Edit: Cá Mực 99

Bất quá Hắc Kiêu là một ngựa điên có linh tính lập tức dừng chân ở trước mặt Xích Diễm, ngay sau đó liền dùng đầu của mình để sát vào lông bờm Xích Diễm cọ a cọ.

Lâm Chỉ nghiêng người sang đưa tay khẽ vuốt Hắc Kiêu, "Đã lâu không gặp nha, đại hắc mã." Hắc Kiêu còn nhớ rõ Lâm Chỉ, dịu ngoan mà cọ xát trong lòng bàn tay Lâm Chỉ.

Bên ngoài sân bọn sai vặt ngày bình thường chịu đủ Hắc Kiêu điên sức lực mạnh khỏe tra tấn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hành động của Hắc Kiêu cùng Lâm Chỉ, đây là Hắc Kiêu sao? Không phải đã trúng tà rồi hả? Hoặc đã bị đánh tráo rồi?

Mà một bên nha hoàn hầu hạ nước trà chuẩn bị khăn lông một đám sắc mặt kích động mà hơi hơi phiếm hồng: Thành Vương cùng Tam tiểu thư Lâm gia không hổ so với chuyện tình thư sinh Hồ Tiên còn hơn một tình yêu tuyệt mỹ! Ngay cả ngựa của hai người cũng đều xứng đôi như thế!

Lâm Chỉ tung người xuống ngựa, vỗ vỗ Xích Diễm cùng Hắc Kiêu, "Chính các ngươi ở đây chạy một chút, không được ẩu đả." Nói xong liền xoay người đi ra rào chắn, tùy ý hai con ngựa vui chơi.

Cùng lúc đó một thân ảnh yểu điệu khác xuất hiện ở ngoài sân huấn luyện ngựa, Lưu Trường Oánh xốc lên cửa xe ngựa, thủ vệ liếc mắt một cái liền nhận ra vị thiên kim Hữu tướng gia này, hành lễ ân cần thăm hỏi: "Lưu tiểu thư hôm nay cũng tới cưỡi ngựa?"

Lưu Trường Oánh tuy là nữ tử được nuôi dưỡng ở khuê phòn, nhưng nàng đã gửi nuôi một con ngựa hiền lành ở sân huấn luyện ngựa, ngày bình thường thời tiết tốt liền thỉnh thoảng sẽ đến cưỡi ngựa.

Lưu Trường Oánh gật đầu, hỏi thủ vệ: "Nghe trong sân hình như có tiếng vó ngựa, hôm nay sân huấn luyện ngựa còn có con ngựa khác đang chạy?"

Thủ vệ đáp: "Đó là Hắc Kiêu của Thành vương cùng Xích Diễm của Tam tiểu thư Lâm gia đang chạy chơi đùa."

Lưu Trường Oánh không nói gì thêm, buông rèm xe ngựa ngồi trở lại bên trong xe sắc mặt nàng không tốt, Ngụy Trạc ở sân huấn luyện ngựa nàng không ngoài ý muốn, dù sao hôm nay nàng nghe được tin biết Ngụy Trạc sẽ tới, cho nên mới cố ý tới đây cưỡi ngựa muốn cùng Ngụy Trạc ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng Lâm Chỉ kia như thế nào lại tới đây?

Lưu Trường Oánh dắt ngựa trắng của chính mình đi tới, Lâm Chỉ đang ngồi trên ghế mây ở bên ngoài sân, vừa ăn hoa quả vừa ở một bên buồn chán mà nhìn xem hai con ngựa lớn trong rào chắn chơi đến vui vẻ, Bạch Lộ chú ý tới ánh mắt Lưu Trường Oánh hướng tiểu thư nhà mình nhìn qua, nhỏ giọng báo cho Lâm Chỉ nói: "Tiểu thư, có người đến đây."

Lâm Chỉ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lưu Trường Oánh đứng ở rào chắn dắt ngựa không biết suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nữ tử này nhìn thấy có chút quen mắt, trong lúc nhất thời cũng nhớ không nổi đã gặp qua ở đâu.



Lưu Trường Oánh vốn tưởng rằng sẽ ở trên sân nhìn thấy Ngụy Trạc cùng Lâm Chỉ trò chuyện vui vẻ, ai ngờ chỉ thấy Lâm Chỉ một người cùng hai con ngựa, hoàn toàn không có thân ảnh Ngụy Trạc, Lưu Trường Oánh đầu óc trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Như thế nào chỉ có một mình Lâm Chỉ? Thành vương không có tới? Nếu Thành vương không có tới vì sao Hắc Kiêu lại ở trên sân?

Nhưng mà không đợi Lưu Trường Oánh làm rõ suy nghĩ liền đón nhận ánh mắt Lâm Chỉ, sau một thời gian dài đã thành thói quen làm cho Lưu Trường Oánh theo bản năng hướng tới Lâm Chỉ mỉm cười nhẹ.

Lâm Chỉ mặc dù nhớ không nổi cô nương trước mắt này là người phương nào, bất quá thấy nàng đang chuẩn bị vào sân cưỡi ngựa vẫn là hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi nếu muốn cưỡi ngựa tốt nhất chờ một lát, Hắc Kiêu cùng Xích Diễm đều là loại ngựa mãnh liệt, vạn nhất va chạm đến ngươi có thể không tốt lắm."

Lưu Trường Oánh vốn cũng không thích cưỡi ngựa, nàng đến nơi này hoàn toàn là bởi vì Ngụy Trạc đem ngựa yêu Hắc Kiêu gởi nuôi ở đây, cho nên nàng mới cố ý ở chỗ này nuôi một chú ngựa trắng, hi vọng có thể nhờ vào đó cùng Ngụy Trạc tiếp xúc nhiều chút, cho nên nghe lời Lâm Chỉ nói liền càng thêm mất hứng vào sân cưỡi ngựa, Lưu Trường Oánh liền đem dây cương ngựa trắng giao cho gã sai vặt ở một bên, chính mình thì đi tới gần Lâm Chỉ cùng ngồi xuống.

Lưu Trường Oánh lộ ra một nụ cười có thể nói hoàn mỹ, cùng Lâm Chỉ hàn huyên: "Tam tiểu thư hôm nay cũng tới cưỡi ngựa?"

Nhìn thấy đáy mắt tươi cười của Lưu Trường Oánh chưa kịp thay đổi Lâm Chỉ rốt cục nhớ tới người kia là ai, ngày đó ở tiệc Hoa Triêu người đẫ thay cái nha đầu không biết cấp bậc lễ nghĩa nói chuyện, chính là tiểu nữ nhi Hữu tướng gia Lưu Trường Oánh sao, lúc ấy nàng ta cũng là như vậy cười đến khiến kẻ khác thấy không thoải mái.

Lâm Chỉ gật đầu, ánh mắt dừng ở trong sân trên hai con ngựa đang truy đuổi chạy trốn với nhau, tùy ý nói: "Hôm nay thời tiết tốt, mang Xích Diễm đi ra hóng gió một chút."

Lưu Trường Oánh nhìn thấy trong sân Hắc Kiêu dán chặt lấy Xích Diễm, cố nén xuống ghen tỵ bên trong, cười nói: "Là cô nương đem Hắc Kiêu thả ra sao? Ngựa tốt của cô nương cùng Hắc Kiêu có vẻ rất tốt, ta còn là lần đầu tiên thấy bộ dáng Hắc Kiêu dịu ngoan như thế."

Lâm Chỉ liếc qua Lưu Trường Oánh, vị Lưu tiểu thư này tự cho là che dấu rất tốt, nhưng ở trong mắt nàng nói trắng ra thật buồn cười, tốt xấu gì nàng ở kiếp trước cũng là hoàng hậu chấp chưởng Phượng Ấn, nàng mặc dù cũng không chủ động tham dự tranh đấu hậu cung này, bất quá luôn luôn có mấy phi tần không có mắt tính kế đến trước mắt nàng, đương nhiên những người này cuối cùng không có chỗ nào mà không phải là tự mình làm tự mình chịu, Lưu Trường Oánh loại này chưa am hiêur thế sự là một tiểu cô nương, tâm tư như này ở trước mặt nàng hoàn toàn không đáng để chú ý.

Lâm Chỉ âm thầm bật cười, một chuyện thú vị như thế, đảng phát hữu tướng kiêng kỵ nhất đó là Thành vương, hiện giờ tiểu thư Lưu gia thế nhưng tâm tư lại đặt ở trên người Ngụy Trạc, hơn nữa nhìn bộ dáng này cũng xem như là yêu rồi, chính là không biết Ngụy Trạc có biết hay không.

Nghĩ tới dung nhan Ngụy Trạc lạnh lùng không dính khói lửa trần gian kia, Lâm Chỉ rất chắc chắc, hắn nhất định là không biết được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play