Mấy ngày sau tới ngày cúng tế, Lâm Chỉ rốt cục tạm thời dừng cấm túc được cho phép xuất phủ một ngày, ngồi trên xe ngựa và hít thở không khí bên ngoài phủ, Lâm Chỉ chỉ cảm thấy tâm trạng phá lệ tốt lên nhiều.
Cúng tế ngày xuân một trong đại điển cúng tế hàng năm trọng yếu nhất, ngày hôm đó sáng sớm hoàng đế liền dẫn tất cả quan viên tới trước vu đàn miếu tế bái thiên địa thần linh cầu nguyện một năm này mưa thuận gió hoà quốc thái dân an, từ đàn miếu đi ra ngoài hoàng đế còn phải tự xuống ruộng gieo tròng htj giống, lên núi rừng phóng sinh một loạt hình thức phức tạp đều êm xuôi, lấy thiên tử quan tâm thương sinh linh xã tắc làm đầu, trừ bỏ thờ cúng tế trong đàn miếu còn lại tất cả các nữ quyến và các quý tộc đều phải đồng hành.
Lâm Chỉ đi theo hai mợ cùng Thẩm Âm Nhân đồng hành, một hàng nữ quyến đi đến đồng ruộng phía bắc ngoại ô hoàng đế và các quan viên chưa tới, mọi người đã sớm chuẩn bị tốt ngồi chờ đợi tại chỗ, Thẩm Âm Nhân nhân cơ hội lôi kéo Lâm Chỉ nói thì thầm, nàng chỉ biết Lâm Chỉ bị đại biểu huynh cấm túc lại không biết nguyên nhân trong đó, vừa rồi vẫn cùng Lâm Chỉ phân ra ngồi hai chiếc xe ngựa cũng không nói được lời nói, hiện tại rốt cục có thể lôi kéo Lâm Chỉ thoải mái hỏi ra nghi vấn một phen.
"Ta mấy ngày trước đây còn muốn đi quý phủ tìm ngươi chơi, ai ngờ đại biểu huynh một chút tình cảm cũng không có, nói thẳng ngươi đang cấm túc, làm cho ta sau một tháng mới đi qua tìm ngươi được." Thẩm Âm Nhân cảm khái, "Ngươi đến cùng phạm vào chuyện gì, tại sao đại biểu huynh ngày thường luôn dễ gần nói chuyện tốt như vậy lại hạ lệnh cấm túc ngươi một tháng?"
Lâm Chỉ có chút bất đắc dĩ nói: "Ta trộm uống rượu bị đại ca tóm được." Nói đến đây nàng như trước có chút bất bình, tức giận nói, "Ta thiệt tình uống hai ba ngụm, sớm biết rằng như vậy còn có thể bị đại ca của ta phát hiện ta sẽ uống hết một bình."
Thẩm Âm Nhân kinh ngạc: "Đại biểu ca ngày bình thường đối với ngươi nghiêm túc như vậy sao? Uống một hớp rượu cũng có thể bị phạt cấm túc?" Nói đến đây Thẩm Âm Nhân chỉ cảm thấy không đúng, nàng nghi ngờ nhìn nhìn Lâm Chỉ, chắc chắc nói, " Ngươi tất nhiên còn phạm vào chuyện khác."
Lâm Chỉ nhìn vẻ mặt bà tám của Thẩm Âm Nhân, yên lặng lại thanh âm đè thấp không ít, "Bởi vì ta đi tìm Thành vương uống rượu."
"Cái gì --"
Lâm Chỉ vội vàng che miệng Thẩm Âm Nhân, "Nhỏ giọng một chút."
Thẩm Âm Nhân vẻ mặt khiếp sợ càng thêm bội phục Lâm Chỉ, "Ngươi lại dám tìm Thành vương uống rượu?" Nàng khó có thể tin mà nhìn Lâm Chỉ, "Chẳng lẽ thoại bản viết đều là sự thật?"
Lâm Chỉ nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Thẩm Âm Nhân thật muốn đưa tay gõ gõ đầu của nàng, nhưng thực bén nhạy bắt được trọng điểm trong lời nói của Thẩm Âm Nhân, khó hiểu nói: "Nói cái gì thoại bản?"
Thẩm Âm Nhân lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có gì." Nếu bị biểu tỷ nàng biết được chính mình cũng trộm xem qua thoại bản tình yêu của nàng cùng Thành vương trên phố đang truyền lưu nàng tất nhiên sẽ bị đánh.
May mà Lâm Chỉ không kịp truy hỏi, cách đó không xa truyền đến một điệu đàn sáo, hoàng đế cùng tất cả quan viên đều đã tới.
Lâm Chỉ đứng cúi đầu giữa một đám mệnh phụ tiểu thư, nàng cố ý lui ra phía sau nửa bước đem thân hình dấu ở phía sau hai mợ, đây là lần đầu tiên nàng sau khi sống lại cùng Ngụy Lân ở cùng một chỗ, cho dù một ngày này hết thảy đều không giống nữa, nhưng nàng như trước sẽ nhịn không được mà sợ hãi mình sẽ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, mà tất cả mọi chuyện bắt đầu chỉ bởi vì ở trên yến hội Ngụy Lân nhìn thấy nàng.
Ở kiếp trước Ngụy Lân gần như chỉ nhìn nàng liếc mắt một cái, ít ngày nữa liền dựa theo chiếu thư lập nàng làm hậu, hiện giờ Lâm Chỉ không muốn mạo hiểm cũng không dám mạo hiểm, nàng thầm nghĩ đợi việc cúng tế kết thúc liền có thể thuận lợi tránh đi cùng Ngụy Lân gặp nhau.
Hoàng đế dẫn tất cả loại quan viên xuống đồng ruộng, mọi người đều quỳ lạy thay thiên tử cùng dân chúng cầu phúc, cả quá trình này ước chừng mất gần nửa canh giờ, chỉ một lát sau thời gian quỳ gối lâu Lâm Chỉ bên cạnh Thẩm Âm Nhân có chút không khoẻ mà xê dịch vị trí, kiếp trước nàng sau khi lên ngồi ở vị trí Hoàng hậu đã thật lâu không có quỳ thời gian dài như vậy, Thẩm Âm Nhân thấy thế trộm nhét hai cái bao bố nhỏ cho Lâm Chỉ, nhỏ giọng nói: "Lót lên này."
Lâm Chỉ cảm kích nhìn thoáng qua Thẩm Âm Nhân, đem hai cái bao bố nhỏ mềm nhét vào dưới đầu gối, quả nhiên giảm bớt một chút cảm giác không khoẻ, nàng nghe cách đó không xa quan viên Lễ bộ dài dòng đọc bản cầu phúc, suy nghĩ lại có chút không bị khống chế bay loạn lên.
Lần trước Ngụy Trạc đưa tới hoa đào xốp giòn về sau gã sai vặt ở phủ Thành vương cách mỗi hai ngày sẽ đưa qua chút điểm tâm kẹo ngon đến phủ An Định Hầu, cái này cũng thành thú vui chờ mong duy nhất của Lâm Chỉ trong những ngày bị cấm túc, Lâm Chỉ nhìn thấy dưới miếng đệm ngẫu nhiên bò qua con kiến nhỏ, thầm nghĩ không biết hôm nay có thể hay không gặp Ngụy Trạc?
Lễ nghi phiền phức cuối cùng đã kết thúc phần đầu tiên, hoàng đế đi ra đồng ruộng được người hầu dẫn tới lều vải đã ở một bên sớm chuẩn bị tốt thay quần áo, mọi người quỳ mặc dù còn chưa có thể đứng dậy, nhưng rốt cục có thể thả lỏng một lát.
"Sao lại không có thấy Thành Vương điện hạ? Hắn hôm nay không cùng bệ hạ cùng nhau tới đây tham dự cúng tế?" Phía sau Lâm Chỉ đột nhiên truyền đến một trận nghị luận nhỏ.
Tên còn lại nói tiếp: "Năm rồi đều là Thành vương để bệ hạ một mình cầu phúc đi thực hiện nghi lễ cúng tế, hẳn năm nay sẽ không có tới."
Lại một người nói: "Vừa mới rồi hai vị tướng quốc theo bệ hạ cả một đường, Thành vương thật không có tới."
"Này Thành vương cũng quá không để ý đến quy cũ của tổ tông đi? Trường hợp còn có thể không đến?"
Lâm Chỉ nhíu mày nghe phía sau vài người hiểu chuyện nghị luận, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng tức thì giương mắt cẩn thận đi tìm đủ loại quan viên trong lúc đó, quả nhiên không có thấy đạo thân ảnh quen thuộc kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT