Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện hiếm khi thức dậy sớm, Lam Vong Cơ đã đi Lan thất giảng bài, hắn liền nhàm chán ở sau núi chơi với thỏ. Cục bột nhỏ béo ú thấy hắn liền nhảy ra chổ khác, Ngụy Vô Tiện tức giận dậm chân, ngoài miệng lẩm bẩm một ngày nào đó đem bọn chúng xâu lên nướng.
Ban ngày bọn Lam Nguyện đều ở trong Lan thất học tập, ngẫu nhiên còn có thể gặp được Lam Khải Nhân đi dạy học. Tuy rằng Lam Khải Nhân đã tiếp nhận sự thật Ngụy Vô Tiện này muốn vào Lam gia, nhưng nhìn đến cải trắng nhỏ nhà mình bị hắn quấy rối sợ là tâm bệnh muốn phát tác.
Trong đầu Ngụy Vô Tiện hiện lên bộ dáng bộ râu kia tức đến dựng ngược, nhịn không được run run bả vai của mình, quyết định không cần đi chào hỏi thì hơn.
Không biết có nên trốn đi Thải Y Trấn uống rượu hay không, lại phát hiện bản thân đã đi đến Hàn thất, bất tri bất giác thấy Liễm Phương Tôn khoác ngoại bào thêu gia văn Lam gia đang giúp Trạch Vu Quân đeo đai buộc trán.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, ta không nên đến đây mới đúng, như thế nào lại thấy được cảnh tình như thế này chứ.
Hai vị này vẻ mặt tình chàng ý thiếp, bộ dáng lưu luyến vạn phần, xem ra đêm hôm qua thật sự là một đêm dài rồi.
Giờ phút này đứng bên ngoài Hàn thất, là nên rời đi, hay là nên chào hỏi một cái?
Nhưng mà cái vấn đề này thật nhanh đã có câu trả lời, Lam Hi Thần chỉnh xong đai buộc trán, vừa nhấc đầu đã thấy vẻ mặt rối rắm của Ngụy Vô Tiện, hào phóng cười cười, gọi một tiếng: "Vô Tiện."
"A! Đại, đại ca, Liễm Phương Tôn, sớm a....."Ngụy Vô Tiện gãi ót, xấu hổ cười cười.
Lam Hi Thần cười cười chỉ chỉ sắc trời, "Không còn sớm."
Sau đó lại nắm lại ngoại bào đang chuẩn bị tuột khỏi vai Kim Quang Dao, sờ sờ bờ vai của hắn, cúi đầu ôn nhu nói: "A Dao, ta còn có công vụ phải xử lý, một lát lại bồi ngươi ăn cơm trưa có được không?
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, "Vô Tiện, Vong Cơ hôm nay đi Lan Thất giảng bài, ngươi là nhàm chán sao?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì gật đầu, bước nhanh đến trước hai người hành lễ, "Đại ca là đang muốn đi xử lý việc của tông môn? Đại ca nếu đang không yên tâm Liễm Phương Tôn không có người nói chuyện, ta ở lại Hàn thất bồi Liễm Phương Tôn thật tốt."
Lam Hi Thần cười ôn nhuận, "Không phải là không yên tâm, A Dao cũng từng ở Vân Thâm cầu học, lạc đường gì đó trăm triệu lần sẽ không. Chỉ là A Dao say rượu vừa tỉnh, đêm qua lại không nghỉ ngơi tốt, ta sợ thân thể hắn không khỏe. Nếu Vô Tiện nguyện ý ở lại bồi A Dao, tất nhiên là được, chờ Lan thất tan học, ta cùng Vong Cơ cùng nhau mang cơm trưa đên đây."
Kim Quang Dao nhìn trái nhìn phải xem hai người này, cảm nhận được Ngụy Vô Tiện ba phần trêu ghẹo ba phần hiểu rõ, không tự giác thẹn thùng, túm túm góc áo Lam Hi Thần, thấp giọng nói: "Nhị ca."
Lam Hi Thần nghe vậy áy náy cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng mình, "Nhị ca nhiều lời."
Ngụy Vô Tiện nhìn xem sắc trời, cách thời gian ăn cơm trưa hơn một canh giờ nữa, hành lễ nói: "Đại ca đi thong thả, Vô Tiện sẽ hảo hảo chiếu cố Liễm Phương Tôn."
Lam Hi Thần gật đầu, lại vỗ nhẹ bả vai Kim Quang Dao, nhanh nhẹn rời đi.
Kim Quang nhìn theo Lam Hi Thần một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cười cười, "Ngụy công tử, vào trong ngồi đi."
"Ngụy công tử, tại hạ có một chuyện, vẫn luôn muốn thỉnh giáo một chút."Hai người yên vị, Kim Quang Dao rót trà cho hắn, đạm thanh hỏi.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi xoay Trần Tình, cười hì hì nói: "Liễm Phương Tôn cứ việc hỏi, bây giờ đều là người một nhà, Ngụy Anh nhất định biết gì nói đó không nửa lời giấu diếm."
"Được."Kim Quang Dao gật đầu, "Ta đây nói thẳng, Ngụy Công Tử hay Hàm Quang Quân, có hay không từng gặp cơ duyên, tiếp xúc qua thuật xuyên không trở về quá khứ?"
Động tác xoay Trần Tình của Ngụy Vô Tiện có hơi hơi dừng lại, làm thân sáo đen thiếu chút nữa rớt xuống dưới, giây lát sau bị Ngụy Vô Tiện nắm chặt vào trong tay, ngẩng đầu cười nói: "Liễm Phương Tôn, tại sao lại hỏi những lời này?"
Kim Quang Dao nói: "Suy đoán mà thôi."
Ngụy Vô Tiện cười cười nhìn hắn chăm chú một hồi, Kim Quang Dao cũng không hề sợ hãi, nhìn hắn đáp lễ, Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng này của hắn, đột nhiên cười lên tiếng.
"Liễm Phương Tôn thật là giống trước kia, đa mưu túc trí a."
Kim Quang Dao nghĩ thầm quả nhiên, gật gật đầu, sau đó lại thấp giọng nói: "Còn thỉnh Ngụy công tử kể chi tiết."
Ngụy Vô Tiện giọng nói thanh thanh, kể lại chút sự tình, lại giấu đi nhát kiếm ở Quan Âm miếu, chỉ nói lúc ấy hung hiểm, Lam Hi Thần không kịp cứu hắn, từ đấy bế quan không ra.
Kim Quang Dao nghe xong trầm mặc một lúc lâu, khi mở miệng, lại nói một câu thật xin lỗi.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, "Sao lại nói lời này?"
Kim Quang Dao uống một ngụm trà, "Nghe đến khi đó ta tuy là thân bất do kỷ, lại cũng do vận mệnh phía sau âm thầm thúc đẩy, nhất định làm Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân trải qua rất nhiều khổ đi."
Ngụy Vô Tiện lại tỏ vẻ không sao cười cười, "Chuyện năm đó, chỉ có thể nói do rất nhiều sai lầm biến thành một cái đại sai lầm. Hiện giờ Liễm Phương Tôn nghe những lời này của ta, câu đầu tiên nói ra lại là thật xin lỗi, ta liền biết ngươi đã không phải là Kim Quang Dao kiếp trước.
Kim Quang Dao cười cười, "Còn nhị ca kiếp trước đối đãi ta như nào?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ bản thân thấy qua, lại nghĩ nghĩ một vài lời LAm Vong Cơ từng nhắc đến với hắn, "Hẳn là cực tốt, ta nói trước, lúc ta chết mười ba năm, rất nhiều chuyện ta không biết, nhưng nếu trong lòng đại ca không có ngươi, lúc ngươi chết sao hắn lại cực kỳ bi thương. Cần gì phải sau khi ngươi thân vong bế quan không ra."
"Bất quá các ngươi khi đó chỉ là bằng hữu, nhưng theo ta thấy, cũng chỉ là không đâm thủng cửa sổ giấy mà thôi. Rốt cuộc ai lại cùng hảo huynh đệ xúc đầu gối trường đàm, lại còn ở nhà hảo huynh đệ so với nhà mình thời gian còn dài hơn đâu? Có lẽ đại ca nghe qua bi kịch kiếp trước, không muốn lại cùng ngươi bỏ lỡ, đời này mới...."
Ngụy Vô Tiện nói còn chưa dứt lời, đã làm mặt quỷ chỉ chỉ một dấu hôn nhàn nhạt bên gáy Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao dậy sớm soi gương đã phát hiện, giờ phút này cũng không hề thẹn thùng, chỉ là đem cổ áo của mình kéo chặt lại, sau đó nói: "Nhị ca đến Vân Mộng tìm ta, cũng là vì các ngươi sao?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, "Phải cũng không phải, Lam Trạm chỉ nói tên và địa phương của ngươi, có thể gặp gỡ cũng là duyên phận. Kiếp trước các ngươi cũng gặp nhau trên đường như vậy. Chẳng qua khi đó, đại ca nhà bị phá người thân vong mạng, đem tàng thư trốn đi ngẫu nhiên gặp ngươi ở trên đường."
Kim Quang Dao không biết như thế nào lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất trong trí nhớ của hắn khó có thể quên được tương ngộ lần đó, cũng may không phải là cố tình an bài.
Rốt cuộc một tòa thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, nếu là vô duyên, sát bên vai cũng có thể bỏ qua, nếu là có duyên ắt sẽ gặp được.
Cũng coi như là....hắn và nhị ca có duyên đi.
Ngụy Vô Tiện thấy hắn trầm tư, lại mở miệng nói tiếp: "Liễm Phương Tôn, chuyện sau này, không thẹn với tâm là được, tiếp theo, nhất định phải tin tưởng ái nhân của mình. Ta cùng Lam Trạm trở về quá khứ, rất nhiều bi kịch đều tránh được, Liễm Phương Tôn cũng không cần quá lo lắng."
Rớt cuộc một người bi thương nhất, đó là trên đời này không có người có thể tin tưởng.
Kim Quang Dao nhàn nhạt liếc mắt ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một cái, "Ta chỉ sợ sẽ liên lụy nhị ca."
Ngụy Vô Tiện giơ ngón trỏ lên quơ quơ, biểu tình phô trương nói: "Không phải vậy, không được người mình yêu thương tín nhiệm, mới là thống khổ chân chính. Hơn nữa Lam gia toàn dưỡng ra kẻ si tình, cả một đám đều si tình muốn chết."
Kim Quang Dao bị bộ dáng này của hắn chọc cười, "Ngụy công tử xác thật rất hoạt bát, khó trách Hàm Quang Quân ưu ái ngươi như vậy."
Mặt già Ngụy Vô Tiện khó có khi ngượng ngùng một chút, gãi gãi cái ót, lúng túng nói: "Không dối Liễm Phương Tôn, ta trước kia cũng là một cái đầu gỗ, lại nói trở lại, Liễm Phương Tôn rốt cuộc tại sao lại suy đoán ta cùng Lam Trạm quay trở lại quá khứ?"
Kim Quang Dao mỉm cười, "Thứ nhất, xạ nhật chi chinh hành quân đồ, lúc này hai người các ngươi đều chưa cập quan. Tâm tư Ôn Nhược Hàn lại cẩn mật, không có khả năng phòng ngừa chu đáo đến nông nỗi như vậy. Thứ hai, tu vi của Hàm Quang Quân, thật sự có chút quá phận, nhưng linh lực tinh thuần không giống như là dùng tà đạo gì đó. Thứ ba, chuyện của Tần Tố, cũng là điểm đáng ngờ nhất."
"Còn có một thứ quan trọng nhất, là ánh mắt khi Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân đối diện nhau."
Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ nói: "Ánh mắt làm sao?"
Kim Quang Dao nghĩ nghĩ, "Nếu chỉ là tình yêu mãnh liệt, thì cũng bình thường chỉ là thiếu niên đa tình. Nhưng khi các đối diện, trừ bỏ tình yêu mãnh liệt, còn có dũng khí thản nhiên đã trải qua rất nhiều sự việc, cái loại này chính là cảm giác hoàn toàn tín nhiệm. Nói ra thật xấu hổ, từ nhỏ ta đã lớn lên ở nơi trăng hoa, thấy nhiều sắc mặt người, ánh mắt các ngươi, nếu không trải qua sinh ly tử biệt trắc trở, lại thế nào xuất hiện trong mắt hai thiếu niên? Nhưng theo ta được biết, các ngươi tựa hồ không có. Ta chỉ có thể nhớ đến thời khắc nguy hiểm nhất cũng bất quá là ở núi Mộ Khê, nhưng khi tàn sát Huyền Vũ cứu trợ ta cũng có mặt, lại thấy biểu tình của các ngươi chắc chắn cũng không giống trải qua cái gì trắc trở."
"Ánh mắt Hàm Quang Quân khi nhìn Ngụy công tử, phảng phất như đã nhìn ái nhân vài thập niên như thế." .
truyện xuyên nhanh"Đương nhiên," Kim Quang Dao nhấp một ngụm trà, "Ngụy công tử cũng thế."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên gật gật đầu, Kim Quang Dao quả nhiên quan sát tỉ mỉ, nếu hắn ở trên đường mở hàng ngồi đoán mệnh, xem thần sắc người biến hóa, sợ là cũng có thể đem nhân gia nói đến thất thất bát bát.
Ngụy Vô Tiện nhớ đến ánh mắt của Lam Trạm ngày thường nhìn hắn, ngượng ngùng nói: "Lam Trạm thật là đúng như vậy, như ta đã nói, người của Lam gia, toàn kẻ si tình."
Sau đó tay liền ôm quyền, vạn phần chân thành nói," Liễm Phương Tôn, ngươi quả nhiên là nhãn lực rất tốt."
Kim Quang Dao hơi hơi mỉm cười, "Quá khen."
- ---------------------------------------------------------
Gần tết rồi, dạo này dọn dẹp nhà cửa bận bịu quá:< qua tết bắt đầu đi làm sợ là ngâm chap có vẻ lâu nhưng sẽ không drop nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!