Rốt cuộc hoa yến Kim Lân Đài làm cho Kim Quang Thiện nuốt khó trôi cũng chấm dứt, hiện tại xử lý chuyện lạc ấn ở Cùng Kỳ đạo sứt đầu mẻ trán, Bất Tịnh Thế cứ cách mấy ngày lại gửi thư đến giục hỏi. Kim Quang Thiện cảm thấy tóc mình sắp bạc rồi, dứt khoát đem chuyện này giao cho Kim Quang Dao cùng Kim Tử Hiên đi làm, bản thân đóng cửa không ra ngoài, gọi đến mấy cái ca kỹ mua vui, tuyên cáo với bên ngoài bế quan.
Kim Quang Dao sớm đã dữ liệu được kết quả như vậy, Kim Tử Hiên thì ở bên ngoài tẩm điện của phụ thân hung hăng thở dài.
Kim Quang Dao bất đắc dĩ vỗ vai Kim Tử Hiên, "Tử Hiên ca, xem ra phụ thân thật sự không muốn quản."
Kim Tử Hiên lắc lắc đầu, "Thôi, phụ thân mặc kệ chúng ta, cứ làm để người ngoài không chế giễu."
Kim Quang Dao suy nghĩ, "Chỉ sợ việc này còn phải hỏi Tử Huân."
Kim Tử Hiên cũng nghiêm túc, "Đúng thế, chúng ta hai người hành động, ngươi tìm Tử Huân nói chuyện, Cùng Kỳ Đạo nguy hiểm, linh lực ngươi không cao cũng không có cách di chuyển, ta đi Cùng Kỳ Đạo thăm dò một chuyến."
Kim Quang Dao khó xử nói: "Tử Huân hắn vẫn luôn không thích ta, ta đi thẩm vấn hắn, chỉ sợ......"
Kim Tử Hiên ngắt lời: "Ngươi dù sao cũng là nhi tử của phụ thân, huống chi việc này liên quan đến địa vị trong bách gia của Lan Lăng Kim thị, hắn sẽ không quá phận làm khó dễ ngươi."
Nội tâm Kim Quang Dao câm lặng trước vị ca ca đơn thuần này, cái lão cáo già Kim Quang Thiện này vốn là không yêu thương gì hắn.
Nhưng ngoài mặt vẫn cố mà đáp ứng.
"Được, cứ định như vậy." Kim Tử Hiên chân thật đáng tin vỗ vỗ bả vai Kim Quang Dao, bước lên Tuế Hoa bay về hướng Cùng Kỳ Đạo.
Kim Quang Dao đứng ở bồn hoa nhìn theo hắn một chút, nghĩ đến Tử Huân bình thường đối với hắn khinh thường quát mắng, sau đó thở dài, vẫn là quyết định gửi cho Lam Hi Thần một cái tin, hỏi ý kiến hắn một chút.
Mà Ngụy Vô Tiện cũng cùng Lam Vong Cơ về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuy rằng lúc đi Giang Trừng cực kỳ bất mãn, nhưng do Giang Yếm Ly thập phần khuyên nhủ, vỗ vỗ Giang Trừng mà nói: "A Trừng, ta với ngươi đều giống nhau, Tiện Tiện cùng Lam nhị công tử vừa mới đính hôn, là thời điểm đường mật ngọt ngào, ngươi coi như thông cảm, có được không?"
Vì thế Giang Trừng đành phải hận sắt không thành thép thở dài một hơi, lập tức hạ quyết tâm ngày mai âm thầm đi mua vài con chó canh cửa Liên Hoa Ổ, bất quá qua mấy ngày, Liên Hoa Ổ cũng không xuất hiện bóng dáng một con chó nào.
Cho Kim Quang Thiện một cái nghẹn họng như vậy, Ngụy Vô Tiện quả thực tâm tình vui sướng, lôi kéo Lam Vong Cơ ngự kiếm một đường du sơn ngoạn thủy rề rà về Cô Tô, thời điểm đặt chân đến Thải Y Trấn, ở lại khách điểm gặp phải nhóm người Hiểu Tinh Trần.
Hai vị đạo trưởng một trắng một đen, mang theo Tiết Dương cùng một nữ hài tử, tiểu nữ hài trời sinh đồng tử màu trắng, đúng là A Tinh.
"Tiểu sư thúc?!" Ngụy Vô Tiện vừa vào cửa liền thấy bốn người ngồi bên cửa sổ, kinh hỉ chạy qua.
Hiểu Tinh Trần đang múc canh cho A Tinh, nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy Ngụy Vô Tiện đang nhảy nhót đi qua, cũng vui sướng nở nụ cười.
"Ngụy tiểu hữu."
Ngụy Vô Tiện kéo hai cái ghế dựa bên cạnh lại, gọi Lam Vong Cơ đến ngồi, Lam Vong Cơ cũng chắp tay với hai vị đạo trưởng, ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện cũng ngồi, nghiêng đầu cười hì hì hỏi: "Tiểu sư thúc, Tống đạo trưởng, sao hai người đến đây?"
Tống Lam hơi hơi gật đầu nói: "Ta cùng với Tinh Trần đến phương bắc cứu tế cũng hơn một tháng, hiện giờ dân tình cơ bản ổn định, bất quá hai ta phát hiện Ôn Nhược Hàn dùng linh khí nghịch thiên dẫn lưu, tạo thành rất nhiều con sông bị thay đổi dòng chảy, việc này sợ sẽ bứt dây động rừng, nên theo các thủy lộ bị thay đổi đến nhắc nhở các tiên môn bách gia trấn thủ, vừa lúc đi qua này."
Hiểu Tinh Trần cũng cười nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp, chúng ta hai ngày trước đến đây, đang định đến Vân Thâm Bất Tri Xứ bái kiến, thế nào lại gặp nhị vị ở đây."
Tiết Dương ở một bên vội vã hét lên: "Còn nữa, còn nữa, còn muốn tìm ngươi cởi bỏ chú cho ta với Hiểu đạo trưởng! Ta hiện tại rất ngoan! Hiểu đạo trưởng cũng đáp ứng rồi!"
Hiểu Tinh Trần ngượng ngùng cười cười, "Đúng vậy, còn có việc này. A Dương theo chúng ta đi cứu tế, biểu hiện rất tốt, vị tiểu cô nương này cũng là hắn gặp được. Ta còn chưa giới thiệu với Ngụy tiểu hữu, đây là A Tinh, là một cô nhi, ở nơi bị thủy tai được chúng ta thu dưỡng."
Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết đây là A Tinh, trong lòng lại cảm thán một lần, quả thật là có duyên, mặc kệ ở chỗ nào khi nào đều có thể gặp được.
Bất quá ngoài mặt vẫn giả cái bộ dáng cái gì cũng không biết, lễ phép sờ sờ đầu A Tinh, "A Tinh cô nương hảo."
A Tinh lúc này bất quá hơn mười tuổi, cũng đã có nét mỹ nhân tương lai, cất cao giọng cười ngọt nói: "Hai vị đạo trưởng hảo!"
Ngụy Vô Tiện cười to, "Ha ha ha, ta cũng không phải là đạo trưởng, ta tên Ngụy Anh, từ Vô Tiện, ngươi có thể kêu ta Tiện ca ca. Vị bên cạnh này là Lam nhị công tử của Cô Tô Lam thị, đạo lữ ta, Lam Trạm Lam Vong Cơ. Ngươi có thể kêu hắn Lam.....a Hàm Quang Quân. Đúng rồi, Tiểu sư thúc, ngươi đều gọi ta Ngụy tiểu hữu Ngụy tiểu hữu, thật xa lạ, không bằng ngươi cứ kêu ta một tiếng Vô Tiện đi!"
( ôi trời Tiện lỡ lời định gọi Lam nhị ca ca kìa......cười chết toi)
Hiểu Tinh Trần thấy hợp lý, "Ngươi là sư điệt của ta, tất nhiên là được, về sau sẽ kêu ngươi Vô Tiện."
A Tinh cũng lập tức ngọt ngào theo kịp, "Tiện ca ca, Hàm Quang Quân."
Ngụy Vô Tiện cao hứng gắp thêm điểm tâm cho A Tinh, Lam Vong Cơ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của A Tinh, ánh mắt cũng nhu hòa đi một chút, uống ngụm trà, hỏi Tống Lam: "Về chuyện giải chú cho Tiết Dương, có phải liên quan đến Thường thị?"
Tống Lam lắc đầu, "Chúng ta đi đến phía nam, vừa lúc đi ngang Thường thị, đã giải quyết."
"Nga?" Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói, "Cuối cùng là giải quyết như thế nào?"
"Ngô ngô ngô, để ta để ta nói!" Tiết Dương trong miệng còn một ngụm đồ ăn, gian nan nuốt xong bắt đầu phụ họa như thật nói, "Ngày đó, ta cùng Hiểu đạo trường Tống đạo trưởng đến trước cửa Thường thị, sau đó.........."
Một tháng trước - Lịch Dương Thường Thị
Hiểu Tinh Trần lễ phép gõ gõ lên cửa lớn của Thường thị, một hạ nhân ra mở cửa nhìn nhìn bốn người, hai vị đạo trưởng thoạt nhìn ra vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng phía sau lại là một Tiết Dương và một hài tử bạch đồng ăn mặc giống ăn mày, trong lòng nghĩ là bọn tu sĩ lừa đảo đến xin cơm uống nước, ngữ khí bất thiện nói: "Chuyện gì?"
Hiểu Tinh Trần cũng không giận, hơi hơi gật đầu nói: "Mạo muội quấy rầy, xin hỏi quý gia chủ Thường Từ An có ở đây?"
Hạ nhân khinh thường nói: "Các ngươi là ai, tìm gia chủ chúng ta có việc gì?"
Tống Lam nhíu nhíu mày nói: "Tại hạ Tống Tử Sâm, vị này là đồ đệ Bảo Sơn Tán Nhân Hiểu Tinh Trần, hai người ta dọc theo Bất Dạ Thiên đến đây, nhắc nhở các tiên môn thế gia đóng giữ, thỉnh thông báo một tiếng."
Hạ nhân đánh giá trên dưới hai người một cái, trong lòng nói thầm, Xạ Nhật Chi Chinh có Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần cùng Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Tử Sâm thanh danh vang dội, thế nào cũng là mấy người có địa vị danh tiếng, sao thoạt nhìn có vẻ bần bần.
Bĩu môi, "Được, các ngươi chờ đây."
Nói xong liền "Bang!" một tiếng đóng cửa lại.
Tiết Dương khinh thường nói: "Thường gia quả nhiên ai cũng như vậy."
Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu nghiêm túc nói: "A Dương, không biết toàn cảnh không tỏ ý kiến."
Tiết Dương xoay đầu sang một bên, khẽ hừ một tiếng.
Bốn người chờ ngoài cửa một lúc lâu, hạ nhân mới đến mở cửa, đi vào phòng khách. Hiểu Tinh Trần xìn xung quanh một chút, phát hiện Thường thị tuy không phải là một đại thế gia, trạch phủ lại trang hoàng thật sự tráng lệ, âm thầm nhíu mày.
Thường Từ An đầu tiên nhìn bội kiếm của hai người, phát hiện quả thật là Sương Hoa và Phất Tuyết, lại nhớ hai người này có giao hảo tốt với Giang thị Ngụy Vô Tiện còn có Hàm Quang Quân, không thể tùy ý đắc tội, lúc này mới khách sáo nở nụ cười, "Không biết nhị vị đạo trưởng đến đây, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa, còn không mau mang ghế ra đây."
Bốn người ngồi xuống, Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam lễ phép hành lễ, Hiểu Tinh Trần cũng tường thuật chuyện thủy tai một chút, tỏ vẻ thông báo để phòng bị, Thường Từ An cũng nghiêm túc gật gật đầu, giả dạng cảm khái hai vị đạo trưởng thật là tế thế chi tâm.
Hiểu Tinh Trần lắc lắc đầu, "Thường tông chủ không cần tán thưởng như vậy, hai người chúng ta lần này đến còn có một chuyện."
Nói xong, chỉ chỉ Tiết Dương, "Không biết Thường tông chủ đối với vị thiếu niên này có ấn tượng?"
Thường Từ An nhìn nhìn Tiết Dương, thật sự nghĩ không ra, đành phải cười hiền lành nói: "Này, Thường mỗ thật sự không có ấn tượng."
Hiểu Tinh Trần đoán được, gật gật đầu, nói với Tiết Dương: "A Dương, ngươi đến nói đi."
Vì thế Tiết Dương tùy tiện đứng lên, đi đến giữa khách đường, nói sự việc năm đó, cuối cùng cũng không quên ánh mắt khinh thường mà trào phúng Thường Từ An hay quên.
Thường Từ An nhất thời nghẹn lời, nhớ đến chuyện này, ngữ khí cũng dần dần lạnh lên, "Vậy ngươi muốn như thế nào."
Tiết Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Cũng được thôi, nếu vậy ngươi cũng cắt một đoạn lóng tay đi, không thì ngươi dán bố cáo ngoài cổng lớn, viết là ta không phải người, thật xin lỗi Tiết Dương, thẹn với đạo nghĩa tu tiên, bố cáo dán ba tháng không được tháo, việc này ta liền bỏ qua.
Mi giác Thường Từ An nhảy nhảy, đập bàn một cái, "Hoang đường!"
Sau đó nhìn về phía hai vị đạo trưởng, "Nhị vị, người này không khỏi quá mức hoang đường, khẳng định là ở nơi nào nó bị thương nói bừa, nhị vị không nên bị người này lừa bịp."
Hiểu Tinh Trần hơi hơi nhíu mày, Tống Lam đương nhiên nói năng có khí phách: "Hai người ta cùng Tiết Dương đồng hành, Tiết Dương tuy là một đứa trẻ lời nói lỗ mãng, nhưng cũng không phải là người lấy loại sự tình này nói lung tung bịa đặt."
Thường Từ An hừ lạnh một tiếng, "Nhị vị đạo trưởng, chuyện thủy tai ta đã biết được, vẫn là mời nhị vị đạo trưởng trở về, chuyện của Tiết Dương, Thường mỗ không nhớ rõ, tất nhiên cũng không cắt một lóng tay hay dán bố cáo gì đó."
Sắc mặt Tiết Dương đen đi, la ầm lên: "Gạt người? Thường Từ An, năm đó ngươi kêu ta truyền tin, lá thư kia một góc ta vẫn luôn cất giấu, ngươi tự mình xem, có phải bút tích của ngươi hay không."
Tiết Dương từ trong lòng lấy ra một tờ giấy cũ kỹ, ném trước mặt Thường Từ An, mà Thường Từ An vừa thấy liền cả kinh.
Hai người Hiểu Tinh Trần cũng không biết Tiết Dương vậy mà còn để lại chứng cứ, cũng nhìn sắc mặt Thường Từ An, liền biết Tiết Dương quả nhiên không có nói oan.
Hiểu Tinh Trần đứng dậy: "Thường tông chủ, có thù tất báo, có ân báo ân, ta tu đạo lấy từ bi làm nghĩa, lòng mang tâm cứu độ chúng sinh, Thường tông chủ năm đó đối xử như vậy với một hài tử, thật không ổn."
A Tinh đã đi theo bọn họ mấy tháng, trong lòng sớm đã xem ba người họ là ân nhân, cũng xem mồm nói: "Thúc thúc, ngươi đã làm sai, tất nhiên phải chịu trừng phạt, sao ngươi còn muốn quỵt nợ."
Thường Từ An im lặng sờ lên ngón tay của mình, trong lòng bắt đầu mưu tính, ngoài mặt lại cười nói "Cái này khẳng định là có gì đó hiểu lầm ở đây, không bằng bốn vị trước tiên ở trong phủ nghỉ ngơi, đợi Thường mỗ ngẫm lại, ngày mai nhất định cho các vị công đạo, thế nào?"
Hiểu Tinh Trần cũng không phải loại người ỷ mạnh, nhìn nhìn Tiết Dương, Tiết Dương đang ung dung khép hai tay trước ngực nói: "Được, ta cũng không tốn mấy ngày, dù sao không tự cắt ngón tay thì cũng dán bố cáo, tự ngươi nghĩ."
Tống Lam cũng lên tiếng: "Nghĩ trong phủ thì không cần, chúng ta sẽ nghỉ ở khách điếm."
Thường Từ An lập tức nói: "Không thể không thể, nếu biết hai vị đạo trưởng đến, Thường mỗ tất nhiên muốn làm hết nghĩa của chủ nhà, người đâu, an bài phòng khách cho bốn vị đây!"
Hạ nhân lập tức nghe lệnh đi làm, mấy người Hiểu Tinh Trần cũng bất đắc dĩ ở lại.
Vào đêm, Hiểu Tinh Trần và Tống Lam ở trong phòng tĩnh tọa, mà Tiết Dương cùng A Tinh trước đến nay không chịu ngồi yên, tắt đèn lại chạy ra, ngồi trên nóc nhà nói chuyện phiếm.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, A Tinh nhìn bầu trời đầy sao hỏi: "Dương ca ca, ngươi nói cái vị thúc thúc hư kia sẽ tự mình đoạn chi sao?"
Tiết Dương trong miệng cắn một cọng rơm, sờ sờ ngón út trống rỗng của mình, ánh mắt phẫn hận, "Ta mới không tin, Thường Từu An chính là cái loại rác rưỡi, để xem ngày mai rốt cục hắn đưa ra cái công đạo như thế nào.
A Tinh gật gật đầu, ngay sau đó nghi hoặc nói: "Nhưng mà ngày hôm nay công đạo cũng là công đạo, ngày mai cũng là công đạo, cần gì phải giữ chúng ta ở lại một ngày."
Tiết Dương cũng khó hiểu, "Ta cũng không biết, ai biết cái lão đông tây kia nghĩ cái.....Không tốt!"
Nói xong từ nóc nhà nhảy xuống, một chân đã văng cửa phòng Hiểu Tinh Trần, phát hiện chân Hiểu Tinh Trần vẫn duy trì tĩnh tọa, người lại nằm trên mặt đất, hắn nhìn nhìn khắp nơi, nhìn đến cái lư hương trong phòng. Từ nhỏ hắn đã lang bạt bên ngoài, đối với mê dược gì đó hiểu biết cũng khác nhiều, vừa nghe đến liền biết cái hương này vấn đề, lập tức đem lư hương ném ra ngoài cửa sau, lại nói với A Tinh đang chậm rãi từ nóc nhà bò xuống nói: " Mau đi lấy một gáo nước lạnh, lại đến phòng Tống đạo trưởng đem lư hương trong phòng hắn ném ra ngoài!"
A Tinh liền nhìn thấy Hiểu Tinh Trần đang hôn mê trên mặt đất, hoảng sợ, gật gật đầu chạy nhanh ra.
Nước lạnh bưng đến, Tiết Dương nhanh chóng quyết định xối lên mặt Hiểu Tinh Trần, cuối cùng cũng đánh thức hắn, sau đó A Tinh cũng chạy đến trong phòng Tống Lam, đem Tống Lam đánh thức. Sau đó đưa Tống Lam đến phòng Hiểu Tinh Trần, còn không quên đóng hai bên cửa lại.
Hiểu Tinh Trần đè đè cái trán, thanh tĩnh một chút, nhìn thấy mấy người trước mặt, "Đây là....làm sao vậy?"
A Tinh oán giận nói: "Cái tên thúc thúc hư kia hạ mê dược các ngươi, ta cùng với Dương ca ca ở ngoài phòng mới không trúng kế, thật là xấu xa."
Tống Lam cũng còn choáng váng một chút, lắc lắc đầu, vận khí làm mình thanh tĩnh, điều tức một phen cuối cùng cũng khôi phục.
Hiểu Tinh Trần cùng vừa lúc điền tức xong, đầu óc cũng bắt đầu minh mẫn trở lại, đang định nói chuyện, lại nghe tiếng Thường Từ An truyền từ ngoài cửa vào.
"Thế nào, có hôn mê không?"
"Gia chủ yên tâm, đều là mê dược hạng nhất, ngửi lâu như vậy, đại la thần tiên cũng phải hôn mê."
"Ha ha ha, tốt, hai cái người kia cùng tên tiểu lưu manh đó còn muốn đoạn ngón tay ta, đúng là nằm mơ."
"Gia chủ, trước hết giết hai đạo trưởng kia, để lại tiểu lưu manh cùng với tiểu cô nương kia, không đáng phải lo."
"Không tồi, đến lúc đó tìm một cái cớ, nói bọn họ thời điểm săn đêm đã chết, thành bắc không phải là cái ổ của yêu lang sao? Vẫn luôn có bá tánh đến xin giúp đỡ, vừa lúc đem xác bọn họ ném qua đi, nói là yêu lang thật sự hung mãnh. Danh tướng Xạ Nhật Chi Chinh đều chết, bá tánh lúc đó cũng không đến tìm chúng ta nữa."
"Gia chủ anh minh!"
Tu vi của Hiểu Tinh Trần và Tống Lam đều cao, nhĩ lực đương nhiên cũng tốt, một đoạn đối một chữ cũng không lọt khỏi tai bọn họ, Tống Lam nhắm mắt lắc lắc đầu, vẻ mặt Hiểu Tinh Trần cũng không thể lý giải.
Trên đời lại cư nhiên có loại người hiểm ác như vậy!
Tống Lam cầm lấy Phất Tuyết, "Nếu người khác đã nổi lên sát tâm, lại ăn nói bất nhân, chúng ta cũng không cần nhẫn nhịn."
Hiểu Tinh Trần gật đầu, ý bảo Tiết Dương cùng A Tinh trốn qua một bên, hắn cùng Tống Lam nắm lấy bội kiếm, đi tới cạnh cửa.
Giây lát, Thường Từ An liền mang theo gia phó mở cửa phòng, còn chưa bước vào ngạch cửa, Sương Hoa cùng Phất Tuyết cũng đã đặt trên cổ.
Thường Từ An thấy kế hoạch đã bại lộ, cũng chỉ có thể hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng. Nghĩ hai người cũng chỉ tuổi tác vừa mới cập quan, hét lớn một tiếng, bắt đầu đánh nhau.
Nhưng mà Thường Từ An hàng ngày tu luyện sơ sài, tâm lúc nào cũng chỉ muốn gom tiền sống vui vẻ khoái lạc, căn bản không địch lại hai người. Qua mấy chiêu đã bị Tống Lam đánh nát toàn tay trái, bị Sương Hoa một kiếm chặt bỏ.
Hiểu Tinh Trần lau đi vết máu trên Sương Hoa, thu hồi kiếm, gia phó đã sợ đến mức ngồi bò một bên, hắn nhìn Thường Từ An quỳ trên đất che miệng vết thương kêu la, khó khi lạnh lùng nói: "Thường tông chủ, việc hôm nay, hai người chúng ta không truy cứu. Chuyện của Tiết Dương, cũng lấy một cánh tay của ngươi để khiển trách. Việc này nên nhớ lấy, hy vọng Thường tông chủ về sau có thể hối cải làm người tốt, chiếu cố bá tánh Lịch Dương thật tốt. Bằng không ta cùng Tử Sâm, tất nhiên sẽ đem việc này nói cho Thanh Hà Nhiếp thị, mà Xích Phong Tôn cương trực công chính, khẳng định sẽ không ngồi yên mà nhìn."
Nói xong, cả hai cũng không muốn tiếp tục ở lại, mang theo Tiết Dương cùng A Tinh phất tay áo rời đi. Khi đi ngang qua Thường Từ An, Tiết Dương thực sự không nhịn được mà đạp một chân lên miệng vết thương của hắn, vì thế, A Tinh cũng không nhịn được đạp hắn một cái.
Đi ra khỏi cửa lớn của Thường trạch, Tiết Dương bỗng nhiên nói: "Hiểu Tinh Trần, mượn Sương Hoa của ngươi dùng một chút."
Hiểu Tinh Trần tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đem Sương Hoa đưa cho hắn.
Tiết Dương cầm lấy Sương Hoa, ở tường ngoài của Thường phủ khắc họa, viết Thường Từ An chặt ngón út trẻ nhỏ bảy tuổi, lại không muốn giúp bá tánh trừ túy.
Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ nhìn Tiết Dương hưng phấn khắc vẽ, cũng không ngăn cản. Nhưng Tống Lam lại chờ sau khi Tiết Dương khắc xong, làm đạo pháp, giấu đi dấu vết của Sương Hoa, lại hạ cấm chế, trong vòng ba tháng, trừ khi hủy tường đi, nếu không dấu vết này cũng không ai xóa được.
"Đại khái chính là như vậy."
Tiết Dương nói xong một hơi, cầm lấy bình rượu uống hai ngụm.
Ngụy Vô Tiện nghe xong, chụp bàn cười ha hả, "Làm tốt lắm a làm tốt lắm! Không nghĩ đến Thường Từ An không biết hối cải còn muốn hại người! Ha ha ha ha! Tiết Dương, cái hành vi khắc tường này của ngươi, thật là vẽ rồng điểm mắt, ha ha ha ha! Khụ khụ ha ha ha ha!"
Đúng, dùng kiếm khắc tường, năm đó Lam Vong Cơ cũng có trải qua, bất quá thứ hắn khắc có điểm......một lời khó nói hết.
Tưởng tượng đến đây, Ngụy Vô Tiện lại cười lớn hơn nữa.
Tiết Dương cũng cười ha hả, "Đúng không!! Ta cũng cảm thấy như vậy!!"
A Tinh cũng nói: "Đúng vậy, ta còn cảm thấy chưa đủ đâu, Cái tên họ Thường kia cũng quá xấu rồi!"
Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ lại dung túng ba người này, "Được rồi, ăn cơm nhanh đi, đều lạnh rồi."
Lam Vong Cơ duỗi tay vỗ vỗ Ngụy Vô Tiên, giúp hắn nhuận khí, sau đó yên lặng nhìn thoáng qua vẻ mặt trấn định của Tống Lam, Tống Lam cũng nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, bất đắc dĩ cười cười.
- ------------------------------------------
Đừng ai chọc đến team Nghĩa thành a:"> trả thù cũng thâm quá đuy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT