Edit: Cá Mực 99

Ngày hôm sau khi lâm triều, Ngụy Lân nghe Lễ bộ trình báo sau mười ngày xuân sẽ an bài việc hiến tế liền muốn vung tay áo bãi triều lại nhìn thấy Ngụy Trạc đứng đầu quan viên tiến về phía trước một bước mở miệng nói: "Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện muốn nói."

Ngụy Lân nheo đôi mắt lại, đối với vị đường đệ nhỏ hơn mình bốn tuổi hắn không thân này.

Ngụy Lân còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Trạc hắn vẫn là một đứa bé còn uống sữa, mà phụ hoàng xưa nay nghiêm khắc đối mặt với đứa bé này rất từ ái, thậm chí còn dang tay ôm vào trong lòng ngực chơi đùa, đến sau khi Ngụy Trạc cùng hắn đồng thời vào Hoằng Văn quán đọc sách, Ngụy Trạc tuổi tác tuy nhỏ nhưng thiên tư thông minh, thậm chí ngay cả Thẩm thái phó đối với hắn rất tán thưởng, cả thời kỳ thiếu niên của hắn đã bị vị đường đệ nhi tử của hoàng thúc này trong lúc vô hình trở thành bóng ma tâm lý.

Cho đến sau khi hoàng thúc uống rượu độc tự sát, nhi tử độc nhất Ngụy Trạc trong vòng một đêm như thay đổi thành một người khác, trầm mặc ít nói ánh mắt sắc bén như đối với tất cả mọi người đều có địch ý, Ngụy Lân vốn cũng không vui với vị đường đệ này, kể từ đó hắn liền thêm không kết giao nhiều lắm với Ngụy Trạc, nhưng phụ hoàng hắn đối với Ngụy Trạc tuổi nhỏ đã mất mẹ lớn xíu lại mất cha càng thêm để bụng, không chỉ ngoại lệ đem tước vị Thành vương trực tiếp ban cho Ngụy Trạc lúc mới mười bốn tuổi, lại giúp cho Ngụy Trạc ở trong triều có quyền lực to lớn, Ngụy Lân có đôi khi thậm chí hoài nghi nếu không phải sớm đã lập hắn làm thái tử, phụ hoàng có khi ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng sẽ truyền cho Ngụy Trạc.

Lúc sau tiên đế băng hà, Ngụy Lân từng trong một đoạn thời gian rất dài đều lo lắng Ngụy Trạc có thể tranh ngôi vị với hắn hay không, thế nhưng may mà Ngụy Trạc tựa hồ đối với vị trí này cũng không hứng thú, mà hắn cũng không can thiệp quá nhiều đến quyết sách của mình, theo thời gian dài Ngụy Lân liền cũng dần dần yên lòng, hiện giờ tuy rằng thế lực Ngụy Trạc không giảm, nhưng hắn đã được đảng phái bên ngoại tổ nâng đỡ ngồi xuống ngôi vị yên ổn, chính là trong lòng đối với Ngụy Trạc kiêng kị không chút nào tiêu tan đi.

Ngụy Lân ngồi ở bên trên ngôi vị hoàng đế, hơi giơ tay, "Thành vương còn có chuyện gì?"

Ngụy Trạc chậm rãi mở miệng: "Về việc đại tu Viên Lâm ở huyện Vu Thành An vi thần vốn có chuyện muốn tấu."

Ngụy Trạc vừa nói ra, đủ loại quan viên kinh ngạc ngẩng đầu, lúc trước Phùng Phong Niên té xỉu ở trước cửa phủ Thành vương đều không thể gặp được Thành vương một lần, hiện giờ Thành vương lại nói có việc muốn tấu? Là bọn hắn nghe lầm hay là Thành vương nói sai rồi?

Mà Ngụy Lân ngồi trên long ỷ cũng dừng động tác một chút, Ngụy Trạc không phải cho tới nay đều mặc kệ chuyện xảy ra như thế nào sao? Nay việc này đã thành kết cục đã định hắn lại có việc muốn tấu?

Ngụy Lân mặc dù rất muốn trực tiếp phất tay áo rời đi nhưng cũng không cách nào làm vậy, một bên bảo thái giám đi qua cầm tấu sớ trong tay Ngụy Trạc dâng lên, thái giám lập tức bước nhanh đem tấu sớ tới, Ngụy Lân tiếp nhận sổ con, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ nhìn thấy trong đó nội dung làm cho hắn thu hồi ý chỉ vân vân, thế mà trong tấu sớ lại là một phương án tu kiến hoàn thiện, Ngụy Lân trong lòng không khỏi mừng rỡ, liền đơn giản xem xong lập tức gật đầu nói: "Thành vương nói rất lý."



Tất cả quan viên thấy thế đều nghi hoặc, Thành vương dâng sớ không phải nên khuyên bệ hạ không cần tu vườn? Như thế nào bệ hạ còn thật cao hứng?

Ngụy Lân lại gọi tên hai vị quan viên: "Chu đại phu, Thẩm thượng thư."

Ngự Sử Đài Chu Chi Tranh cùng công bộ Thẩm Thiện Đạc bước ra khỏi hàng, "Có vi thần."

Ngụy Lân nói: "Việc Vu Thành An hai người các ngươi đều nghe Thành vương an bài, nhớ lấy phải chỉnh đốn lại đám quan lại nơi đó, lấy việc dân làm đầu."

"Vi thần lĩnh mệnh."

Chu Chi Tranh cùng Thẩm Thiện Đặc mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng thấy Ngụy Lân nói như vậy cũng không nhịn được có vài phần tò mò Thành vương đến tột trong tấu sớ dâng lên đã thảo luận thứ gì? Bệ hạ xây dựng rầm rộ không phải lần một lần hai, chưa từng chú ý qua đám quan lại và dân sinh, hiện giờ lại cố ý đề chỉ điểm nói ra? Bất quá trong lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm, có Thành vương tọa trấn vô luận như thế nào cũng là một chuyện may mắn.

Sau khi bãi triều, Chu Chi Tranh cùng Thẩm Thiện Đặc lập tức tới tìm Ngụy Trạc, "Thành Vương điện hạ, xin dừng bước."

Ngụy Trạc đang cùng hộ bộ Lưu Thông nói chuyện, nghe vậy dừng chân quay đầu, "Chu đại nhân, Thẩm đại nhân."

Chu Chi Tranh mở miệng hỏi: "Việc Vu Thành An không biết điện hạ có chỉ thị gì?"

Lưu Thông bên cạnh Ngụy Trạc nghe vậy nói: "Ta đang muốn cùng điện hạ tính một chút trước việc cấp bạc cho Vu Thành An, không bằng hai vị đại nhân cùng đi hộ bộ thảo luận?" Hộ bộ thượng thư Lưu Thông chính là một tay Ngụy Trạc đề bạt đi lên dòng chính, hắn cũng chưa bao giờ che dấu cảm kích đối Ngụy Trạc.

Sau khi từ hộ bộ rời đi liền đã qua thời gian ăn trưa, bất quá Chu Chi Tranh cùng Thẩm Thiện Đặc không chút nào bất giác đói bụng, mới vừa rồi Thành vương cùng hai người bọn hắn chỉ điểm làm hai người hiểu ra, lấp không bằng khai thông, việc xây dựng rầm rộ chỉ cần có thể quản lý thích đáng cũng giống như là hành động lợi dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play