Ngay cả Chu Chi Tranh dạng người bảo thủ này nghe lời đồn giữa Thành vương cùng Tam tiểu thư Lâm gia cũng tin là thật, càng chớ nói đến dân chúng tầm thường, sự việc nửa thật nửa giả trải qua thêm mắm thêm muối trong lúc nhất thời Tam tiểu thư Lâm gia cùng Thành Vương Ngụy Trác được đồn thành chuyện xưa cơ hồ phải vượt qua cả tình yêu của Hồ Tiên và thư sinh người và yêu khác đường, trở thành tình yêu thoại bản được hoan nghênh nhất ở đế đô.
Đương nhiên, loại chuyện này có dính tới Thành vương quyền cao chức trọng vậy nên thoại bản chỉ dám lén truyền bá, không ai và cũng không có người dám đàm luận ở bên ngoài.
Mà Lâm Chỉ sau khi trằn trọc suy nghĩ suốt cả đêm, đối với lời đồn đại ca nàng nói đến nàng quyết định không để ý cũng không can thiệp vô, ở kiếp trước cuối cùng Lâm gia có thể bị tung tin vịt gian nịnh, có thể thấy được người đời có thể tỉnh táo tự hỏi thật sự quá ít, chỉ bảo sao hay vậy, đến khi chính mình đứng ở vị trí đủ cao nội tâm đủ cường đại, mới sẽ không bị người việc này đó ảnh hưởng quấy nhiễu tinh thần, huống chi, đối với Lâm Chỉ mà nói chút đồn đãi này bất quá cũng chỉ như lời nói đùa vô căn cứ, căn bản cũng không đủ để ảnh hưởng đến nàng và Ngụy Trạc.
Mặc kệ khắp phố đồn đãi như thế nào, Lâm Chỉ cũng không vì thế mà thay đổi vẫn ở trong phủ đánh đàn cho cá ăn thư thư thản thản trải qua mấy ngày, cho đến ngày hôm đó gã sai vặt báo lại ở chuồng ngữa Xích Diễm đột nhiên có chút nôn nóng, sân huấn luyện ngựa sắp bị nó hủy đi.
Lâm Chỉ vội vàng tiến đến chuồng xem xét, Xích Diễm nhìn thấy nàng đến đây lập tức bất mãn đạp hai cước lên cửa gỗ lung lay sắp đổ, Lâm Chỉ chuẩn bị tiến lên xem xét, gã sai vặt vội mở miệng ngăn trở, "Tiểu thư, đừng đi qua, Xích Diễm mới vừa rồi đã đá tổn thương hai người."
Lâm Chỉ phất tay với gã sai vặt nói: "Không sao."
Chậm rãi đến gần Xích Diễm, Lâm Chỉ thử thăm dò đưa tay xoa lông bờm xinh đẹp của Xích Diễm, ôn nhu hỏi: "Có phải không muốn bị giam giữ, muốn đi ra ngoài phải không?"
Xích Diễm nôn nóng mà phì mũi ra một hơi, móng trước tại chỗ đạp hai lần, như nghe hiểu được lời nói của Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu Xích Diễm, "Chốc lát nữa liền dẫn ngươi đi ra ngoài chạy hai vòng, nhưng không được tiếp tục đá người, biết chưa?" Từ lần trước ở huyện Vu Thành An trở về, Xích Diễm cũng đã lâu chưa ra khỏi cửa, xưa nay đều tự do thoải mái nên nàng hiểu rõ Xích Diễm là bị kìm nén đến hỏng.
Xích Diễm lắc lắc đuôi ngựa, mặt thật to ở trong bàn tay Lâm Chỉ cọ xát.
Lâm Chỉ nhìn thấy Xích Diễm dần dần bình phục lại, phân phó gã sai vặt ở một bên nói: "Chuẩn bị cho Xích Diễm một chút, ta lát nữa dẫn nó xuất môn."
Sân huấn luyện ngựa ở thành bắc, lúc trước có cùng Thẩm Âm Nhân ở bên ngoài sân huấn luyện ngựa đây phóng diều, bất quá lần này Lâm Chỉ cưỡi Xích Diễm trực tiếp vào sân huấn luyện ngựa, mảnh sân huấn luyện ngựa này chính là sân huấn luyện ngựa dành quý tộc hoàng thân ngày bình thường thường tới, vào cổng có thủ vệ hỏi ghi tên.
Lâm Chỉ ngồi ở trên ngựa cũng không xuống ngựa, sau lưng Bạch Lộ báo lên tên gia tộc: "Phủ An Định Hầu Tam tiểu thư Lâm gia."
Phủ An Định Hầu ba cái chữ vừa ra, thủ vệ lập tức cung kính mở cửa đón chào, "Tam tiểu thư Lâm gia, mời."
Lâm Chỉ cưỡi Xích Diễm đi vào sân huấn luyện ngựa, bỗng ghìm chặt ngựa quay đầu hỏi thủ vệ nói: "Hắc Kiêu của Thành vương chính là nuôi dưỡng ở nơi này?"
Nếu là người bình thường hỏi thủ vệ chưa chắc sẽ cho biết, bất quá Lâm Chỉ mở miệng thủ vệ cũng ân cần nói đầy đủ, "Vương gia ngày thường không cần cưỡi ngựa liền sẽ đem Hắc Kiêu để ở nơi này cho chuyên gia chăm sóc, bất quá Hắc Kiêu tính tình mãnh liệt, hôm qua còn cáu kỉnh."
Lâm Chỉ nhớ tới đại hắc mã thất thường điên điên khùng khùng kia, bên miệng giơ lên mỉm cười, "Cho người đem Hắc Kiêu cũng dẫn ra đến đây đi, ta dẫn nó cùng Xích Diễm cùng nhau vui chơi."
Ngày bình thường Ngụy Trạc không dám dẫn Hắc Kiêu phóng ra bên ngoài, nhưng bây giờ nghe được lời Lâm Chỉ nói thủ vệ cũng không có cảm thấy được có bất kỳ không ổn nào, lập tức liền chạy tới sân sau tìm người chăm ngựa chuyên môn phụ trách nuôi nấng Hắc Kiêu.
Lâm Chỉ tùy ý Xích Diễm ở trong sân huấn luyện ngựa chạy một vòng, một vòng chưa xong đột nhiên truyền đến một trận tiếng "Xi....Xiiiiiii", Xích Diễm làm như cảm nhận được cái gì dừng chân lại cùng Lâm Chỉ ngồi trên lưng quay đầu lại nhìn, cách đó không xa một chú ngựa to lớn toàn thân đen bóng dưới ánh mặt trời đang tung chân hướng tới bọn họ chạy tới, nguòi chăm ngựa sau khi đuổi theo liền thở hổn hển.
Lâm Chỉ vỗ vỗ Xích Diễm, cười nói: "Bằng hữu của ngươi đến đấy." Xích Diễm vẫy vẫy cái đuôi, một đôi mắt to tròn trịa nhìn thoáng qua Hắc Kiêu, không chút do dự xoay người lưu cho nó một cái bóng dáng lãnh diễm.
Bên ngoài sân người chăm ngựa nhìn thấy Hắc Kiêu đấu đá lung tung chạy hướng Lâm Chỉ lập tức từ kinh hãi, nhất tề lên tiếng kinh hô: "Tam tiểu thư cẩn thận --"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT