Đào viên trong miệng Ngụy Trạc chính là rừng đào lần trước Lâm Chỉ phóng con diều rớt xuống kia, lần này đi theo Ngụy Trạc từ một bên cửa chính khác tiến vào, Lâm Chỉ lúc này mới có thể nhìn thấy toàn cảnh của nó.
Phía trước đào viên một dãy phòng nhỏ làm bằng gỗ, kết cấu trông rất thanh nhã lại khác biệt Lâm Chỉ liên tục khen ngợi: "Thiệt thòi ta lúc trước còn tưởng rằng đây là một rừng đào dại, không nghĩ tớ lại là một thế giới khác."
Ngụy Trạc nói: "Lúc đầu nơi đây đúng là một mảnh rừng đào hoang dại, sau đó ta phái người tu chỉnh một phen mới có cảnh trí như hiện tại."
Lâm Chỉ tùy tâm nói: "Vương gia thật tao nhã."
Ngụy Trạc không tiếp tục cái đề tài này, mời Lâm Chỉ tới trước nhà gỗ ngồi xuống, một vị phụ nhân tóc hoa râm nhìn thấy Ngụy Trạc đến đây, lập tức bưng nước trà lại, nàng đi đường rất chậm, dáng vẻ đi đứng có chút không lưu loát, "Vương gia ngài đã tới nha, vừa lúc bình trà này ta mới vừa đun xong, để ta rót cho ngài cùng vị tiểu thư này."
Ngụy Trạc tiếp nhận bình trà trong tay phụ nhân nói: "Ta thuận tiện ghé qua, chân ngươi không tiện đi nghỉ ngơi trước đi, Lâm cô nương cũng không phải người để ý tiểu tiết."
Lần đầu tiên Lâm Chỉ nhìn thấy Ngụy Trạc lộ ra vẻ mặt mang theo rõ ràng cảm xúc cá nhân, nàng cảm thấy có chút hiếu kỳ lão phụ nhân này có thân phận.
Ngụy Trạc như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Chỉ, chủ động giải thích nói: "Vương ma ma trước kia là bà vú chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta ở trong phủ, hiện giờ tuổi đã lớn ta liền để cho nàng tới nơi này dưỡng lão."
Lâm Chỉ nhìn thấy Ngụy Trạc đem nước trà rót vào cái chén đưa tới trước mặt mình, hương trà lan tỏa ra bốn phía, Lâm Chỉ tiếp nhận chén trà mĩm cười nói: "Không nghĩ tới một ngày còn có thể uống được trà do tự tay Vương gia pha, ta thật vinh hạnh cực kỳ."
Ngụy Trạc nghe vậy dừng lại động tác châm trà trong tay, đem bình trà đưa tới trước mặt Lâm Chỉ, "Cô nương cũng nên cho ta vinh hạnh một chút chứ?"
Lâm Chỉ cười tiếp nhận bình trà thay Ngụy Trạc rót nửa chén trà, "Thay Vương gia châm trà cũng là vinh hạnh của ta." Có lẽ hôm nay Ngụy Trạc không giống ngày xưa một người cao không thể chạm tới, Lâm Chỉ nói chuyện cùng hắn liền cũng tùy ý không ít.
Ngụy Trạc nhìn Lâm Chỉ nghiêm trang nói xong lời nịnh nọt, còn cảm thấy rất thú vị, hắn phát hiện chính mình tựa hồ mỗi lần cùng vị Tam tiểu thư Lâm gia này cùng một chỗ tâm trạng rất không tệ, "Trước còn phiền toái cô nương thay ta quản giáo Hắc Kiêu, bây giờ cô nương còn tự châm trà, là ta chiếm hết tiện nghi."
Lâm Chỉ sửa chữa nói: "Ta trước kia ép buộc Vương gia cùng ta đi huyện Vu Thành An, này chỉ là chén trà nho nhỏ căn bản cũng không có giá trị nhắc tới."
Ngụy Trạc uống trà thản nhiên nói: "Đó là bởi vì ngươi đã cứu mạng Giang Văn Bạch."
Lâm Chỉ tiếp tục nói: "Chính là Giang lão bản rất sớm đã tự mình tặng quà tạ lễ."
Ngụy Trạc nghẹn lời, Lâm Chỉ thành công đoạt được chiến thắng trong cuộc tranh luận chuyện cũ này, cuối cùng nàng kết luận: "Cho nên nói lúc đó ta cùng với Vương gia, ngay từ đầu đó ta là người ép buộc trước."
Ngụy Trạc nhìn bộ dáng Lâm Chỉ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ buồn cười nói: "Ngươi còn biết lúc trước là ngươi ép buộc ta?"
Lâm Chỉ làm bộ không nghe thấy ý chế nhạo từ Ngụy Trạc, "Về sau nếu còn có loại sự tình này, ta nhất định sẽ trực tiếp nói cho Vương gia, Vương gia cũng đừng cự tuyệt ta."
Ngụy Trạc nâng tay thay Lâm Chỉ rót đầy nước trà, "Bản vương cảm thấy thay cô nương châm trà dễ dàng hơn một chút."
Lâm Chỉ cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, Ngụy Trạc nhìn thấy biểu tình sinh động của Lâm Chỉ, cảm thấy tất cả cây hoa đào ở phía sau cũng không sánh nổi dung nhan diễm lệ của người trước mắt này.
Ngụy Trạc cùng Lâm Chỉ nói: "Việc ở huyện Vu Thành An công bộ đã bắt tay vào làm, cô nương nếu muốn biết được tiến độ, ta có thể cho người định kỳ tới báo."
Lâm Chỉ không để ý cự tuyệt: "Ta chỉ là một tiểu cô nương không muốn để ý tới việc này."
Ngụy Trạc nhíu mày nhìn nàng: "Không nghĩ quản?" Vậy lúc trước người nhất quyết phải lôi kéo hắn đi huyện Vu Thành An là ai?
Lâm Chỉ giải thích: "Ngày đó để cho Vương gia nhúng tay vào việc này cũng là việc ta có thể làm được, sự tình còn lại có quan viên chuyên môn phụ trách, ta có quản cũng không quan trọng."
Ngụy Trạc nói: "Ta còn tưởng rằng cô nương sẽ tham dự vào toàn bộ quá trình."
Lâm Chỉ bất đắc dĩ, "Ta đây nếu đem những việc làm được đều làm, lại không ai phát bổng lộc cho ta, chẳng phải ta chịu thiệt sao?" Lâm Chỉ nhẹ nhàng thổi nhẹ hoa đào ở trên bàn, bất cứ chuyện gì đều không phải dựa vào sức một mình có thể làm thành, cách làm đúng chỉ có làm theo an bài của người quản lý.
Ngụy Trạc tiếp tục uống trà, trong lòng đối Lâm Chỉ tán thưởng lại tăng thêm, làm việc quả quyết tiến lui đúng lúc, không hổ là đời sau của nhà tướng, quả thật rất có phong độ của một đại tướng quân.
Gió nhẹ nhẹ thổi hoa đào rơi xuống, Lâm Chỉ nhìn thấy từng đóa hoa hồng nhạt bị thổi bay, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh ngày đó tại nơi đây lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Trạc, lúc ấy nàng muốn khiến cho Ngụy Trạc chú ý còn làm ra vẻ không quen biết, không nghĩ tới lúc này mới ngắn ngủn hơn một tháng nàng liền cùng nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng như tiên giáng trần này ngồi ở đây uống trà nói đùa.
Ngụy Trạc bỗng thấy Lâm Chỉ đột nhiên ngẩn người nhìn mình chằm chằm, không khỏi ho nhẹ một tiếng ý đồ gọi Lâm Chỉ hoàn hồn.
Lâm Chỉ lấy lại tinh thần, vô ý nhoẻn miệng cười, "Vương gia, chờ thêm một thời gian chúng ta lại cùng đi huyện Vu Thành An có được không?"
Lời mời khó giải thích của Lâm Chỉ có chút không đúng, nhưng Ngụy Trạc trước nụ cười xán lạn của Lâm Chỉ ma xui quỷ khiến gật đầu đáp ứng: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT