Mặc kệ Hùng Trì
Viễn tin hay không, chỉ cần đồng ý đến lúc đó ở bên cạnh cậu là được,
Giang Duy không ép buộc nữa. Vốn dĩ, cậu muốn theo ý Hùng Trì Viễn ngủ ở đây, giờ đã muộn rồi, chợt nhớ đến lúc trước, Hùng Trì Viễn nói có thể
cung cấp một số thông tin về không gian cho cậu.
Giang Duy không buồn ngủ, hơn nữa buổi sáng đã ngủ một giấc, cho nên
Giang Duy đẩy Hùng Trì Viễn vẫn đang ngồi sát bên: "Không phải anh nói
có thông tin về không gian sao? Lấy ra xem thử."
Hùng Trì Viễn gật đầu, kéo tay Giang Duy đến thư phòng, sau khi vào thư
phòng, Hùng Trì Viễn buông tay ra, đi đến trước một bức tường, ngẩng đầu liếc nhìn phía trên kệ sách, sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Giang
Duy, nhẹ nhàng nhảy lên, cầm lấy một cuốn sách trên nóc kệ xuống.
Hành động tiêu sái chứng minh cho Giang Duy thấy, tuy rằng hắn cần phẫu
thuật lấy hòn đá nhỏ trong đầu ra, nhưng hắn không thật sự là một bệnh
nhân.
Cằm Giang Duy đã sắp rơi xuống đất, độ cao này người không thể nhảy đến đúng không?
Tuy cậu đã nhìn quen nhiều loại dị năng ở tận thế băng hà, nhưng chưa
từng nghe nói có người kích phát dị năng trước thời gian tận thế bùng
nổ, Hùng Trì Viễn làm sao làm được?
Chẳng lẽ, hắn cũng trọng sinh giống cậu? Nhưng khi cậu nhắc đến chuyện
tận thế bùng nổ, phản ứng của người này không giống, vậy chuyện gì đang
xảy ra?
Hùng Trì Viễn đưa sách cho Giang Duy, khi thấy vẻ mặt sửng sốt của Giang Duy, duỗi tay xoa mái tóc mềm của cậu: "Vì vậy, Tiểu Duy, tôi rất lợi
hại, không cần lo lắng về chuyện tận thế."
"Xí, năng lực này, chỉ cần một móng vuốt của dị thú tận thế băng hà cũng bị hất sang một bên."
Vẫn nên giống ngài Gấu vậy, khá dứt khoát, tay của Giang Duy đang vươn
ra lại ngừng lại, hình như, vài đặc điểm ngài Gấu cậu luôn nhắc trong
đáy lòng giống với Hùng Trì Viễn, tựa như vừa rồi, hắn chợt trở nên xấu
xa, giống như lúc ngài Gấu đối phó bạo lực với những con sói băng khi
trước.
Nếu Hùng Trì Viễn đúng là..
Ngay khi suy nghĩ của Giang Duy bắt đầu quay cuồng, cậu liền dừng lại,
suy đoán mà không có bằng chứng thực tế, nếu đến lúc đó không phải thì
rất xấu hổ.
Hùng Trì Viễn ngưng mắt nhìn Giang Duy bất chợt tươi cười, đôi mắt hơi
híp lại, nếu hắn không nhìn lầm, Giang Duy đang phân tâm, ánh mắt Giang
Duy tựa như xuyên qua hắn nhìn thấy một người khác?
Nụ cười của Hùng Trì Viễn biến mất, nhưng ánh mắt đầy tình cảm của hắn vẫn tập trung vào Giang Duy.
Chờ sau này, Giang Duy sẽ dần biết, sau khi trải qua vụ nổ của phòng thí nghiệm, cơ thể của Hùng Trì Viễn đã biến đổi như thế nào, hắn sẽ trở
thành cánh tay kiên cố của Giang Duy, nếu thật sự có ngày tận thế đó,
Giang Duy cũng sẽ yên ổn trong vòng tay của hắn, không cần sợ điều gì
nữa, đến lúc đó, nếu hắn chân thành tỏ tình với Giang Duy thì Giang Duy
có thể chấp nhận hay không?
Giang Duy, con trai của thầy giáo, lúc đầu, hắn không chú ý, nhưng sau
vài lần gặp nhau ở cấp ba và đại học, hắn đã bị nụ cười đơn thuần và
thẳng thắn của Giang Duy hấp dẫn lúc nào không hay.
Hùng Trì Viễn muốn chạm đến cậu, muốn ôm lấy cậu trong vòng tay của hắn, nhưng lúc ấy, hắn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, tập đoàn nào đó ở nước ngoài đang rục rịch, vì an toàn của Giang Duy, hắn chỉ có thể
đứng nhìn từ xa, chờ đến khi mọi thứ bình ổn lại, hắn mới có thể qua lại với Giang Duy.
Vì vậy, mặc kệ Giang Duy thật sự thông qua hắn nhìn thấy được ai khác
hay không, Hùng Trì Viễn đều không quan tâm, chỉ cần Giang Duy vẫn có
thể cười thế này, thì không sao cả.
Giang Duy cúi đầu giở sách ra xem, tuy nói là sách nhưng thật ra chỉ là
các bản báo cáo nghiên cứu kẹp lại với nhau, bìa ngoài được chỉnh sửa,
nên mới nhìn sẽ giống như sách.
Hùng Trì Viễn kéo cánh tay Giang Duy đi ra ngoài: "Cất tài liệu trước đã, bây giờ không vội, Tiểu Duy đi ngủ, khuya rồi."
Lần thứ hai, Giang Duy bị Hùng Trì Viễn đưa đến trước căn phòng ngủ cho
khách cậu từng ngủ, chờ sau khi Hùng Trì Viễn đi, cậu lại lấy tài liệu
ra.
Giang Duy xem rất nhanh, vì trong này có rất nhiều lý luận và thí nghiệm mà cậu không thể hiểu được, chỉ có phần sau là một phương pháp tăng
cường ý thức, dường như được nhóm nghiên cứu xác định sau nhiều lần thử
nghiệm, nó rất hiệu quả, Giang Duy rất vui vẻ, nếu ý thức có thể tăng
cường, vậy thì công dụng trong không gian của cậu sẽ lớn hơn, dùng ý
thức thu đồ vật vào không gian tốt hơn nhiều so với chạm vào đồ vật.
Giang Duy hưng phấn đến nửa đêm, lúc hai, ba giờ mới ngủ.
Sáng sớm khi tỉnh lại, Hùng Trì Viễn đã lại đi rồi, nhìn tờ giấy ghi chú dán trên mặt kính, Giang Duy ngáp một cái, vươn tay xé nó rồi nhét vào
túi quần áo.
Hùng Trì Viễn để lại thẻ phòng, Giang Duy vừa đánh răng vừa cầm lấy thẻ
phòng trên bồn rửa tay, tuy Hùng Trì Viễn để thẻ lại cho cậu, nhưng sợ
rằng sau này không thể dùng, sắp tới cậu cần đi nơi khác.
Giang Duy ăn bữa sáng Hùng Trì Viễn để lại trên bàn, lần nữa rời nhà Hùng Trì Viễn.
Hôm nay xem như là ngày bận rộn, Giang Duy lần lượt nhận được điện thoại của công ty hậu cần, trong lúc trả lời điện thoại, Giang Duy thuê xe
tải từ chợ lao động theo nhóm đi thẳng đến địa điểm vận chuyển của công
ty hậu cần, Giang Duy không thuê chung với người khác, xe tải đã dùng
một lần cậu cũng không thuê, nếu bị ai đó thấy đồ vật họ vận chuyển biến mất ngay sau đó, sẽ rất phiền phức.
Cứ như vậy, đồ Giang Duy đặt trên mạng lần lượt đưa tới xưởng nhỏ Giang
Duy đã thuê như nước chảy, sau đó, khi từng chiếc xe tải rời khỏi cổng
nhà xưởng, những chiếc áo ấm có kiểu dáng khác nhau, kích cỡ khác nhau,
áo len, đồ trượt tuyết, các loại bình giữ nhiệt lớn nhỏ, thùng giữ
nhiệt, tấm cách nhiệt, còn có mũ, bao tay, ủng dày, miếng đệm đầu gối tự giữ ấm, bị Giang Duy thu nhỏ cất vào balo một nửa một nửa còn lại bị
Giang Duy thu vào không gian.
Bận rộn cả buổi sáng, những vật dùng cá nhân Giang Duy đặt trên mạng
được các nhà xưởng cậu thuê lần lượt chở đến, đặc biệt là những bình
rượu trắng địa phương, đặt đầy sân của xưởng nhỏ.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, một người khuân vác lặng lẽ đi xung quanh nhà
xưởng nhỏ, phát hiện không có ai ngoài Giang Duy, lập tức, ánh mắt khác
hẳn, sau khi chuyển xong xe gã phụ trách, ánh mắt đầy ý xấu, liếc nhìn
Giang Duy đang ngồi phơi nắng dưới tàng cây rồi lên xe.
Sau khi lái xe đi, khóe miệng Giang Duy cong lên, vừa rồi, cậu thấy được ánh mắt không tốt nhìn cậu, người kia thấy nơi này chỉ có một mình cậu, nên nổi lên ý xấu?
Sau khi giám đốc hậu cần giao biên lai, cùng nhóm người rời đi, Giang Duy vươn người, bắt đầu sờ từng cái một.
Tuy chỉ cần chạm một cái, nhưng rất mệt, Giang Duy không biết, hôm nay, tay của cậu đã sờ bao nhiêu đồ.
Đến sáu giờ chiều, những đơn hàng hôm nay cần đưa đến đều đã đến, Giang
Duy duỗi eo, thong thả đi ra khỏi nhà xưởng, khóa cổng nhà xưởng lại,
Giang Duy nhìn nơi mới dùng hai ngày, thật đáng tiếc, bị theo dõi, chỉ
có thể bỏ, chờ ngày mai, những đơn hàng còn lại đến, cậu phải đổi chỗ
khác.
Tranh thủ trời chưa tối, Giang Duy quay về thành phố, cầm thẻ phòng của Hùng Trì Viễn, do dự một lúc rồi vào phòng.
Hôm sau trời mưa, Giang Duy lái xe trong cơn mưa lớn, vừa suy nghĩ về
những đơn hàng cuối cùng, vừa nhìn nước trước kính bị cần gạt gạt sang
một bên, nghĩ, nếu nước mưa này có thể đem vào trong không gian thì tốt
biết bao.
Vừa mới nghĩ như vậy, Giang Duy cảm giác mắt cậu tối sầm lại, như có sao vàng bay quanh đầu, nhanh chóng cho xe tấp vào lề đường, Giang Duy sửng sốt nhìn mưa xung quanh cậu đã ngừng lại, những nơi cậu nhìn đến đều
không có một giọt mưa.
Đồng thời, không gian trong lòng bàn tay cậu đang đổ mưa, tuy diện tích
không lớn nhưng đang tích tụ vào đáy hồ mà Giang Duy từng tưởng tượng.
Giang Duy chống đỡ, không muốn ngủ thiếp đi, cậu từng nhìn báo cáo thí
nghiệm, mỗi lần tiếp xúc với ý thức của không gian đều rất mệt mỏi, giới hạn của mỗi lần sẽ có tiến bộ, nhưng điều kiện đầu tiên là phải tỉnh
táo, nếu ngủ rồi, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Giang Duy lấy hộp kẹo bạc hà từ balo, bỏ vào miệng, tay nắm chặt tay
lái, giằng co nửa giờ, Giang Duy mới ngừng suy nghĩ đưa nước mưa vào
không gian, thở hổn hển, khẽ nhắm mắt, cắn đầu lưỡi để không ngủ thiếp
đi, hai tay run rẩy hạ ghế xuống thấp nhất, chịu đựng huyệt Thái Dương
đau đớn, giữ chặt lấy ghế ngồi, nghỉ ngơi hơn một giờ mới có thể ngồi
dậy.
Giang Duy thở phì phò, uống vài lon cà phê mới có tinh thần lái xe đi nhà xưởng.
Nhà xưởng có dấu vết bị người đột nhập, mấy tấm cửa thép đều bị cạy, máy móc nông nghiệp bị bỏ hoang trong xưởng đều lệch vị trí, Giang Duy lắc
đầu, khẽ cười, chẳng lẽ người đến nghĩ rằng dưới máy móc nông nghiệp có
tầng hầm sao?
Sau khi cười xong, Giang Duy gọi điện thoại cho công ty đặt hàng đơn cuối cùng.
Thu một đống vật dùng cá nhân xong, Giang Duy rời khỏi nhà xưởng, lái xe đi thẳng đến ga tàu cao tốc, thành phố ZH ở phía Bắc có mỏ than rất lớn và nhiều chợ gỗ, hơn nữa có một con sông có thủy văn khá tốt, là điểm
đến lý tưởng của Giang Duy, nếu có thể, cậu cũng dự định xây nơi tránh
nạn cuối cùng của cậu ở vùng rừng núi phía Bắc thành phố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT