Lời vừa nói ra,quần chúng xung quanh bắt đầu ồ lên.
Ngoại trừ Lam Vong Cơ vẫn đứng bất động sừng sững không biểu tình gì, Giang Trừng yên lặng ánh mắt ghét bỏ, những người khác thì biểu tình khác nhau, Nhiếp Minh Quyết cũng nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện.
Người này không khỏi có chút quá mức kiêu ngạo.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Các vị đều là huyền môn chính phái, tiên môn danh sĩ, tất nhiên sẽ không có người đi tu tập quỷ đạo, nhưng Ngụy Vô Tiện ta, trong lời các ngươi, là một cái gia phó chi tử, tất nhiên không cần để ý chuyện này, hơn nữa ta sáng tạo ra quỷ đạo, gọi một tiếng tổ sư, cũng không quá đi."
Đem Trần Tinh xoay trên tay, cất cao giọng nói: "Xin hỏi các chư vị đang ngồi đây, xin hỏi toàn bộ huyền môn bách gia, ai có thể thổi sáo ngự thi, ngoại trừ bốn vị tiên thủ tham chiến lúc ấy, ai dám trực diện Ôn Nhược Hàn?
Mọi người nhất thời nghẹn lời, hai mắt nhìn lên.
Ngụy Vô Tiện nhìn những người này, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, cũng cảm thấy cái trò khôi hài này cũng nên kết thúc, sau đó nhìn về phía Kim Quang Thiện, "Kim tông chủ, Ngụy Anh thái độ ở nơi này, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Nếu ngươi phạm ta, tất nhiên ta sẽ trả lại ngươi gấp mười gấp trăm lần."
"Còn có, Trần Tình nhận chủ, tức là cho các ngươi, các ngươi cũng không dùng được, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Gân xanh trên trán Kim Quang Thiện nổi lên, chưa bao giờ có người nào làm hắn mất mặt mũi như vậy, đập bàn hô to: "Nhãi ranh như ngươi lại kiêu ngạo như thế!"
Kim Tử Hiên vội la lên: "Cha!"
"Ai~ Kim tông chủ cũng đừng vội sinh khí a," Ngụy Vô Tiện cười không thẳng nổi eo, "Ngụy Anh vẫn là rất tôn kính ngài tiên đốc, bất quá nếu hôm nay tiên đốc đã hỏi ta một vấn đề, Ngụy Anh cũng có vấn đề cần hỏi tiên đốc một chút."
Ngụy Vô Tiện cũng chẳng thèm đợi hắn trả lời, mười phần thuận tay từ tay áo Càn Khôn của Giang Trừng lấy ra một cái lạc ấn, cùng với lạc ấn của Kỳ Sơn Ôn thị dùng cho nô bộc giống nhau, chẳng qua hình khắc trên đó đổi thành Kim tinh tuyết lãng.
Đem lạc ấn ném lên trên thảm, Ngụy Vô Tiện như là cảm thấy dơ tay liền vỗ vỗ, "Ta muốn hỏi Kim tiên đốc một chút, cái lạc ấn này là môn sinh Giang thị ta đi săn đêm ngang qua Cùng Kỳ Đạo lấy được từ trên người đốc công của Lan Lăng Kim thị, lạc ấn mà Ôn thị năm đó chuyên dùng để làm nhục tù binh, hiện giờ Lan Lăng Kim thị cũng muốn noi theo sao?"
Mọi người tập trung nhìn vào, quả thật là một lạc ấn có khắc Kim tinh tuyết lãng, nhìn dáng vẻ, đã sử dụng qua.
Nhiếp Minh Quyết từ trước đến nay ghét cái ác như thù, nhất thời không nhìn quen loại thủ đoạn bỉ ổi này, sắc mặt thập phần khó coi, trầm giọng hỏi: "Kim tông chủ, đây là chuyện gì?"
Kim Quang Thiện kinh hãi, "Này,...này.....Nhiếp tông chủ, ngươi trước hết nghe ta giải thích đã."
Kim Tử Hiên cũng thập phần kinh ngạc, tu kiến Cùng Kỳ Đạo vẫn luôn do Kim Tử Huân quản, ngày hôm trước gặp qua Kim Tử Huân còn hỏi qua, Tử Huân rõ ràng còn đáp tất cả đều tốt, ngay ngắn trật tự.
Thì ra, là cái ngay ngắn trật tự như vậy.
Kim Quang Dao thấy thế, đứng dậy, gương mặt tươi cười nói: "Đại ca, có lẽ là hiểu lầm, chỉ nghe lời một phía từ Giang gia liền giận chó đánh mèo với phụ thân, chỉ sợ không ổn."
Nói xong, lại trộm nhìn thoáng qua Lam Hi Thần.
Đang lúc mọi người cảm thấy lời nói Kim Quang Dao cũng có chút đạo lý, âm thanh lạnh lùng của Lam Vong Cơ vang lên: "Cũng không phải."
Mọi người lại nhìn qua Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thu hồi Tị Trần, hướng Lam Hi Thần hành lễ, "Còn thỉnh huynh trưởng tường thuật.
Lam Hi Thần thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hôm trước môn sinh Lam thị ta đi qua con đường ở Cùng Kỳ Đạo, cũng phát hiện vật như vậy, nhưng môn sinh trẻ tuổi không dám xung đột cùng đốc công, nên không thể đem lạc ấn mang về."
"Vốn tưởng rằng việc này chỉ có môn sinh Lam thị ta phát hiện, nhưng trên tay lại không có chứng cứ. Gia huấn Lam thị, không thể vu oan giá họa, nên không nhắc đến việc này cùng tiên đốc. Không nghĩ đến cũng có môn sinh Giang thị phát hiện, xem biểu hiện khiếp sợ của tiên đốc, chỉ sợ tiên đốc cũng không biết tình hình đi."
Mức độ đáng tin khi nói chuyện của Trạch Vu Quân, có thể so với Ngụy Vô Tiện cao hơn nhiều. Mọi người thấy tình thế phát triển như vậy, đều hiểu việc này sợ là nhất thời không thể hiểu rõ, ngoại trừ khách khanh môn sinh Kim thị, những người khác đều có tâm thái náo nhiệt xem.
Kim Quang Dao cũng là một vẻ mặt khó xử nhìn về phía phụ thân cùng huynh trưởng, quay đầu nói với mọi người: "Chư vị, việc này Kim Lân Đài tất nhiên sẽ có lời giải thích, nghĩ đến những đốc công đó tác oai tác quái, làm bại hoại thanh danh của Lan Lăng Kim thị ta."
Liễm Phương Tôn một phen nói đến khô cổ, lại chứng thực sự thật Cùng Kỳ Đạo khắt khe với tù binh.
Hắn nói xong lời này liền thối lui về một bên không lên tiếng, vẻ mặt mờ mịt, không nghĩ đến, cái lạc ấn này là sáng sớm hôm nay hắn tự mình giao cho Lam Hi Thần.
Ngụ ý muốn cho Ngụy Vô Tiện có thể đánh đòn phủ đầu, chỉ là không nghĩ đến Ngụy Vô Tiện lại có thể dùng như vậy.
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết đã đen như đít nồi, đệ đệ nhà mình hôm qua tìm hắn nói chuyện, nói Kim Quang Thiện cố ý dùng Ngụy Vô Tiện làm kinh sợ tiên môn bách gia, hắn còn chưa tin hoàn toàn, hiện giờ thấy cái tình huống này, chỉ sợ dã tâm Kim Quang Thiện xác thực đã không dừng lại ở vị trí tiên đốc.
Nhiếp Minh Quyết hắn không có tâm tư muốn xưng bá huyền môn, nhưng tuyệt đối cũng không để hạng người đạo chích bò đến trên đầu mình.
Vẻ mặt Nhiếp Minh Quyết tức giận, ngữ khí không tốt nói: "Tiên đốc, việc hôm nay, đếu không đưa ra một cái công đạo, Bất Tịnh Thế ta tất nhiên sẽ truy cứu đến cùng."
Kim Quang Thiện mặt đầy mồ hôi, chỉ có thể ứng phó trước, "Nhiếp tông chủ yên tâm, Kim Lân Đài chắc chắn sẽ đưa ra công đạo."
Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất là như thế."
Giang Trừng cũng đem Tam Độc thu về, ôm cánh tay lạnh lạnh nói: "Kim tông chủ, ta thấy ngươi trước hết vẫn nên xử lý chuyện nhà đi, Giang thị ta đã cho Kim thị đủ mặt mũi, không đem lạc ấn trực tiếp cho tiên môn bách gia xem, bất quá ta tin tưởng các vị đại gia chủ hôm nay cũng sẽ không truyền ra ngoài. Giang mỗ chỉ hy vọng Kim tông chủ tử giải quyết cho tốt, không cần phải đi làm khó xử đệ tử Giang thị ta."
Kim Tử Hiên cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phụ thân mình, "Phụ thân, việc hôm nay, xác thực yêu cầu phải cho huyền môn bách gia một cái công đạo. Bằng không sau này Lan Lăng Kim thị như thế nào để huyền môn tìm ra, Kim Lân Đài cũng sẽ mang tai tiếng."
Ngụy Vô Tiện nghe Kim Tử Hiên nói còn gật gật đầu, được, Kim chim công đầu óc còn suy tính rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện thấy Kim Quang Thiện xấu hổ không nói được lời nào, liềng ngẩng đầu cười: "Kim tông chủ, ngươi xem, trên đời này không phải có rất nhiều chuyện đều là hiểu lầm sao. Kim tông chủ dày rộng như thế, cũng không bị người ta ám toán, không thể hiểu được mà lại có cái danh ngược đãi tù binh. Mà Ngụy Anh ta chỉ là một tiểu bối vô danh, bất quá chỉ là tu quỷ đạo, thế mà cũng bị ngoại giới đàm tiếu đến kỳ diệu, sợ là Kim tông chủ trước mặt nói ta có tâm tư cuồng vọng, mới chọc đến Kim tông chủ tức giận như thế. Như thế xem ra, Ngụy mỗ cùng Kim tông chủ, cũng là đồng mệnh tương liên a~."
Thời điểm nói cái này, nội tâm Ngụy Vô Tiện lặng lẽ phi một cái.
Nói xong lại thập phần bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Kỳ thật Ngụy mỗ cũng thật là oan uổng, Ngụy mỗ còn phải cùng với Hàm Quang Quân hỉ kết liên lí, chỉ muốn cùng Hàm Quang Quân du săn tứ phương, bạch đầu giai lão. Quỷ đạo tuy là do ta khai sáng, nhưng mà vẫn chưa tinh thông, bằng không như thế nào thổi một cái liền hôn mê mấy tháng như vậy đâu, làm sao mà có tâm tư cuồng vọng?"
Sau đó lại không chút kiêng dè ôm cánh tay Lam Vong Cơ, còn nắm tay Lam Vong Cơ đưa lên trước mặt Kim Quang Thiện lắc lắc, "Kim tông chủ, ngươi xem phu quân ta lợi hại như thế, như thế nào khi không có việc gì lại đi dùng quỷ đạo làm gì? Huống chi Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất, nhất thời không chịu được tà ma ngoại đạo, Ngụy mỗ chính là không dám dùng loạn trước mặt Hàm Quang Quân!"
"Nga đúng rồi, còn có, ta thấy ngài cũng lớn tuổi rồi, mấy cái loại việc ô tạp này liền giao có Kim công tử cùng Kim nhị công tử điều tra đi, tin tưởng với năng lực của nhị vị, nhất định có thể điều tra rõ chân tướng thay cho Kim tông chủ."
Kim Quang Dao lập tức tiếp lời: "Phụ thân, ta thấy hôm nay thương thảo như vậy đi, ta cùng Tử Hiên ca nhất định sẽ điều tra chuyện này thật tốt, chắc chắc cho Kim Lân Đài một cái công đạo."
Kim Quang Thiện thấy đại cục đã mất, cũng chỉ có thể đỡ trán, thỏa hiệp nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay tan đi, để chư vị chê cười."
Ngụy Vô Tiện như là đã đánh xong một trận thắng lớn, sảng khoái cười, còn không quên giơ một ngón tay cái với Giang Trừng.
Giang Trừng nhìn dáng vẻ hắn dính với Lam Vong Cơ, nhìn không được quay sang bên cạnh, kết quả lại nhìn thấy Kim Tử Hiên phô trương lè loẹt trước kia giờ lại một mặt thâm cừu đại hận, cảm thấy không thể tiếp tục ở cái nơi ngu ngốc này nữa, phất tay rời đi.
Các gia chủ còn lại cũng sôi nổi cáo từ, nhỏ giọng bàn luận sự tình phát sinh hôm nay, Nhiếp Minh Quyết ánh mắt bất thiện nhìn Kim Quang Thiện, cũng đứng dậy rời đi.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tất nhiên cũng không có lý do ở lại.
Câu lấy Lam Vong Cơ đi ra từ phòng nghị sự, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc thở hắt ra một hơi, tay câu lấy Lam Vong Cơ mềm nhũn. Lam Vong Cơ yên lặng đỡ eo hắn, vẫn luôn đỡ hắn đi ra khỏi đám người, tìm nơi ngồi xuống.
Lam Vong Cơ nửa đầu gối quỳ xuống đất, nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Anh, ngươi còn ổn."
Ngụy Vô Tiện có chút mất sức cong khóe miệng, liền ở tư thế này ôm lấy Lam Vong Cơ, đem đầu tựa vào trên vai hắn.
Lam Vong Cơ nhu thuận vuốt vuốt lưng hắn vài cái, "Đừng sợ, ta ở đây."
Ngụy Vô Tiện yên lặng gật đầu, đem mặt vùi vào trên hõm cổ của y mà thở, "Hôm nay nghị sự, làm ta nhớ tới kiếp trước, còn tốt, lần này có ngươi, còn có Giang Trừng."
Tuy hắn là Ngụy Vô Tiện, cũng không thể không thừa nhận, cảm giác được người khác che chở thật sự rất tốt.
Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài một tiếng, "Ta sợ kiếp này sẽ giẫm lên vết xe đổ, còn tốt."
Kiếp trước hắn kiêu ngạo quá mức, lại tự cho mình thanh cao, mỗi lần đều cố ý độc hành, thế lực đơn mỏng, nó ra chính là có đạo lý cũng không ai nguyện ý nghe một câu. Mà hôm nay, Giang Trừng giúp đỡ hắn, Lam Vong Cơ che chở hắn, rốt cuộc làm cho hắn có cơ hội làm đám người này á khẩu không mở miệng được.
Lam Vong Cơ lắc đầu, "Sẽ không."
Sau đó lại nói thêm, "Ta đã nói, sẽ bảo hộ người một đời một kiếp."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, trên mặt lại giả vờ bĩu môi, làm nũng: "Cũng chỉ có một đời một kiếp sao?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cười một tiếng, càng có ý bồi hắn vui vẻ, sửa lời: "Đời đời kiếp kiếp."
"Ta biết, Lam Trạm, ta đều biết."Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt lại, an tâm hít hà hương vị đàn hương trên người y, hơi hơi gợi khóe miệng lên, "Rốt cuộc Lam nhị ca ca đã bảo hộ ta tam sinh tam thế a."
Lam Vong Cơ kiên định rõ ràng nói: "Đời đời kiếp kiếp, vĩnh sinh vĩnh thế, ta sẽ đều ở bên cạnh ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy nhẹ nhàng dán môi lên cổ y, không mang theo bất kỳ dục vọng nào, chỉ đơn giản biểu lộ thân mật.
Lam Trạm, ta biết, ta không bao giờ một mình.
Có một người, mặc kệ là đi cầu độc mộc hay là dương quan đạo, đều kiên định đi cùng với ta.