Chu Chi Tranh không khỏi cảm khái nói: "Nghe nói Thành Vương điện hạ mấy ngày trước đây cùng Tam tiểu thư Lâm gia tự mình đi Vu Thành An xem xét thăm hỏi dân chúng, mới có thể cho ra phương pháp song toàn này, lão phu lúc trước còn đối với Thành vương lòng mang bất mãn, thật sự là xấu hổ a."
Thẩm Thiện Đặc yên lặng liếc qua Chu Chi Tranh đang thở dài, giống như hoàn toàn không nhớ rõ lúc trước hắn như thế nào đấm ngực dậm chân mắng to Thành vương không bàn bạc chuyện nước, thầm nghĩ lão già này còn rất lo chuyện bao đồng biết chuyện Chỉ nhi nhà của hắn cùng Thành vương cùng đi Vu Thành An.
Thẩm Thiện Đặc cùng Chu Chi Tranh nói lời từ biệt sau liền để cho xa phu trực tiếp tới phủ An Định Hầu, trong thư phòng Lâm Như Mộ đứng dậy nghênh Thẩm Thiện Đặc đi vào, "Cậu không ở trong cung cùng Thành vương nghị sự?"
Thẩm Thiện Đặc ghế trống ngồi xuống, "Mới từ chỗ Thành vương rời đi, Như Mộ, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi một chút."
Lâm Như Mộ tiếp nhận bình trà trong tay nha hoàn phất tay ý bảo nha hoàn lui xuống trước đi, chính mình rớt trà cho Thẩm Thiện Đặc, "Cữu cữu có chuyện gì muốn hỏi?"
Thẩm Thiện Đặc nói: "Chỉ nhi với Thành vương là chuyện như thế nào? Hiện tại có lời đồn nói hôm nay Thành vương lâm triều đệ bản tấu chương kia là dựa theo ý tứ của Chỉ nhi?"
Lâm Như Mộ bất đắc dĩ cười cười, "Lời đồn lan truyền thật nhanh."
Thẩm Thiện Đạc nghe ra Lâm Như Mộ đang nói bóng gió, kinh ngạc nói: "Như vậy là thật?"
Lâm Như Mộ nói: "Cũng không phải toàn bộ đều theo ý của Chỉ nhi, Chỉ nhi chỉ mời Thành vương cùng nhau đi một chuyến tới huyện Vu Thành An, Thành vương là người phương nào cữu cữu người hẳn so với ta hiểu biết hơn, nếu như Thành vương không muốn ai có thể làm thay đổi được ý nghĩ của hắn đây?"
Thẩm Thiện Đạc nghe Lâm Như Mộ nói xong không có buông lỏng mà ngược lại mày nhăn càng sâu, "Kia Chỉ nhi cùng Thành vương. . . . . ."
"Không có." Không đợi Thẩm Thiện Đạc nói xong, Lâm Như Mộ liền ngắt lời, sự tình trong sạch của tiểu muội nhà hắn tiểu muội cũng không thể truyền bậy bạ, "Chỉ nhi từ nhỏ ở biên quan lớn lên, cha mẹ cũng rất ít câu thúc nàng, cho nên nàng làm việc xưa nay tùy hứng tùy ý một chút, ý nghĩ vừa ra là muốn làm liền, Chỉ nhi còn nhỏ, cữu cữu chớ dễ tin lời đồn."
Thẩm Thiện Đạc gật đầu, "Không có là tốt rồi."
Sau khi tiễn Thẩm Thiện Đạc rời đi, Lâm Như Mộ ở thư phòng ngồi một lát, cha mẹ không ở trong đế đô hiện giờ bên người Chỉ nhi chỉ có một người đại ca là hắn, vốn nên là hắn chiếu cố tốt cho Chỉ nhi, nhưng từ khi về đế đô từ việc thoại bản đến việc ở huyện Vu Thành An, Chỉ nhi biểu hiện thậm chí so với hắn người đại ca này mưu tính sâu xa tâm tư trấn tĩnh hơn, hắn cũng chưa từng đem muội muội hắn giống như một nữ tử yếu đuối cần người bảo hộ ở sau lưng, chính là trong lòng nhiều ít vẫn có chút khó nén sự áy náy.
"Đại ca." Lâm Chỉ bưng một mâm nhỏ đi vào thư phòng, nàng đem bát canh trong mâm đưa cho Lâm Như Mộ, có vài phần mong đợi nói, "Ta mới vừa làm canh mật hoa từ cây quýt vàng, đại ca ngươi nếm thử chút xem thế nào?"
Lâm Như Mộ mở bát canh ra, một cỗ mùi hương trong veo thoang thoảng lập tức truyền vào chóp mũi, "Nghĩ như thế nào mà lại tự mình đi nấu canh rồi?"
Lâm Chỉ vừa dùng ánh mắt thúc giục đại ca nàng uống xong, vừa nói: "Cả ngày ở trong phủ thật sự rất không thú vị, ta không chỉ có bắt đầu học nấu canh, ngày mai ta còn chuẩn bị đi tìm Âm Nhân học đánh cổ cầm."
Lâm Như Mộ bật cười, "Ngươi cả ngày liền không chịu ngồi yên, bất quá bắt ngươi cứ ở trong phủ đúng là ủy khuất ngươi."
"Thế nhưng đại ca ngươi có thể gặp ta lúc nào cũng được nha." Lâm Chỉ ngồi ghế đối diện đại ca nàng, thấy Lâm Như Mộ uống một ngụm canh mật hoa sau liền khẩn cấp hỏi, "Hương vị như thế nào?"
Lâm Như Mộ gật đầu, "Vị tươi mát không ngấy, bất quá lần sau có thể bỏ ít chút mật hoa, có chút quá ngọt."
Lâm Chỉ cười nói: "Đại ca ngươi không thích ngọt, lần tới ta làm cho ngươi món canh mặn."
Mặc dù không thích ngọt, Lâm Như Mộ vẫn đem bát canh ngọt này toàn bộ uống xong sau mới bỏ bát xuống, lại bưng lên chén nước trà uống một ngụm, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói: "Hôm nay lâm triều Thành vương đưa tấu sớ lên cho bệ hạ."
Lâm Chỉ cũng không có kinh ngạc quá mức, việc này vốn là đã chắc tám chín phần mười trong suy tính của nàng.
Lâm Như Mộ lại nói: "Nhưng ngươi cũng biết gần đây người bên ngoài đang đồn đãi ngươi với Thành vương?"
Này Lâm Chỉ ngược lại thật sự là không biết, "Đồn đãi cái gì?"
Lâm Như Mộ hơi có lúng túng sờ sờ cằm, "Đại khái chính là chút chuyện nam nữ."
Lâm Chỉ khiếp sợ: ". . . . . . Tại sao lại có loại đồn đãi này?"
Lâm Chỉ không biết Lâm Như Mộ liền lại càng không biết, "Chắc hẳn việc ngươi cùng Thành vương cùng đi huyện Vu Thành An đã bị nghe nhầm đồn bậy, vừa mới ngay cả cữu cữu cũng có tới hỏi ta việc này." Lâm Như Mộ ho nhẹ một tiếng, "Thế nhưng cũng không phải lời đồn gì quá phận, nếu ngươi đối Thành vương cũng không có ý này, sau này tiếp xúc chú ý một chút."
Lâm Chỉ đáp ứng: "Vâng, ta đã biết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT