Đến khi trời
sáng, một ngày nữa trôi qua, Giang Duy lục tung tất cả mọi tài liệu trên bàn làm việc của Hùng Trì Viễn, từ đầu cậu rất tin tưởng, vì cậu thấy
rằng Hùng Trì Viễn hay nhắc về lĩnh vực y khoa và dụng cụ y tế, nếu là
như vậy, có khả năng sẽ tìm được thông tin doanh nghiệp thường hợp tác
làm ăn với bên công ty hắn, hẳn là sẽ không khó tìm.
Nhưng càng xem Giang Duy càng cảm thấy hụt hẫng, bởi vì phạm vi kinh
doanh của Hùng Trì Viễn quá rộng, gồm rất nhiều bệnh viện tuyến tỉnh,
hơn nữa còn có cả một số bệnh viện nước ngoài cũng chưa từng nghe đến
tên, vốn không thể nào tìm ra được vị trí cụ thể của bệnh viện đã thực
hiện ca phẫu thuật cho Hùng Trì Viễn.
Giang Duy ngồi trên ghế xoay của Hùng Trì Viễn, nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời đang dần ló rạng, bây giờ cậu phải làm sao đây?
Giang Duy đờ đẫn quay đầu, có hơi hoa mắt nhìn tới mấy dãy giá sách bốn
phía trong phòng, ma xui quỷ khiến Giang Duy vươn tay hút hết những dãy
giá sách và một số lượng sách vào bên trong không gian.
Fị năng dùng ý thức hút đồ vật vào trong không gian đã khá hơn trước
nhiều, ít nhất bây giờ Giang Duy sẽ không lập tức chìm vào giấc ngủ.
Giang Duy nhìn tới chiếc két sắt duy nhất sót lại trên mặt đất, mắt chớp chớp, đứng dậy đi tới, dùng mật mã lần trước để mở nó ra, sau khi Hùng
Trì Viễn mở két sắt trước mặt cậu, hắn không thay đổi mật khẩu.
Giang Duy lấy tấm ảnh bị cháy của gia đình họ ra, cẩn thận sờ lên, rồi
nhìn những tập tài liệu khác trong ngăn tủ, Giang Duy lấy ra một tập tài liệu dày hơn, ngồi dưới đất mở nó ra.
Nội dung bên trong khiến Giang Duy sững sờ, không kìm được mà lật hết
trang này sang trang khác, cuối cùng Giang Duy cảm thấy hai mắt nóng
rực, như có thứ gì đó vừa phá tan xiềng xích mà xuyên thẳng ra ngoài.
Tập tài liệu dày cộm này chứa toàn bộ thông tin về cậu kể từ khi cha mẹ
cậu không may qua đời, từ hồi cấp hai không có mô tả chi tiết, nhưng sau khi cậu vào Đại học, thì hầu như tất cả thông tin về cậu đều được ghi
lại bên trong, có cả bản sao đơn xin vay vốn danh cho sinh viên của cậu, tài liệu chi tiết về bài tranh luận của cậu khi cậu tham gia cuộc thi
hùng biện ở trường, bản sao giấy chứng nhận học bổng của cậu, có cả ảnh
chụp khi cậu làm thêm bên ngoài, hơn nữa còn có ảnh chụp khi cậu tham
gia cuộc thi chạy marathon ở trường, từng tấm ảnh đều miêu tả vô cùng tỉ mỉ.
Cho đến cuối cùng, khi cậu mặc một bộ tây trang không mấy vừa vặn để
tham gia buổi tuyển dụng việc làm lúc cậu gần tốt nghiệp Đại học, rồi
khi cậu vào công ty bán hàng nào đó để làm việc, còn có cả thông tin chi tiết về công ty đó.
Bị người ta âm thầm theo dõi và giám sát, hơn nữa còn không hề hay biết
mà trải qua nhiều năm như vậy, nếu nói ra thì hơi có cảm giác kỳ quá,
nếu trước khi tiếp xúc với Hùng Trì Viễn mà cậu biết đến chuyện này,
nhất định cậu sẽ cảm thấy việc người này thật sự rất biến thái.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc này, đã để Giang Duy nhận ra, dường như có
thể nói là Hùng Trì Viễn cực kỳ dung túng cho cậu, hơn nữa Giang Duy
không ngờ là cậu có thể nhận được sự cưng chiều đến vậy.
Vì vậy, xem hết chồng tài liệu dày cộm, đã để cậu nhìn thấu hết thảy
những việc xảy ra trong suốt tám năm qua của mình, khiến lòng Giang Duy
chợt sinh ra cảm giác như hai người họ đã là người thân của nhau từ rất
lâu rồi, hóa ra vẫn luôn có một người, lặng lẽ quan sát đến cuộc sống cô độc lẻ loi của cậu trong gần tám năm qua, lại không bao giờ can thiệp
vào bất kỳ sinh hoạt nào trong cuộc sống của cậu.
Nếu như đã để ý đến cậu như thế, vì sao mấy năm qua Hùng Trì Viễn không
đến gặp cậu, vì sao lại không trực tiếp đến gặp cậu nói chuyện?
Giang Duy không hiểu, cậu cau mày để tài liệu qua một bên, chắc chắn là phải có lý do gì đó!
Giang Duy tiếp tục vơ lấy những thứ bên trong két sắt, đào ra một tập
tài liệu khác, khi mở ra, thì lại thấy tư liệu về Giang Diệu, trong đó
có rất nhiều ảnh chụp, hầu như đều là chứng cứ phạm tội nhiều năm về
trước của Giang Diệu.
Vì vậy, việc Giang Diệu ngồi tù thực chất là do Hùng Trì Viễn làm.
Giang Duy ném tư liệu về Giang Diệu sang một bên, tiếp tục tìm kiếm bên
trong két sắt, cuối cùng chỉ còn lại một tập tài liệu, Giang Duy đưa tay sờ tới.
Vừa mở ra thấy trang đầu tiên, hai tay Giang Duy đã không tự chủ được
run lên, đột nhiên mũi cảm thấy chua xót, mí mắt run rẩy, nước mắt không kìm được mà bất giác rơi xuống.
Đây là một bức ảnh, một bức ảnh rất khủng khiếp, người trong ảnh ngoại
trừ khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn ra, thì cơ thể gần như không lành lặn
với đầy rẫy thương tích từ vụ nổ, dường như ẩn hiện bên dưới làn da bị
xé toạch còn để lộ ra xương cốt.
Sau đó là phần chẩn đoán sơ bộ về thương tích, cơ thể bị chấn thương
nghiêm trọng do sóng xung kích, bị bỏng nhiệt, bỏng hóa chất độc, còn có chấn thương ở phần xương sọ, ngực, bụng, cột sống và tứ chi.
Giang Duy lật xem từng trang, mấy năm nay hắn đều phải hồi phục sức
khỏe, dường như cứ cách một khoảng thời gian đều phải phẫu thuật một
lần, cả người quấn đầy băng vải, hình thể mảnh dẻ khác biệt một trời một vực so với Hùng Viễn Trì của bây giờ.
Giang Duy nhớ lại vết sẹo dưới cổ áo khi đó của Hùng Trì Viễn, so với
những tổn thương nặng nề về nội tạng và xương cốt, thì có lẽ vết sẹo
dưới da của Hùng Trì Viễn là một vết thương nhẹ nhất, những năm qua Hùng Trì Viễn đã kiên trì thế nào mới có thể sống nổi đến bây giờ?
Giang Duy đã khóc không thành tiếng, co người lại mà ôm chặt tập tài liệu trong tay.
Giờ phút này, rốt cuộc Giang Duy bộc phát ra những cảm xúc thầm kín giấu mãi trong lòng.
Vì sao lần nào gặp mặt, cậu cũng tỏ vẻ khách sáo như vậy với hắn..
Vì sao cứ mỗi lần gặp mặt, cậu đều luôn giữ khoảng cách nhất định với Hùng Trì Viễn..
Vì sao đã gần nửa đêm rồi cậu lại muốn tới nhà Hùng Trì Viễn..
Thật sự thì nguyên nhân rất mãnh liệt, cậu đã thích Hùng Trì Viễn từ
lâu, cậu đã thích người đàn ông mà mình chỉ mới gặp mặt vài lần này, là
đàn ông.
Cơ thể cậu sẽ nóng lên mỗi khi bởi vì Hùng Trì Viễn tới gần, nhịp tim
của cậu sẽ đập nhanh hơn vì giọng nói dịu dàng của Hùng Trì Viễn, cậu sẽ cảm thấy xấu hổ khi Hùng Trì Viễn đưa tay xoa xoa lên mái tóc của mình, có phải bởi vì quá yêu thích mà không dám tới quá gần?
Hóa ra cậu là người sợ hãi việc nảy sinh tình cảm với người khác hay sao?
Bởi vì cậu yêu, nên mới bỏ lỡ cơ hội bảo vệ Hùng Trì Viễn hay sao?
Lúc này, ở bên ngoài phòng vô trùng, Tống Thụy Bình nhìn chằm chằm vào
bức tường bị Hùng Trì Viễn phá hủy trong lúc vô thức bên trong phòng vô
trùng, một nửa bức tường bị hủy hoại, trên mặt đất cũng không hề có lấy
một viên gạch nào rơi xuống, ngay vừa rồi, khi cơ thể Hùng Trì Viễn đột
nhiên phát ra một luồng sức mạnh nào đó, cảm giác như không gian lập tức trở nên vặn vẹo, trực tiếp nuốt chửng đi một phần của bức tường.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên Hùng Trì Viễn mở mắt ra, cảm thấy hai tay mình
có hơi chút khác thường, nhíu mày giơ lên, thoạt nhìn giống như móng
gấu, đến cả năm ngón chân cũng xuất hiện móng vuốt, trên xương cổ tay
xuất hiện ngón thứ sáu, bàn tay điển hình của gấu trúc, giây đầu tiên
hắn nghĩ là do Tống Thụy Bình trêu đùa khiến hắn trở nên kỳ quái, nhưng
giây tiếp theo hắn mới ý thức được đây thực sự là bàn tay của chính
mình.
"Có chuyện gì vậy?" Hùng Trì Viễn nhìn tới Tống Thụy Bình, người vẫn luôn túc trực ở đây.
Tống Thụy Bình ngẩng đầu lên, hất cằm ra hiệu về phía bức tường bị phá
hủy ở đằng kia, ý nói: "Khả năng hồi phục lần này nhanh hơn lần trước,
một lần nữa xin chúc mừng dị năng mà anh đạt được."
Hùng Trì Viễn liếc nhìn bức tường, hơi cau mày lại, lúc trước khi còn
nằm trên bàn mổ, hắn cảm thấy hòn đá mở ra được dị năng không gian đã
hòa vào trong người mình, nên đã ngăn cản ca phẫu thuật mổ sọ nào của
hắn, nếu mổ hộp sọ thì cũng không thể tìm thấy dị vật.
Trong lúc hôn mê mấy ngày qua, dường như cơ thể hắn đã được viên đá này
thúc ép biến đổi, chẳng những có được dị năng kỳ lạ, mà có vẻ như hắn đã trải qua một sự dị hóa ngược.
Hùng Trì Viễn gật đầu: "Mau đưa di động cho tôi!"
"Không phải lúc này nên thảo luận về tình trạng của cậu trước hay sao? Lão đại?" Khóe miệng Tống Thụy Bình run rẩy.
"Mau lên!"
Tống Thụy Bình đành phải đưa điện thoại di động cho Hùng Trì Viễn:
"Người tên Giang Duy mà anh nhắc tới đã từng gọi điện, tôi đã nói lại
những lời mà anh dặn tôi với cậu ấy."
Tống Thụy Bình thấy bàn tay gấu của Hùng Trì Viễn không thể nào cầm được điện thoại, vội cầm lên nói: "Nói tôi biết anh định làm gì."
Hùng Trì Viễn dựa người ra sau: "Nhanh chóng gọi điện cho Giang Duy."
"Tôi nói này Hùng Trì Viễn, anh không lo lắng cho cơ thể mình, anh cũng
không lo lắng cho tôi, nếu như vừa rồi tôi bị không gian vặn vẹo kia cắn mất, thì anh biết đi đâu để tìm được một người bạn tốt như tôi đây?"
"Phí lời!"
"Hầy, anh là lão đại tôi nghe anh!" Trước tiên, Tống Thụy Bình chỉ đành phải nhanh chóng khởi động điện thoại cho Hùng Trì Viễn.
Lúc Hùng Trì Viễn nghe thấy âm thanh khởi động quen thuộc kia, thì hơi nhíu mày: "Là cậu tắt máy?"
"Tôi mà không tắt máy thì tên nhóc tên Giang Duy kia làm gì chịu để yên! Một mực hỏi anh đang ở đâu, anh nói coi tôi phải làm sao?"
Hùng Trì Viễn hít sâu một hơi: "Lần sau đừng tắt máy!"
"Được được được, nghe anh hết, kết nối rồi." Tống Thụy Bình áp điện thoại đến bên tai Hùng Trì Viễn.
Hùng Trì Viễn nâng một tay gấu lên giữ lại, để điện thoại di động cố định bên tai.
Lúc này Giang Duy đang ngồi trước két sắt, cảm xúc cũng được dịu đi một
hồi, đã ngừng rơi nước mắt, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vội vàng
lấy điện thoại ra, lúc thấy dãy số của Hùng Trì Viễn hiện lên, Giang Duy đã lập tức bắt máy trả lời, lòng hơi hoảng sợ, hỏi: "Này, anh nói cho
tôi biết Hùng Trì Viễn đang ở chỗ nào?"
"Tiểu Duy."
Lúc nghe thấy giọng nói dịu dàng đã lâu chưa được nghe lại của Hùng Trì
Viễn, Giang Duy hơi sửng sốt một chút, mũi lại hơi chua xót: "Hùng Trì
Viễn.."
"Xin lỗi, đã làm cậu lo lắng, tôi không sao cả."
"Anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh được không?" Chính Giang Duy cũng không
biết trong lời nói này của mình mang theo một cỗ hương vị khao khát thế
nào.
Nhịp tim của Hùng Trì Viễn như lỡ đi một nhịp, mơ hồ có hơi co lại: "Tiểu Duy.."
"Khó đến vậy sao?" Giang Duy nắm chặt tập tài liệu của Hùng Trì Viễn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Nghe thấy giọng điệu của người đối diện gần như đang khóc, bàn tay gấu
của Hùng Trì Viễn có hơi rụt lại, nhưng thấy mình vừa phá hủy một nửa
bức tường, hắn nghiến chặt hàm răng, lúc này không được, bây giờ có thể
hắn sẽ gây hại tới Giang Duy, chỉ cố thể chờ thêm một chút.
"Tiểu Duy đang ở nhà tôi?" Hùng Trì Viễn đột nhiên nói.
"Ừm." Giang Duy đáp.
"Đứng lên, đừng ngồi dưới đất." Hùng Trì Viễn lại nói.
Giang Duy sửng sốt một chút: "Anh nói gì cơ?"
"Cậu mặc đồ quá ít, ngồi lâu trên sàn nhà sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Hùng Trì Viễn khẽ nhắm mắt lại, dường như những thứ ở xa, nhất là khung
cảnh xung quanh Giang Duy gần như đã hiện rõ trong đầu, còn có thể biết
được vị trí chính xác của Giang Duy, tuy rằng bây giờ dị năng có hơi mất khống chế, nhưng vẫn còn thấy được một chút cảnh vật, là do viên đá đen kia đã kết nối hai người lại với nhau sao? Quả nhiên việc giao lại viên đá đen có chiều không gian cho Giang Duy là một việc đúng đắn.
Giang Duy đứng lên, rồi ngồi xuống trên chiếc ghế xoay của Hùng Trì Viễn.
Hùng Trì Viễn tiếp tục nói: "Tiểu Duy, tôi sẽ đến tìm cậu, cậu cứ yên tâm chờ đợi tôi."
"Nhưng lúc này thời gian đã không còn nhiều nữa, tận thế băng hà sắp
bùng nổ rồi, tình hình rất nguy cấp, nếu còn ở lại trong thành phố, anh
sẽ chết cóng, xin hãy tin tôi!"
"Ừm, vậy trước đó Tiểu Duy cứ tiếp tục mua sắm thêm vật tư đi."
"Hiện tại đừng nói tới chuyện này có được không?" Giang Duy quát lên:
"Bây giờ tôi chỉ muốn ở bên anh, vật tư gì đó không quan trọng, trước
đây là tôi đã sai, tôi không nên chạy lung tung tích lũy vật tư mà không quan tâm đến thời gian phẫu thuật của anh, Hùng Trì Viễn, tôi không
muốn anh chết, anh có hiểu hay không?" Giọng của Giang Duy đã trở nên
nghẹn ngào, kẹp thật chặt xấp tài liệu trong tay, nếu đến cả người này
cậu cũng không có được, thì cậu còn gì nữa chứ.
Hùng Trì Viễn cảm giác được ý thức của mình đang dần mất đi, một ít sức
mạnh không khống chế được vội thoát ra khỏi người, âm thầm xé nát bức
tường xung quanh, ngay cả Tống Thụy Bình đứng bên cạnh cũng bị ảnh
hưởng, áo khoác trắng của anh cũng bị cắt đứt một nửa, Tống Thụy Bình
hét lên.
Chuyện nguy hiểm thế này sao có thể để Giang Duy gặp phải chứ, Hùng Trì
Viễn dùng bàn tay gấu ấn vào trong điện thoại di động của mình, dùng một chút ý thức cuối cùng còn tỉnh táo của mình, nói: "Tiểu Duy, ở cuối
đường hầm Vân Sam Dụ của thành phố HZ.."
"Anh đang ở nơi đó sao?" Giang Duy ghi nhớ thật kỹ địa điểm mà Hùng Trì
Viễn nói vào trong đầu: "Alo? Alo? Hùng Trì Viễn, anh nói là anh đang ở
nơi đó sao?"
"Giang Duy này, thật xin lỗi, lão đại đã ngất xỉu. Lần sau anh ấy tỉnh lại sẽ gọi cho cậu. Tôi cúp máy đây."
Tống Thụy Bình vội vàng cúp điện thoại, phải tranh thủ dọn dẹp đống hỗn
loạn này, thật thê thảm, xém chút nữa chân của anh đã bị cắt đứt.
Giang Duy nhìn điện thoại đã tắt máy, vội vàng tìm kiếm địa chỉ mà Hùng Trì Viễn đã nói, hoảng sợ vội đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT