Edit: Cá Mực 99

Hai người bên này nói chuyện, vị Vương ma ma kia lại bưng một mâm điểm tâm nhỏ chậm rãi đi tới, nàng đem điểm tâm đặt lên bàn, trên khuôn mặt già nua là vẻ mặt hiền lành, nàng nhìn Ngụy Trạc nói: "Vương gia, đây là hoa đào xốp giòn hôm nay ta mới vừa làm xong, người không thích ăn ngọt, nhưng không biết vị tiểu thư có thích ăn điểm tâm hay không."

Lâm Chỉ nhìn thấy cả mâm điểm tâm tinh xảo, quay qua nhìn lão phụ nhân cười nói: "Đa tạ ma ma, ta xưa nay đều yêu thích ăn điểm tâm."

Vương ma ma nghe vậy lập tức cao hứng nói: "Tiểu thư người ăn trước, nếu thích ăn ta sẽ làm nữa cho người."

Mới vừa rồi ở trong phòng Vương ma ma rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt Ngụy Trạc vui vẻ, nàng không biết tiểu vương gia nhà mình đã bao lâu không lộ ra nụ cười như thế, Vương ma ma mặc dù không biết thân phận Lâm Chỉ, nhưng có thể để cho tiểu vương gia dỡ xuống lòng phòng ngự như vậy tất nhiên là vị cô nương tốt.

Lâm Chỉ bốc lên một khối nhỏ hoa đào xốp giòn bỏ vào trong miệng, hoa đào xốp giòn vừa vào miệng đã tan đi mùi vị trong veo làm nàng khen không dứt miệng nói: "Mùi vị không sai biệt lắm có thể so sánh với cửa hiệu chuyên môn điểm tâm trăm đời ở trong thành Nhật Quang ta."

Ngụy Trạc nhìn bộ dáng Lâm Chỉ như này lại nghĩ tới đêm đó ở trong khách điếm huyện Vu Thành An uống rượu nàng cũng có vẻ mặt thỏa mãn như vậy, tựa như con mào đến ăn vụng cá, Ngụy Trạc đưa tay đem mâm nhỏ đẩy tới trước mặt Lâm Chỉ, "Ngươi nếu thích thì ăn nhiều một ít."

Lâm Chỉ cũng không chối từ, lại bốc lên một khối nhỏ bỏ vào trong miệng, ngược lại mời nói: "Vương gia người không nếm thử?"

Ngụy Trạc ghét bỏ mà liếc nhìn cả bàn điểm tâm vừa thấy liền biết rất ngọt này, kháng cự nói: "Ta không thích đồ ăn quá ngọt."

"Không phải rất ngọt." Lâm Chỉ đưa tay bốc lên một khối đưa tới bên miệng Ngụy Trạc, "Có thích hay không đều phải nếm thử nha."



Ngụy Trạc nhìn Lâm Chỉ, nàng mặt mày cong cong đáy mắt mang cười, lại nhìn điểm tâm nhỏ bị đưa tới trước mặt mình, tựa hồ. . . . . . Giống như không thể tiếp nhận nổi.

Ngụy Trạc tiếp nhận miếng hoa đào xốp giòn từ trong tay Lâm Chỉ chậm rãi bỏ vào trong miệng, Lâm Chỉ thấy thế mong đợi hỏi: "Như thế nào? Ăn ngon không?"

Ngụy Trạc nuốt xuống điểm tâm, phun ra mấy chữ: "Không quá khó ăn."

Lâm Chỉ lại thấy bộ dáng Ngụy Trạc bưng chén trà súc miệng, bật cười nói: "Ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định phải mang người nếm thử điểm tâm của cửa hàng kia ở thành Nhật Quang."

Từ trong rừng hoa đào đi ra, hai người cưỡi ngựa trước đem Hắc Kiêu dắt về sân huấn luyện ngựa, bỗng nhiên Hắc Kiêu vừa đi vào sân huấn luyện ngựa liền bắt đầu nổi nóng, thậm chí vài lần còn vùng thoát ra người chăm ngựa hướng tới Xích Diễm bên này chạy tới.

Người chăm ngựa nơm nớp lo sợ vô cùng nhìn Ngụy Trạc nói: "Vương gia, Hắc Kiêu ngày thường cũng sẽ không như vậy. . . . . ."

Lâm Chỉ đang dắt Xích Diễm nhìn thấy Hắc Kiêu trong sân, nhìn sang Ngụy Trạc cười nói: "Có lẽ là không muốn một mình ở bên trong, bằng không ngươi trực tiếp đưa Hắc Kiêu tới quý phủ của ta, ta để cho người chăm sóc nó cùng Xích Diễm."

Ngụy Trạc nhìn thấy phải hai ba người mới có thể giữ chặt được Hắc Kiêu, nói: "Hắc Kiêu đi quý phủ ngươi có nhiều bất tiện."

Gần đây bên ngoài có nhiều lời đồn đãi mặc dù không người nào dám đến trước mặt hắn mà nói, bất quá đã được Thẩm Dụ cùng Giang Văn Bạch hai người tốt này như cố ý mà nhắc đến, Ngụy Trạc ít nhiều cũng có nghe thấy chút, hắn có thể không thèm để ý, nhưng Lâm Chỉ là một cô nương chưa lấy chồng, hắn không thể không để ý đến thanh danh của Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ nghĩ nghĩ, quay đầu đưa tay vỗ vỗ Xích Diễm, "Bằng không ngươi ở sân huấn luyện ngựa bồi Hắc Kiêu vài ngày được chứ?" Xích Diễm cọ xát lòng bàn tay Lâm Chỉ rất là dịu dàng.



Sau khi Xích Diễm đến gần Hắc Kiêu, Hắc Kiêu quả nhiên bình tĩnh lại, hai con ngựa tụ cùng một chỗ vẫy vẫy đuôi, người chăm ngựa mừng rỡ, "Vẫn là Tam tiểu thư có biện pháp."

Lâm Chỉ nhìn thấy Xích Diễm ánh mắt có chút luyến tiếc, dặn dò người chăm ngựa nói: "Xích Diễm ngày bình thường được chiều chuộng, nhất định phải để ý chăm sóc thức ăn cho nó."

Ngụy Trạc đặt thần sắc của Lâm Chỉ nhìn ở trong mắt, mở miệng với một người chăm ngựa nói: "Lão Ngô, Xích Diễm ở sân huấn luyện ngựa liền do ngươi phụ trách chăm sóc, Xích Diễm là chiến mã, ngày thường để ý cẩn thận chút."

Người chăm ngựa bị gọi là lão Ngô lập tức gật đầu đáp: "Tiểu nhân hiểu được."

Nhìn thấy Hắc Kiêu cùng Xích Diễm tụ cùng một chỗ đi vào chuồng, Lâm Chỉ lúc này mới cùng Ngụy Trạc cùng rời đi, bên ngoài sân huấn luyện ngựa Lâm Chỉ gọi Ngụy Trạc lại: "Vương gia, gần đây trong thành có nhiều lời đồn đãi ngươi đã nghe nói?" Lâm Chỉ hôm nay vốn không muốn nói, bất quá nghĩ đến vừa mới rồi Ngụy Trạc cự tuyệt đưa Hắc Kiêu đi phủ An Định Hầu, suy nghĩ chút cũng không phải hoàn toàn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Ngụy Trạc nhíu mày, "Có nghe thấy." Dừng một chút lại nói, "Nếu cô nương để ý, ta có thể phái người giải quyết."

Lâm Chỉ lắc đầu nói: "Loại lời đồn đãi khắp phố phường này sợ là Vương gia có giải quyết càng truyền đi lợi hại hơn."

Ngụy Trạc cũng hiểu được đạo lý này, hỏi: "Cô nương có ý nghĩ gì?"

Lâm Chỉ cười cười, "Ngươi ta trong lúc đó cũng sẽ không vì lời đồn mà thay đổi, Vương gia nghĩ sao?"

Ngụy Trạc đồng ý, "Nghe theo cô nương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play