Sau khi Hùng Trì Viễn cúp điện thoại, Giang Duy đẩy mâm cơm đến: "Ăn cơm."
Hùng Trì Viễn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khác hẳn lúc gọi điện thoại nhìn Giang Duy: "Cậu ăn đi, tôi ăn rồi."
Giang Duy "ừ" một tiếng, cũng phải, bây giờ đã hơn 11 giờ, người này có
lẽ đã ăn cơm từ lâu, mà giờ sắp nửa đêm, cậu đến đây cũng không ổn lắm!
Cảm thấy kỳ quái, nhưng mà tới cũng tới rồi, cơm cũng ăn rồi, Giang Duy
chỉ có thể tiếp tục ăn, ăn xong, Giang Duy dọn đồ vào phòng bếp giúp
Hùng Trì Viễn, ở phòng bếp rửa tay.
"Muốn uống gì?" Hùng Trì Viễn hỏi.
Giang Duy vẫy vẫy tay, nghiêng người, nhìn Hùng Trì Viễn mở tủ lạnh: "Có thứ gì đông không?"
"Kem?"
"Còn có?" Giang Duy kinh ngạc.
Hùng Trì Viễn kéo cửa giữa của tủ lạnh ra, bên trong đựng đầy các vị kem, Giang Duy sung sướng lấy kem vị matcha.
Hùng Trì Viễn nhìn người nào đó trở lại ngồi trên sopha, vui vẻ mở nắp hộp kem, đôi mắt có ý cười, lấy một lon bia từ tủ lạnh.
Như dự đoán, chuẩn bị sẵn vài đồ uống lạnh là không sai.
Giang Duy không nhớ rõ bao lâu rồi cậu chưa ăn kem, lúc tận thế băng hà
không ai sẽ nhớ đến thứ này, trong hoàn cảnh đông lạnh muốn chết thì ai
nghĩ đến đồ uống lạnh, nhưng mà hương vị hơi đắng, ngọt ngào lạnh băng
này, vừa vào miệng đã tan chảy, làm người khác cảm thấy thoải mái.
Hùng Trì Viễn ngồi đối diện với Giang Duy, chưa kịp mở bia, Giang Duy đã liếc mắt nhìn hắn nói: "Hình như bệnh nhân nào đó không tự giác, không
phải là phải làm phẫu thuật sao?"
Tay của Hùng Trì Viễn dừng lại, bị xem như một bệnh nhân..
Tuy bị Tống Thuỵ Bình nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ
nghĩ hắn là bệnh nhân, có thể sống sót sau vụ nổ mãnh liệt như vậy, thân thể hắn đã khác với người khác từ lâu, cũng như vật lạ trong đầu hắn,
cho nên, dù phẫu thuật rất nguy hiểm, hắn cũng không lo lắng, tình huống của hắn không thể xem xét theo lẽ thường, tuy mọi người xung quanh hắn
không xem hắn là ngoại lệ.
Chỉ là, nghe Giang Duy nói như vậy, Hùng Trì Viễn đặt lon bia trên bàn, không động vào.
Giang Duy vứt hộp kem đã ăn hết vào thùng rác, lau miệng, nhìn Hùng Trì
Viễn, sau khi chuẩn bị một lúc, cậu cảm thấy có thể dễ dàng nói chuyện
hơn, ngay lúc Giang Duy muốn nói chuyện kỷ băng hà xuất hiện, Hùng Trì
Viễn hỏi cậu trước: "Bây giờ Tiểu Duy đang ở đâu?"
"Đầu tiên ở khách sạn, nơi chuyển đến còn chưa dọn dẹp xong." Giang Duy nói.
"Muốn dọn đi đâu?"
"Tôi dọn đến vùng ngoài thành, thuê một nơi ở nhỏ." Giang Duy nói.
"Nghe nói cậu nghỉ việc, muốn đổi việc? Có muốn tới chỗ tôi không, vừa lúc, bộ phận mua sắm đang thiếu người."
"Sao anh lại biết tôi đổi việc?" Giang Duy cảm thấy kỳ lạ, hình như cậu chưa từng nhắc đến.
"Tôi quen biết ông chủ công ty cậu, có một số hợp tác kinh doanh." Hùng Trì Viễn nói.
"Ồ, tôi không muốn đi làm, không phải tôi đang vay tiền anh sao, tôi muốn làm việc khác."
Cơ hội này chắc không sao đâu, Giang Duy băn khoăn không biết có nên nhân cơ hội kể chuyện này không, Hùng Trì Viễn sẽ tin sao?
"Được rồi, nếu cậu cần giúp đỡ thì gọi cho tôi," Hùng Trì Viễn nói, "Đã muộn rồi, hôm nay cậu ngủ lại đây."
"..."
Vì vậy hai lần cậu đến nhà Hùng Trì Viễn đều vì ăn với ngủ sao?
Giang Duy cúi đầu, nhéo lòng bàn tay: "Nếu như, tôi muốn lấp đầy không gian này, anh cảm thấy như thế nào?"
"Rất khó." Hùng Trì Viễn nói đúng trọng tâm, tuy hắn không biết rõ không gian lớn nhỏ thế nào, nhưng lúc trước nghiên cứu cho thấy, không gian
lớn như một thế giới, không thể lấp đầy dễ dàng.
"Đúng vậy, trong không gian rất rộng, nếu chứa đầy đồ vật, không cần lo
lắng đến tận thế." Lúc Giang Duy nói lời này, cậu ngẩng đầu nhìn đôi mắt Hùng Trì Viễn.
Đây là lần đầu tiên Giang Duy nhìn kỹ mặt của Hùng Trì Viễn, phong thái
hơn người, đôi mắt sâu, có sức hấp dẫn của một người đàn ông thành đạt,
nhìn có vẻ là người rất lý trí, lời Giang Duy nói, hắn sẽ tin sao?
"Anh có nhớ lúc trước, trong điện thoại, tôi từng nói, tháng sau, mọi
thứ sẽ thay đổi, ngoài sức tưởng tượng của anh, anh tin không?"
Hùng Trì Viễn nhìn Giang Duy: "Cậu nói về phương diện nào?"
Giang Duy gãi tóc, ngửa đầu dựa vào sô pha: "Nhiệt độ thấp, bão tuyết,
lốc xoáy, nếu nhiệt độ biến thành âm hơn trăm độ, trên thế giới, đa số
mọi người sẽ bị đông chết, không có đồ ăn, động vật bị biến dị có mặt
khắp nơi, loài người chỉ có thể tránh nạn dưới lòng đất như loài chuột,
còn phải trải qua những đợt thú triều, sinh sống gian nan thống khổ."
"Tận thế băng hà lại đến?"
"Ừm, còn nghiêm trọng hơn trước kia, nhiệt độ thấp hơn, quan trọng là dị thú tấn công người rất nhiều." Giang Duy gật đầu, chờ Hùng Trì Viễn hỏi thêm.
Chỉ là, Hùng Trì Viễn đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cậu. Vào
lúc Giang Duy cảm thấy kỳ lạ, cánh tay rắn chắc của Hùng Trì Viễn chợt
vòng qua người cậu, ôm chặt cậu, giọng nói trầm thấp vang lên: "Xin lỗi, Tiểu Duy, Giang Diệu lại tới uy hiếp cậu sao?"
Ừm, cái gì cơ? Giang Duy đẩy ra nhưng cánh tay của người nào đó quá
chặt, hơn nữa ôm quá gần, có thể nghe thấy tiếng tim đập của Hùng Trì
Viễn, đành nói: "Không phải, không có quan hệ gì với Giang Diệu cả, anh
buông ra!"
Hùng Trì Viễn ôm càng chặt: "Tiểu Duy, đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có ngày tận thế."
"..."
Hắn là chúa cứu thế sao? Hay là là thần sáng thế? Tại sao lại là giọng điệu dỗ dành trẻ con?
"Xin lỗi, Tiểu Duy, nếu biết sẽ như vậy, tôi nên tìm cậu sớm hơn, để cậu chịu khổ, chỉ là mấy năm nay, tôi vừa dưỡng thương vừa giải quyết những người có ý đồ với không gian, trì hoãn một thời gian, là tôi sai, khiến cậu có bóng ma tâm lý, tôi rất xin lỗi."
Giang Duy nói không nên lời, vỗ bả vai Hùng Trì Viễn: "Này, được rồi,
chuyện không gian đều có thể xảy ra, chuyện tận thế băng hà sao không có khả năng, lời tôi nói anh không tin phải không?"
"Tin, Tiểu Duy nói cái gì tôi đều tin."
"Tin mới lạ, có phải anh nghĩ tôi bị Giang Diệu kích thích, tâm thần rối loạn không?"
Hùng Trì Viễn hơi ngừng, giọng nói lạnh lẽo: "Tôi muốn giết chết anh ta! Lúc trước, tôi nên để anh ta ở trong ngục cả đời không ra được!"
"..."
Giang Duy im lặng, cho nên, hắn vẫn không tin phải không? Hơn nữa, khiến cho Giang Diệu ở trong tù không ra được là ý gì? Giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí này là sao? Người này có hai nhân cách sao? Không phải trước đó nói chuyện với cậu rất dịu dàng sao? Tại sao đột nhiên trở nên xấu xa?
Hơi thở của Hùng Trì Viễn hơi dồn dập, cơn tức giận quét qua lòng hắn,
bảo bối mình luôn cẩn thận bảo vệ bị người khác bắt nạt, còn tạo thành
bóng ma tâm lý, ảo giác rằng tận thế xuất hiện, muốn trốn vào không gian không có người.
Hắn cũng hối hận, có phải không gian khiến cho Giang Duy ảo giác rằng có thể vĩnh viễn ở bên trong, ở nơi không ai có thể đụng chạm đến, nơi
không có tổn thương nào.
Nếu Giang Duy biết trong đầu Hùng Trì Viễn đang tưởng tượng ra một thanh niên kỳ lạ muốn trốn khỏi thế giới, có thể cậu sẽ hộc máu mất, đúng là
cậu bị Giang Diệu đánh vài lần, nhưng cậu cũng đã trả thù, cẳng chân của Giang Diệu từng bị gãy, bây giờ vẫn có một vết sẹo lớn, đó là kiệt tác
của cậu, chẳng qua, chính Giang Diệu không biết Giang Duy đặt bẫy anh
ta.
Nhưng mà, lúc này, Giang Duy để ý là người nào đó đang nói chuyện Giang
Diệu bị đi tù: "Này này, Hùng Trì Viễn, chuyện Giang Diệu ngồi tù bốn
năm có liên quan đến anh phải không? Đừng nói là chuyện anh ta tụ tập
đánh bạc, cướp bóc do anh báo?"
Hùng Trì Viễn đang chìm trong cơn tức giận vì Giang Duy bị uy hiếp, vừa
nghe thế, cằm Hùng Trì Viễn cọ mạnh lên bả vai Giang Duy: "Tôi hối hận,
nếu năm đó sắp xếp vài án mạng trên người anh ta, tội của anh ta sẽ càng nặng, anh ta sẽ không còn cơ hội bắt nạt Tiểu Duy."
Giang Duy chọt bả vai Hùng Trì Viễn: "Nói như thể tôi bị anh ta làm gì,
Hùng Trì Viễn, tôi nói cho anh, anh ta đã từng đánh tôi mấy lần, nhưng
đều bị tôi trả thù lại, tôi không phải đồ ngốc, chỉ là tiền bồi thường
của ba mẹ bị anh ta tiêu hết."
"Tiểu Duy."
"Chỉ là tiền, tháng sau sẽ thành giấy vụn, này, anh ôm đủ chưa? Có muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi không?"
Rõ ràng là bệnh nhân, sức lực lại lớn không thể đến vậy, vai của người
này làm bằng thép sao? Nhưng mà, cơ bắp tay chân rắn chắc hơn cậu nhiều.
Giang Duy nhìn khuôn mặt của Hùng Trì Viễn gần trong gang tấc, mùa hè,
hai người đều mặc áo quần đơn giản, ôm một lúc, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Hùng Trì Viễn đang dán sát bên người, Giang Duy chợt
cảm thấy có hơi nóng dâng lên, thật ra, Hùng Trì Viễn rất nam tính..
Dừng lại! Giang Duy nhanh chóng ngừng suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, nhanh
chóng quay mặt qua chỗ khác.
"Tin hay không tùy anh, mục đích tôi muốn nói là anh phải nhớ kỹ, ngày
13 tháng 7 tới đây, cần phải ở cạnh tôi, tôi sẽ sắp xếp nơi ở, đến lúc
đó, chúng ta cùng lánh nạn, chờ bão tuyết ngừng lại rồi đi ra."
"Được." Hùng Trì Viễn xoa đầu tóc mềm mại của Giang Duy, gật đầu.
Đã kiếm đủ tiền, những phiền phức đã xử lý sạch sẽ, thời gian còn lại sau giải phẫu đều vui vẻ với Tiểu Duy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT