Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ở bụi hoa hồ nháo một trận, lại cảm thấy không đủ thú vị, trở lại yến hội ăn chút gì đó, đợi cho yến hội cơ bản tan mau, lại kéo Lam Vong Cơ chạy đến sau núi Kim Lân Đài.
Kiếp trước Lam Hi Thần bế quan, có một lần Lam Vong Cơ đem hắn đến tham gia hội Thanh Đàm ở Lan Lăng, Ngụy vô Tiện cũng đi thăm Kim Lăng. Thừa dịp lúc Lam Vong Cơ ở trong hội Thanh Đàm, một mình buồn chán phát hiện nơi này. Sau núi Kim Lân Đài cũng trông đầy Kim tinh tuyết lãng hoang dại, so với vườn hoa được chuyên gia xử lý tỉ mỉ trên Kim Lân Đài, lại đồ sộ hoang dã hơn nhiều lần.
Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện tản bộ trong vườn hoa, bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người.
Là Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao.
Ngụy Vô Tiện chạy nhanh kéo Lam Vong Cơ sang một bên, tìm cái bụi cây ẩn mình, còn không nhịn được chửi thầm một câu, đêm nay Kim Lân Đài thật náo nhiệt, đi đâu cũng gặp người quen.
Lam Vong Cơ thực sự sốt ruột nhìn hắn một cái, cả đêm nay chỉ toàn nghe lén....thực sự không nhã chính.
Lam Hi Thần cầm Liệt Băng bên hông chậm chậm đi, thời gian cũng trôi nhẹ nhàng, Kim Quang Dao bên cạnh đã tháo quan mũ hằng ngày xuống, chỉ đơn giản búi tóc, tóc đen nhu thuận rũ xuống trên vai sau, chu sa giữa mày cũng vì bận rộn cả ngày mà có chút nhàn nhạt đi. Một thân gia bào Kim tinh tuyết lãng thoạt nhìn không hề tráng lệ huy hoàng, nhưng lại làm cho Kim Quang Dao càng trở nên trắng nõn.
Kim Quang Dao ngẩng đầu nhìn về phía Lam Hi Thần, ôn nhu nói: "Cám ơn nhị ca đã trễ như vậy còn nguyện ý cùng ta đi dạo."
Lam Hi Thần cười nhợt nhạt, "A Dao không cần quan tâm. Nhị ca.....cũng thực thích đi cùng A Dao một lát."
Kim Quang Dao nghiêng đầu cười hỏi: "Nhị ca, ngươi thích Kim tinh tuyết lãng này sao?"
Lam Hi Thần nhìn thoáng qua mẫu đơn khắp núi đồi, "Kim tinh tuyết lãng, chịu rét chịu nhiệt, thời gian hoa nở lại lâu, có thể làm dược, mẫu đơn lại là vua của các hoa, xác thật không tồi."
Kim Quang Dao lại có chút buồn bã cười, "Đúng vậy, Kim tinh tuyết lãng thực sự là một chủng loại không tồi."
Lam Hi Thần nghiêng đầu nói: "A Dao không thích sao?"
Kim Quang Dao chậm rãi lắc đầu, "Không phải không thích, chỉ là mẫu đơn quá phồn vinh, A Dao vẫn thích hoa ngọc lan ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn."
Lam Hi Thần dừng bước, cúi đầu nhìn về phía Kim Quang Dao, "A Dao, đại môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ vì ngươi vĩnh viễn mở rộng."
Kim Quang Dao vẫn lắc lắc đầu, "Nhị ca, không giống nhau."
Lúc đó hắn là đệ tử của Lam gia, hiện giờ lại là một Kim nhị công tử không được yêu thích, chịu rất nhiều hạn chế, không thể tự ý như vậy.
Huống chi, tình cảm của mình đối với nhị ca, cũng....thực sự một lời không nói hết.
Ngày đó một cái ôm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, như đã đánh vỡ một bức tường chắn, nhưng dù tường đã đổ, hắn lại không dám tiến về phía trước dù chỉ một bước. Hiện giờ bọn họ là huynh đệ kết nghĩa, chỉ có vậy còn bị người ta nói nhiều lời khó nghe, nếu tâm tư kia của hắn đối với nhị ca bị người khác biết được, chỉ sợ người ngoài càng nói thêm lời khó nghe.
Kim Quang Dao phát hiện hắn đã đem bản thân vây vào một cái tử cục kỳ quái.
Bọn họ giống như chỉ có thể là quan hệ huynh đệ kết nghĩa, là như thế, không phải tốt nhất, lại cũng không phải kém cỏi nhất.
Lam Hi Thần đối với hắn mà nói, là quỳnh chi ngọc diệp công tử, trạch thế minh châu, là gia chủ danh chính ngôn thuận của Lam gia, long huyết phượng tủy, không nhiễm bụi trần.
Có một số việc, hắn không dám, cũng không thể.
Lam Hi Thần không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi: "A Dao, người biết ta vì cái gì lại hướng đại ca đề nghị kết nghĩa cùng ngươi sao?"
Kim Quang Dao ngẩn người, "Nhị ca có lẽ vì sợ ta ở Kim Lân Đài bị khi dễ thôi."
"Đúng" Lam Hi Thần gật đầu, "Nhưng giờ xem ra, cái thân phận này cũng không thể bảo hộ A Dao thật tốt."
Kim Quang Dao lập tức phản ứng lại, vội nói: "Hôm nay lời nói của Lâm tông chủ đại ca không cần để trong lòng, A Dao cũng hoàn toàn không để ý."
Lam Hi Thần yên lặng thở dài, "A Dao không hiểu ý của nhị ca."
Kim Quang Dao khó có được lúc nghi hoặc một chút, khó hiểu nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cũng không cần nhiều lời nữa, chỉ hái một đóa hoa mẫu đơn dại, cài bên tai Kim Quang Dao, mỉm cười nói: "Mẫu đơn xác thật quá cao sang, cái hoa dại này, cũng thật thanh nhã."
Kim Quang Dao theo động tác của hắn, nhớ đến Xạ Nhật Chi Chinh, Lam Hi Thần cũng từng đem tóc hắn vén ra sau tai, động tác cũng nhẹ nhàng thế này.
Thời thế đổi thay, lại vô thường như vậy.
Ngụy Vô Tiện xem đến sốt ruột, thấp giọng lẩm bẩm: "Huynh đệ kết nghĩa không được, Lam thị tông chủ phu nhân thì có thể a!"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng hét lên: "Lam Trạm! Ngươi không thấy đại ca đã thích thượng Kim Quang Dao sao? Kim Quang Dao cũng thích đại ca a, ai da bọn họ như thế nào lại không thông suốt a!"
Lam Vong Cơ nâng vài lọn tóc của Ngụy Vô Tiện, nhịn không được trêu chọc: "Ngươi năm đó cũng không khác biệt lắm."
Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, bản thân năm đó cũng y như cái đầu gỗ, đối với tình thâm của Lam Vong Cơ nửa điểm cũng không nhận ra, nhịn không được túm túm lấy tay áo rộng của Lam Vong Cơ, "Hắc hắc, Nhị ca ca, kia không phải trách ngươi năm đó không cùng ta nói thẳng sao. Nếu như ngươi nói thẳng với ta, ta khẳng định lập tức thông suốt, nói không chừng lập tức mở rộng chân!"
Lam Vong Cơ yên lặng cho hắn một cái nhìn "Phải không?"
Sau đó lại nhìn về phía bụi hoa giữa hai người kia, "Huynh trưởng đều có tính toán."
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, không cho ý kiến.
Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng của mình, bọn họ tử nhỏ cùng nhau lớn lên, trong người chảy cùng một loại huyết mạch, tức có chấp nhất giống nhau. Lam Vong Cơ nội liễm, Lam Hi Thần ôn nhuận, trong xương cốt lại không có nửa phần khác nhau, một khi đã nhận định, bất luận cái gì cũng đều không thay đổi.
Nhưng cũng đồng dạng sợ hãi, không dám quấy nhiễu người trong lòng nửa phần, chính là sợ mình rối loạn tâm tư người khác. Kiếp trước nếu không phải Ngụy Vô Tiện chết thân, Lam Vong Cơ có khả năng cả đời sẽ đều yên lặng ở một góc dõi theo hắn, sẽ không đem tình yêu thổ lộ cho hắn nửa lời. Nếu không phải Ngụy Vô Tiện trọng sinh, nếu không phải Ngụy Vô Tiện mở miệng, cho dù là đã trải qua mười ba năm khắc cốt minh tâm, hắn cũng sẽ hảo hảo đem cái tâm ý này giấu ở đáy lòng, dùng phương thức của mình giấu người yêu.
Huynh trưởng và hắn, đều giống nhau.
Lôi kéo Nhiếp Minh Quyết kết nghĩa cũng tốt, ở trong yến hội bất động thanh sắc yểm hộ cũng tốt, đều là dùng phương thức của bản thân bảo hộ Kim Quang Dao.
Lại trước sau không muốn mở lời.
Đã trải qua hai đời, Lam Vong Cơ đã có thể không gặp chướng ngại đối với việc biểu lộ tình yêu với Ngụy Vô Tiện, nhưng huynh trưởng lại không thể, có lẽ, nên tìm thời gian nào đó cùng huynh trưởng nói chuyện.
Ngụy Vô Tiện nhìn hai người kia không nói lời nào dần dần trở về, cũng vỗ vỗ ống tay áo, "Lam Trạm, chúng ta cũng đi thôi, ngày mai còn phải ác chiến một hồi."
Lam Vong Cơ gật đầu, "Được."
Ngày mai, còn có một hồng môn yến cần đối phó.
Buổi tối ngày thứ hai, các gia chủ của các tiểu môn phái đều trở về, chỉ còn lại một ít gia chủ của đại gia tộc ở lại tổ chức Hội Thanh Đàm.
Kim Quang Thiện ở trên đài mặt giả cười hoa lá khách sáo vài câu, sau đó liền đem đầu chuyển sang hướng Ngụy Vô Tiện đang ngồi bên cạnh Giang Trừng, cười hỏi: "Ngụy công tử, thân thể thế nào?"
Ngụy Vô Tiện trong lòng ghê tởm, lại vẫn đứng dậy hành lễ, "Phiền Kim tông chủ lo lắng, Ngụy Anh không ngại."
Kim Quang Thiện như vui mừng gật gật đầu, "Ha hả, Ngụy công tử cát nhân thiên tướng. Đúng rồi, Ngụy công tử còn chưa có phong hào đi, có yêu thích danh hiệu nào không? Vừa lúc hôm nay các đại gia chủ đều có mặt."
Ngụy Vô Tiện vuốt cằm tự nói: "Cái này sao...ta tạm thời không có ý tưởng."
Kim Quang Thiện cười cười, "Nga, việc này cũng không vội, bất quá Kim mỗ có chuyện muốn hỏi Ngụy công tử."
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, đến.
"Huyết chiến Bất Dạ Thiên, vô số hung thi thi biến, lúc sau Kim mỗ có hỏi vài vị tu sĩ còn ở lại chiến trường, bọn họ đều nói thấy Ngụy công tử một thân tràn ngập oán khí thổi sáo ngự thi," Kim Quang Thiện di chuyển ánh mắt, nhìn Trần Tình bên hông Ngụy Vô Tiện, "Tựa hồ chính là cây sáo hôm nay Ngụy Vô Tiện mang đến, thổi sáo ngự thi, đây chính là tà ma ngoại đạo, không biết Ngụy công tử có lời nào giải thích?"
Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý, cười cười nhìn tâm tư mọi người trên đại sảnh khác nhau, không chấp nhận, cũng không có ý phủ nhận, thẳng thắn nói: "Kim tông chủ muốn nghe ta giải thích cái gì? Ta tuy tu quỷ đạo, lại không hại người, ngược lại còn chấm dứt Xạ Nhật Chi Chinh, yêu cầu ta giải thích cái gì?"
Kim Quang Thiện cười lạnh một tiếng, "Tà môn ngoại đạo, tổn hại thân thể tâm tính, cái sát thương quỷ đạo này của Ngụy công tử, chính là làm tiên môn bách gia đều kiêng kị không thôi."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy thập phần buồn cười, cũng cong cong khóe miệng, châm chọc nói: "Bách gia kiêng kị?"
Quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, "Giang Trừng, ngươi kiêng kị sao?"
Giang Trừng trừng hắn một cái: "Ngươi đừng có mà nằm mơ, ta sợ ngươi sao?"
Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhìn về phía Lam Hi Thần, "Trạch Vu Quân, ngươi kiêng kị sao?"
Lam Hi Thần chậm rì rì uống một ngụm trà, "Ngụy công tử tâm tính thiện lương, tuy tu khác người, lại vì người mà ra tay trượng nghĩa, tất nhiên không cần lo lắng."
Cuối cùng lại nhịn về phía Nhiếp Minh Quyết: "Xích Phông Tôn nghĩ sao?"
Nhiếp Minh Quyết nhàn nhạt nhìn thoáng qua Kim Quang Thiện trên đài, "Xạ Nhật Chi Chinh ta cùng Ngụy Vô Tiện tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng đệ đệ ta cùng Ngụy công tử là bạn bè cùng trường lúc xưa, luôn khen với ta Ngụy công tử làm người chính trực, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, tuy rằng có quỷ đạo, cũng sẽ không làm ác lung tung."
Đôi tay Ngụy Vô Tiện chắp quanh ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn Kim Quang Thiện, "Kim tông chủ, hình như không có ai kiêng kị a."
Kim Quang Thiện xấu hổ liếc mắt nhìn mọi người một cái, ngay sau đó nói: "Giang gia là bổn gia của Ngụy công tử, Ngụy công tử tất nhiên sẽ không làm hại, Lam nhị công tử lại là đạo lữ của Ngụy công tử, Lam gia tất nhiên cũng không cần lo lắng, Nhiếp huynh cương trực công chính, Bất Tịnh Thế thực lực cường hãn, tự nhiên cũng không e ngại. Chính là những gia chủ môn phái nhỏ, đều lo lắng sốt ruột a."
Nói xong, một ít khách khanh dựa vào Kim gia sôi nổi tán đồng.
Ngụy Vô Tiện cũng không nổi giận, chờ âm thanh lắng xuống, mới mở miệng nói: "Vậy Kim tông chủ nghĩ thế nào?"
Kim Quang Thiện cho rằng hắn suy nghĩ cẩn thận thỏa hiệp, "Được, Ngụy công tử đem sáo quỷ giao ra, để chuyên gia bảo quản, sau đó lập cái lời thề, tuyệt đối không sử dụng lại quỷ đạo, Ngụy công tử thấy như vậy thế nào?"
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm cự tuyệt: "Không tốt."
Kim Quan Thiện không có ý tốt cười một chút: "Ngụy công tử, này là làm khó Kim mỗ, Kim mỗ nhận chức Tiên đốc, tất nhiên phải lấy tiên môn bách gia suy xét, ngụy công tử không phối hợp, Kim mỗ chỉ có thể dùng sức mạnh."
Kim Tử Hiên nhịn không được nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua gương mặt phụ thân mình, trên gương mặt tràn đầy vẻ tham lam.
Trong lòng âm thầm cảm thán, còn tốt Giang Yếm Ly hôm nay không ở đây, bằng không càng thêm chán ghét mình.
Kim Quang Thiện nói xong, đưa ánh mắt với mấy khách khanh tu sĩ có tu vi cao cường, mấy vị tu sĩ kia liền rút kiếm đi lên, Kim Quang Dao một bên không kịp xuất khẩu ngăn cản.
Sắc mặt Giang Trừng thập phần âm trầm nhìn Kim Quang Thiện, "Kim tông chủ, lấy không được liền cướp đoạt, thật sự là khi dễ Giang gia ta sao?"
Trong tứ đại gia tộc, Nhiếp Minh Quyết tuy rằng cương trực công chính, nhưng cũng không dễ dàng tức giận ngược lại tông chủ Giang gia trẻ tuổi tính tình lại cực kém, thập phần không dễ chọc.
Kim Quang Thiện suy nghĩ một chút, việc đến nước này, tất niên phải cho Ngụy Vô Tiện một chút mặt mũi, cũng sợ làm kinh động hai nhà Giang Lam, vị trí tiên đốc này vốn dĩ là hắn tiện nghi nhặt được, số người không phục cũng không ít, vừa lúc tìm cái cớ để tạo uy tín.
Huống chi sự tình cây sao quỷ kia quét vạn quân đã được tiên môn bách gia truyền ra, nếu hắn có thể lấy được cây sáo kia, tất nhiên sẽ làm bách gia càng thêm kiêng kị. Hơn nữa hắn nghe nói Ngụy Vô Tiện dùng xong quỷ đạo liền hôn mê mấy tháng, nói vậy cũng sẽ không tùy tiện sử dụng thiên tư lại cao, trái phải bất quá chỉ là một thiếu niên chưa cập quang mà thôi.
Giang Vãn Ngâm muốn che chở, dù sao cũng là tông chủ một nhà, không đến mức vì một đứa con gia phó như Ngụy Vô Tiện cùng Kim thị là địch, mà Lam Hi Thần hành sự từ trước đến nay đều dĩ hòa vi quý, tuy rằng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện kết thân, nói vậy cũng không thật sự đối địch với Kim thị.
Kim Quang Thiện chậm rì nói: "Giang tông chủ, hà tất vì một gia phó chi tử mà sinh khí."
Nói xong, đánh mắt với các khách khanh kia, ý bảo tiếp tục.
"Ai dám."
Tam Độc như cũ che trước người Ngụy Vô Tiện chưa hề động đậy, hiện tại Tị Trần đã hoàn toàn ra khỏi vỏ.
Lam Vong Cơ đứng ở một bên, chấp kiếm, lạnh lẽo nhìn qua mấy vị tu sĩ, "Tiến về phía trước một bước, lập tức một trảm dưới Tị Trần."
Mấy vị tu sĩ kia đều là danh sĩ Kim Quang Thiện tỉ mỉ lựa chọn, tu vi đều không thấp, nhưng giờ phút này bị Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn thoáng qua, lại có một chút lùi bước.
Lam Hi Thần ở một bên mỉm cười uống trà, ngữ khí kéo dài: "Kim tông chủ, hà tất lại động thủ, Vô Tiện liền phải nhập vào Vân Thâm Bất Tri Xứ của ta, Kim tông chủ không tin được Lam thị sao?"
Giang Trừng cũng hừ lạnh một tiếng, "Ngụy vô Tiện là đại sư huynh của ta, là đại đệ tử thủ tịch của cha ta, diễn xuất hôm nay của Kim tông chủ, là có điều bất mãn với Vân Mộng Giang thị chúng ta?"
Kim Quang Dao yên lặng lắc đầu, đối với phụ thân lòng tràn đầy tham niệm không thể trông cậy vào, chỉ có thể lên tiếng khuyên nhủ: "Phụ thân, trước vẫn là nên bảo họ thu kiếm đi."
Kim Quang thiện sắc mặt bất thiện nhìn lướt qua Kim Quang Dao, không để ý lời nói của hắn, "Được, lời thề có thể không lập, nhưng quỷ sáo hại người, ta làm tiên đốc, cần phải quản chuyện này, cây sáo của ngươi hôm nay phải giao ra đây."
Nói xong, thoáng nhìn mấy tu sĩ: "Còn thất thần ở đó làm cái gì?"
Vài tên tu sĩ nhìn nhau, rốt cuộc có một người lấy hết can đảm rút kiếm hướng về Ngụy Vô Tiện.
Quang kiếm màu lam hiện lên, trong chớp nhoáng, tên tu sĩ vừa bước lên kia chân trái cùng chân phải bị Tị trần chặt đứt, máu tươi tức khắc phun trào, bắn đầy trên mặt thảm thêu, tu sĩ kia lập tức ngã trên mặt đất, che chân kêu la, Kim Quang Dao thật sự nhìn không được, tức khắc phân phó người đem hắn mang xuống.
Mà thân hình bạch y tiên quân căn bản chưa động đậy một chút nào, Tị Trần như cũ trở về tư thế trước người Ngụy Vô Tiện, một vết máu cũng chưa dính lên.
Lam Vong Cơ liếc liếc Kim Quang Thiện một cái, ngữ khí không có lấy một chút nhiệt độ nói: "Tị Trần tại đây xin đợi."*
( sau còn một vế [ tẫn nhưng tới thí] tui không dịch được)
Ngụy Vô Tiện xem diễn đủ rồi, vươn hai ngón tay đem Tam Độc cùng Tị Trần ép xuống, cười ha hả nói: "Ai da, Kim tông chủ, thảm nơi này của ngươi đẹp như vậy, đổ máu nhiều khó coi, Hàm Quang Quân nhà ta trước giờ nói một không nói hai, tính tình Giang Tông chủ cũng là có tiếng không tốt, hà tất gì?"
"Đến nổi cây sáo này, ta khẳng định là không giao ra, sáo danh là Trần Tình, là vật định tình của ta và Hàm Quang Quân, hai chữ Trần Tình cũng vẫn là Hàm Quang Quân tự mình khắc lên đây."
Nói xong, rút Trần Tình ra thưởng thức một chút.
Sau lại hướng mọi người cất cao giọng nói: "Kim tông chủ vừa mới hỏi danh hiệu của ta sao, ta là do lão Giang tông chủ từ Di lăng mang về, ta cảm thấy tên Di Lăng lão tổ cũng không tồi, hoặc là đổi cách nói khác,"
Dừng một chút, sau lại nhìn về phía Kim Quang Thiện, khóe miệng gợi lên, giọng nói có chút lực đạo.
".......là Ma đạo tổ sư."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT