửi vào chỉ
là một ít nước mưa, vậy mà nó lại dần dần làm ẩm toàn bộ đất đai bên
trong, mặc dù chưa hình thành dòng chảy sông hồ, nhưng những hạt giống
do Giang Duy gieo vào đã bắt đầu nảy mầm, mọc lên rất nhanh, vốn chỉ có
hai màu đất trời mênh mông trải dài, đã dần được thay bằng màu xanh lục, uyển chuyển vô cùng khiến người ta vừa lòng.
Chỉ trong vài giờ, Giang Duy phát hiện bên trong lại có rất nhiều thay
đổi, các loại cây trồng khác nhau điên cuồng đua nhau phát triển vươn
dài, rất nhanh liền đâm chồi kết quả, sau đó trải qua một thời kỳ phát
triển hoàng kim, một lần nữa trái cây chín úa rơi trên mặt đất, rồi một
vòng tuần hoàn sinh trưởng nữa lại tiếp diễn.
Sau khi Giang Duy xuống xe, hầu hết mặt đất trong không gian đã được bao phủ bởi các loại cây nông nghiệp khác nhau, những loại cây nông nghiệp
điên cuồng phát triển kia đã không còn nơi nào để tiếp tục tràn lan, mới dừng phát triển vì mọc đầy trái to trĩu quả.
Giang Duy thở phào, đây chắc chắn là điều mà cậu không ngờ tới, không
phải thời gian bên trong và bên ngoài giống nhau sao? Đó là lý do vì sao khi cậu nhìn từ bên ngoài vào, mới có thể thấy được chu kỳ sinh trưởng
nhanh chóng như vậy của cây trồng?
Cho dù là thế nào, điều này cũng giúp cậu đỡ phải đến các cửa hàng để mua nguồn thực phẩm.
Sau khi tiến vào thành phố ZH, Giang Duy vẫn dựa theo cách thức thường
ngày, thuê một nhà xưởng đã đóng cửa, sau đó lại thuê một chiếc xe, đi
tới chợ đầu mối rau củ, chợ đầu mối hải sản, chợ đầu mối bán sỉ các loại thịt tươi sống, đặt vài chiếc xe hàng lớn để chở rau, thịt và các loại
cá.
Khi nhìn thấy hải sản tươi sống nhảy loạn, Giang Duy cố tình chuẩn bị
thêm nhiều hơn, để sau này đi tìm con gấu Bắc Cực đã từng cứu cậu, cậu
có thể cho ngài gấu ăn no.
Đồng thời, Giang Duy cũng không quên đặt một lượng lớn nước uống đóng chai từ công ty lọc nước.
Sau đó, Giang Duy lái xe đến công ty than đá và công ty vật liệu gỗ.
Than đá Giang Duy mua đều là than gầy (antraxit), dù sao thì môi trường
sống ở thời kỳ tận thế băng hà có thể sẽ khá khép kín, nếu bị khói hun
đến ngạt thở thì sẽ rất tệ. Đồng thời, Giang Duy còn đi đến một số công
ty bán thiết bị sưởi ấm nhỏ để mua một số lượng lớn bếp than, tận thế
băng hà có nhiệt độ siêu thấp, tuổi thọ của các loại thép khác nhau và
công dụng cũng trở nên ngắn hơn, hơn nữa sự chênh lệch nhiệt độ trong
ngày của biến đổi, tuổi thọ của bếp than sẽ vô cùng thấp, nên Giang Duy
đã chạy đi chạy lại rất nhiều đến nỗi gần như mua tất cả các loại bếp
than tồn kho.
Đối với công ty gỗ, yêu cầu của Giang Duy cao hơn, cậu yêu cầu cắt gỗ
thành từng khúc có kích thước khác nhau, mặc dù cậu có thể thu nhỏ chiều dài của khúc gỗ lớn thành kích cỡ phù hợp để đốt, nhưng dù sao làm vậy
sẽ khá lãng phí, Giang Duy để công ty vật liệu gỗ cắt gỗ thành từng đoạn dài nửa mét hoặc một mét, đồng thời, Giang Duy cũng mua một lượng lớn
mùn cưa do công ty gỗ sản xuất trong quá trình đốn hạ.
Mùn cưa cũng là vật liệu dễ bắt lửa, còn có thể dùng để giữ ấm, mà quan
trọng hơn, khả năng bây giờ của Giang Duy là có thể biến mùn cưa thành
kích thước thích hợp để đốt, số lượng mấy chục tấn, khiến mắt Giang Duy
thấy sao bay đầy trời.
Sau vài ngày làm việc vất vả, cuối cùng Giang Duy cũng lấy đủ những tài nguyên này.
Khi Giang Duy đi ngang qua một xưởng chế biến gỗ nào đó, Giang Duy nhìn
những món đồ thủ công bằng gỗ khác nhau được trưng bày ở cửa lại chợt có suy nghĩ khác.
Sau đó, Giang Duy đã dành ra ba ngày để đặt mua một ngôi nhà lồng trong
xưởng sản xuất đồ gỗ, mỗi bức tường được làm bằng hai lớp gỗ, Giang Duy
hoàn toàn không cân nhắc gì đến các vật liệu khác, dù có là tấm thép hay thủy tinh tốt, thì cũng không thể chịu được nhiệt độ thấp.
Hàng chục mô hình nhà gỗ mà Giang Duy đặt hàng đều cao hơn một mét,
nhưng các gian phòng khác nhau bên trong đều được trang bị đầy đủ tiện
nghi, hơn nữa còn sử dụng loại gỗ tốt nhất, để sau này cứ mỗi lần ra
ngoài, cậu có thể tùy ý phóng to mô hình nhà gỗ này rồi vào ở bên trong.
Giang Duy thật sự rất bận rộn, thường thì cậu sẽ nhận được điện thoại
của Hùng Trì Viễn, Giang Duy lại vô cùng thành thật nói cho Hùng Trì
Viễn biết những việc cậu đang làm, mỗi lần nói chuyện điện thoại như
vậy, Hùng Trì Viễn cũng rất nhẹ nhàng đồng ý với hành vi của cậu.
Giang Duy không biết là hắn có tin tưởng cậu hay không, tuy nhiên, sau
nhiều lần sử dụng số tiền tín dụng trong thẻ, hắn đột nhiên tăng số tiền trong tài khoản thẻ của cậu lên, nếu là không tin thì sao có thể hỗ trợ tài chính nhiều như vậy cho cậu, Giang Duy tuy không thể giúp được gì,
nhưng trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ.
Giang Duy đã từng nghĩ đến việc có nên tung một ít tin tức lên mạng hay
không, khi mở điện thoại ra tìm kiếm thì cậu mới biết, những câu nói như là kỷ băng hà một lần nữa bùng nổ, hay tin tức về ngày tận thế hầu như
xuất hiện khắp mọi nơi trên mạng.
Sự xuất hiện của khí hậu khắc nghiệt này, là sự chọn lọc tự nhiên hay là sự tiến bộ mới của nhân loại? Giang Duy không hiểu, năng lực của cậu có hạn, chỉ có thể cố gắng tích trữ càng nhiều vật tư càng tốt, dù là để
dùng cho bản thân hay trong tương lai dùng để cứu người đi nữa, nhưng
vào lúc này, những lời cậu nói sẽ bị coi là vô nghĩa hoặc như một người
quá mức sùng bái một tôn giáo nào đó.
Điều đó sẽ không được coi trọng, vì dù gì cậu cũng chỉ là một người bình thường, thậm chí cũng không biết là dựa trên cơ sở lý luận nào để đưa
ra phán đoán.
Ban đêm, Giang Duy nhìn xuống đám người náo nhiệt ở quảng trường tầng dưới.
Tận thế băng hà xuất hiện là một điều đau buồn, bởi vì người bình thường sẽ không thể sống sót, dù là người có thể sống sót, theo như nghiên cứu của các nhà khoa học ở căn cứ, là do gen của họ bị đột biến, dù có cách giữ ấm tốt đến đâu đi nữa, thì những người không có dòng gen bị đột
biến khó có thể sống sót được, khi nhiệt độ của môi trường hạ xuống quá
thấp sẽ chỉ khiến cho họ phải chết một cách đau đớn hơn.
Giang Duy hít vào một hơi thật sâu, nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại, một ngày này cũng đã đủ mệt mỏi rồi.
Sáng sớm nay, Giang Duy rời giường từ sớm, mục tiêu của cậu là một con sông rộng có lưu lượng tương đối lớn ở thành phố ZH.
Vì để che giấu chuyện này, Giang Duy không tìm người dẫn đường, dựa vào
chỉ đường trên điện thoại, khi lái xe đến bờ sông đã là giữa trưa, trên
bờ sông có vài người đang cầm dù che nắng đi câu cá, Giang Duy quan sát
một lát, sau đó liền tới nơi thưa thớt dân cư ở hạ lưu.
Đưa nước vào bên trong không gian đơn giản hơn nhiều, Giang Duy tìm thấy một dòng nước chảy xiết bên bờ, nhúng tay xuống nước, nước liền theo đó trút xuống tràn vào trong chiều không gian khác.
Giang Duy nhìn dòng nước trong nháy mắt đã trở nên chậm lại, đồng thời
mực nước sông cũng lập tức giảm đi một nửa, cậu không nhịn được mà khẽ
lau mồ hôi một chút, may mắn là bây giờ đang là buổi trưa vắng người,
nếu không mà bị người khác nhìn thấy thì sẽ có chút đáng sợ.
Sau khi lấy đủ nước tưới, Giang Duy mới dừng lại, dù sao khi tận thế xảy đến có thể lấy một ít băng tuyết cất vào trong, khi nhiệt độ ở trong
không gian dị năng phù hợp, nhất định có thể từ từ hòa tan băng tuyết.
Bước tiếp theo trong kế hoạch chính là tìm nơi ẩn náu, ở nơi ranh giới
của thành phố ZH có những ngọn núi trập trùng, trước đó Giang Duy đã
kiểm tra qua, phần lớn các ngọn núi ở đây đều là núi đứt gãy, dưới lòng
đất là một khu vực rộng lớn có hoạt động dung nham núi lửa tạo thành núi đá rắn chắc, Giang Duy dự định là sẽ chọn một nơi trong số đó.
Khó khăn nhất trong giai đoạn đầu của thời kỳ tận thế băng hà là nhiệt
độ hạ xuống nhanh chóng, bão tuyết và gió lốc bất ngờ xảy ra ở trong núi sẽ tốt hơn rất nhiều, vừa không bị choáng ngợp bởi sự sụp đổ của các
tòa nhà khác nhau và sẽ không bị sụp đổ do nền móng không vững chắc.
Giang Duy lái xe chạy suốt từ thành phố cho đến tận vùng núi, sau khi đi vào vùng núi rất khó lái xe, Giang Duy đeo balo trên lưng rồi đi bộ lên núi, cậu tùy ý thu nhỏ chiếc xe rồi cất vào trong balo, sau đó một mình đi bộ vào vùng núi.
Ngay giữa mùa hạ, nhưng núi rừng rậm rạp lại không hề có chút cảm giác
nóng bức nào, khi Giang Duy đi vào sâu hơn, khu rừng lá kim rậm rạp che
khuất mất một phần mặt trời, trông có vẻ hơi u ám, đôi khi có thể nghe
thấy một vài tiếng tích tích, có thể là tiếng kêu của côn trùng hoặc của loài chim hoang dã, đoán chừng là vào ban đêm, hẳn là sẽ có dã thú,
Giang Duy không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, so với những dị thú kỳ lạ ở thời kỳ tận thế băng hà, những dã thú bình thường của thời đại này đã
không còn gì đáng sợ.
Giang Duy cũng không chuẩn bị sẵn vũ khí gì, thứ nhất là bởi vì vũ khí
là thứ đồ đặc thù rất bị hạn chế nên khó mua được, dù có là vũ khí lạnh
hay có là súng ống đạn dược, thì cũng đừng hòng nghĩ tới, hơn nữa, đối
với thời kỳ tận thế băng hà mà nói, đối với băng hà mạt thế mà nói,
những vũ khí đó đều là vật liệu phế thải, vật liệu bằng thép có thể duy
trì đến âm bốn mươi độ, nhưng nhiệt độ trong thời kỳ tận thế băng hà
xuống thấp đến âm một trăm độ, sẽ không có bất kỳ vũ khí bằng thép cứng
rắn nào có thể sử dụng được, khi đó chỉ có thể sử dụng đến xương sống
của động vật và cột sống cơ thể của thực vật đột biến, mới có thể dùng
làm vũ khí.
Tuy rằng không có vũ khí, nhưng lúc này Giang Duy tự tin vào dị năng
khống chế vật chất bằng cách phóng đại hay thu nhỏ vật thể, đã được cậu
rèn luyện rất nhiều trong thời gian gần đây, vì vậy, Giang Duy luôn cầm
theo một vài viên bi thép nhỏ xíu trên tay, nếu như có phải đối đầu với
dã thú, nháy mắt cậu có thể phóng to viên bi thép đủ để giết chết bất kỳ loại dã thú nào.
Giang Duy mất thời gian gần một ngày mới đi bộ vào sâu bên trong núi,
cậu chọn lấy một nơi, Giang Duy lấy ra một tấm chăn trải xuống trên mặt
đất, rồi nằm trên đó nghỉ ngơi.
Đến khi nghỉ ngơi đủ sức, Giang Duy liền bắt đầu đào hố.
Vốn dĩ Giang Duy định mang theo một số máy đào đất, nhưng đoán chừng là
sẽ rất khó sử dụng những loại máy đào đất này bên trong rừng núi, thay
vào đó, sẽ tốt hơn nếu rèn luyện dị năng phóng to và thu nhỏ của bản
thân cậu đến mức thuần thục, hơn nữa tập luyện di chuyển đá vào trong
không gian để nâng cao năng lực ý thức cũng là một chuyện tốt.
Sau khi Giang Duy chọn ra được một vị trí thích hợp, cậu đặt tay lên
trên núi đá, lập tức dùng dị năng mình có vừa để thu nhỏ khối đá cũng
như những vụn đá bị vỡ ra, vừa đưa những vật thể bị thu nhỏ vào bên
trong không gian.
Tốc độ đào đất trên núi của Giang Duy nhanh như một con chuột, lối vào
tuy rất nhỏ, nhưng càng vào sâu bên trong thì không gian càng rộng lớn
hơn, đồng thời vì suy nghĩ đến chuyện hít thở không khí sau này, Giang
Duy dự định sẽ để lại vài lỗ thông gió.
Tiến độ làm không nhanh, nhưng Giang Duy đã làm rất công phu, trong
tương lai đây sẽ là nhà của cậu, sẽ là nơi nương náu cho cả Hùng Trì
Viễn, bất kỳ một sai lầm nào cũng đều có thể dẫn đến chuyện núi sập, dẫn tới tình huống không thể chịu đựng được áp lực sụp xuống.
Sau vài ngày vất vả, cuối cùng Giang Duy cũng vẽ ra được bản phác thảo,
như vậy vẫn chưa đủ, Giang Duy còn cố định thêm mấy tấm cách nhiệt và
vật liệu chống thấm nước từng lớp lắp vào bên trong hang động đã đào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT