Cô nam quả nữ trong một phòng không thích hợp, vì thế hai người không hẹn mà cùng chọn địa điểm ở sân sau khách điếm, sân sau khách điếm có một mảnh vườn rau nhỏ, kế bên vườn rau nhỏ có bàn đá.
Lâm Chỉ đem hai vò rượu nhỏ đặt lên bàn, đẩy một vò tới trước mặt Ngụy Trạc, "Có trăng có rượu còn có điện hạ cùng uống, thật là may mắn của ta."
Lâm Chỉ trải qua mấy lần ở chung đã hiểu rõ tính cách Ngụy Trạc, hắn không chỉ có không giống như lời đồn đại tàn nhẫn dễ giận, ngược lại còn có chút tốt tính, chỉ cần không phải việc quá phận Ngụy Trạc đều sẽ không để ý hoặc so đo, cho nên Lâm Chỉ hiện giờ nói chuyện cùng hắn cũng càng tùy ý một chút.
Quả nhiên nghe được ý vị trong lời nói của Lâm Chỉ, Ngụy Trạc nhẹ nhàng cười cười, vị Lâm cô nương này có khi nói chuyện rất thú vị, hắn tiếp nhận vò rượu mở ra, một cỗ mùi hương mát lạnh truyền ra, Ngụy Trạc cầm vò rượu lên cùng vò rượu trong tay Lâm Chỉ đụng một cái, "Dưới ánh trăng đối ẩm xác thực là chuyện may mắn, ta kính cô nương."
Lâm Chỉ ngửa đầu uống một ngụm rượu, vị cay nồng mang theo nồng đậm mùi rượu, cùng rượu mạnh ở thành Nhật Quang rất có vài phần tương tự, Lâm Chỉ thở dài: "Không nghĩ tới ở đế đô cũng còn có thể uống được loại rượu mạnh này, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn."
Ngụy Trạc nhìn Lâm Chỉ bộ dáng thỏa mãn không khỏi cười nói: "Ngươi nếu yêu thích rượu mạnh, chờ trở về hoàng thành ta mời ngươi uống." Hắn mặc dù không thường uống rượu, bất quá cũng thích loại vị này hơn loại rượu khác, cửa hàng rượu của Thẩm Dụ cố ý y theo sở thích uống rượu mạnh của hắn từng ủ một vò rượu, chẳng qua không đem nó bán ra bên ngoài.
Lâm Chỉ lắc đầu thở dài có chút mất mác nói: "Trở về rồi sợ là không uống được, đại ca của ta không cho ta uống rượu." Lâm Chỉ đưa tay quơ quơ vò rượu còn ít trong tay, "Nếu bị đại ca của ta phát hiện được hôm nay ta trộm uống rượu sợ là trở về còn phải chịu phạt." Lâm Chỉ vừa nói vừa uống tiếp một ngụm, dáng vẻ thoả mãn hoàn toàn tựa như một con mèo ăn vụng cá.
Ngụy Trạc giật mình, "Cho nên ngươi hôm nay tìm ta uống rượu là bởi vì ngày thường trong phủ bị cấm uống rượu?"
Lâm Chỉ trừng mắt nhìn, cho đến khi nhìn thấy ý cười trên mặt Ngụy Trạc vẫn chưa che giấu, lúc này mới biết Thành vương đang cùng nàng nói giỡn, Lâm Chỉ nháy mắt có một loại cảm thụ mới lạ, Ngụy Trạc đại khái cũng đã tắm rửa rồi thay đổi quần áo sau đó bị nàng kêu đi ra phòng, giờ phút này Ngụy Trạc một thân y phục trắng, gương mặt tuấn mỹ thật khó có được biểu tình nhu hòa như hiện tại đây, ánh trăng trong sáng ở quanh người hắn phát ra một tầng sáng nhợt nhạt, nếu không phải uống rượu, Lâm Chỉ đại khái sẽ nghĩ người trước mắt này chính là thần tiên đạp trăng mà đến.
Lâm Chỉ mỉm cười, "Điện hạ nhớ phải thay ta giữ bí mật, tuyệt đối đừng để cho đại ca của ta biết được ta uống rượu."
Lâm Chỉ nhìn thấy Ngụy Trạc giống như thần tiên, không biết mình khi rơi vào trong mắt đối phương cũng như thế, hai người nâng ly cạn chén mấy tuần rượu cũng có một chút say rượu, nói cũng không tự giác nhiều hơn.
Lâm Chỉ một tay chống cằm, ánh mắt dừng ở nhánh hoa cách đó không xa đang lay động, nàng đột nhiên hỏi: "Điện hạ đã đi qua thành Nhật Quang chưa?"
Ngụy Trạc uống rượu, nói: "Vẫn chưa đi."
"Ta thật khờ, điện hạ ngài làm sao lại đi qua thành Nhật Quang đây?" Lâm Chỉ trên mặt có chút ngu đần cười cười, lập tức bắt đầu nói liên miên, "Thành Nhật Quang hoa so với nơi này đẹp hơn, ánh trăng cũng đặc biệt lớn hơn như đang đặt ở trên đầu, ta trước kia vào lúc trăng tròn luôn thích trộm chạy đi quân doanh tìm nhị ca ngắm trăng uống rượu, sa mạc thảo nguyên mênh mông bát ngát, chỉ có khi chính mình ở trong đó mới có thể hiểu được chúng ta đến cùng có bao nhiêu nhỏ bé."
Ngụy Trạc an tĩnh nghe Lâm Chỉ lẩm bẩm liên miên, nghe nàng nói đến nơi hắn chưa bao giờ được nhìn thấy kia.
Lâm Chỉ bỗng nhiên nở nụ cười, "Bất quá mỗi lần uống trộm rượu đều sẽ bị đại ca phát hiện, sau đó ngày hôm sau ta cùng với nhị ca đều sẽ bị phạt."
Ngụy Trạc thấy Lâm Chỉ nói tới huynh trưởng của mình liền ngay tiếp theo đáy mắt nổi lên ý cười, theo bản năng hỏi: "Vậy ngươi tại sao lại trở về đế đô?" Lấy thân phận Lâm gia, cho dù Lâm Như Mộ cùng Lâm Chỉ không trở lại đế đô cũng sẽ không có người dám nghị luận.
Lâm Chỉ giơ vò rượu cùng Ngụy Trạc đụng một cái, "Nếu như có thể ta thật ra nghĩ muốn giống như nhị ca đóng quân ở biên cương, nhưng người sống cả một đời lại có mấy người có thể đạt được như ý muốn của mình đâu?" Lâm Chỉ nhìn vào mắt Ngụy Trạc, "Giống như lời nói của điện hạ, thế gian vốn nhiều khó khăn."
Ngụy Trạc nghĩ đến vào ban ngày Lâm Chỉ nhặt lên cục đá hướng dòng nước ném đi trên mặt kiên định cùng hy vọng, thanh âm của hắn lúc này trầm tĩnh, "Ngươi biết rõ như thế lại vẫn bất chấp tất cả để làm?"
Ánh mắt Lâm Chỉ bị mùi rượu xông lên có chút mơ màng, nàng nói: "Ta đã thấy các tướng sĩ tiền tuyến đón nhận dao nhọn từ quân địch vì tự do cùng yên bình ảo tưởng, bọn họ đạp trên máu tươi đồng bạn tiến về phía trước, chẳng lẽ bọn họ không biết sợ hãi không biết đau đớn sao?" Lâm Chỉ cười khổ lắc lắc đầu, "Mỗi khi ta nhắm mắt nghĩ đến hình ảnh trời lặn đẫm màu máu kia, ta rất khó có thể khống chế đáy lòng run rẩy của mình, phía trước tướng sĩ đẫm máu chém giết mới có phía sau cảnh tượng ca múa thái bình, ta cũng nghĩ muốn giống như tiểu thư nhà bình thường thi từ cầm họa phong hoa tuyết nguyệt, nhưng lương tâm của ta làm không được, dù cho không được coi trọng cũng phải dốc hết khả năng."
Hồi lâu im lặng, chỉ có gió đêm lành lạnh từ giữa hai người thổi qua, Lâm Chỉ tiếp tục uống rượu, lại bị một bàn tay thon dài ngăn lại, Ngụy Trạc tiếp nhận vò rượu trong tay nàng, "Uống rượu hại thân, ngươi uống ít một ít."
Lâm Chỉ đưa tay muốn đoạt về vò rượu, kháng nghị nói: "Ta tửu lượng tốt lắm đấy."
Ngụy Trạc cầm vò rượu không động đậy, "Nếu ngươi uống tiếp sau khi quay về hoàng thành ngươi có thể lại phải bị đại ca ngươi trừng phạt."
Lâm Chỉ khó có thể tin mà nhìn người trước mắt, "Ngươi uy hiếp ta? ? ?"
Ngụy Trạc mỉm cười nhìn Lâm Chỉ đang tức giận xem như trả lời câu hỏi của nàng, "Không thể uống nữa."
Lâm Chỉ nhìn vò rượu trong tay Ngụy Trạc, lại liếc nhìn Ngụy Trạc có gương mặt hoàn mỹ này, tức giận nói: "Ta hoài nghi ngươi ỷ vào chính mình đẹp, cảm thấy ta sẽ không đánh ngươi."
Ngụy Trạc mỹ nhân lừa gạt người: ". . . . . ."
Nhìn thấy Lâm Chỉ đỏ bừng hai má Ngụy Trạc xác định người trước mắt này nhất định là đã say, nếu không sẽ không hành xử như thế. . . . . . Không khống chế được lời nói như này, bị người nào đó ở trong lòng nhận định là Thành vương tốt tính thanh tâm quả dục không ham muốn, tâm trong sáng quyết định không cùng một người say rượu so đo, "Sắc trời đã tối, ngươi sớm trở về phòng nghỉ ngơi được không?"
Lâm Chỉ gật đầu đứng dậy, đi hai bước lại quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Trạc, ánh mắt rất sáng, "Hôm nay việc ta cùng với người uống rượu, điện hạ ngày mai trở về hoàng thành đều trăm triệu lần đừng nói cho đại ca của ta biết nha."
Ngụy Trạc nín cười gật đầu, cam kết: "Được, sẽ không nói cho đại ca ngươi biết."
Lâm Chỉ lập tức mặt giãn ra, "Đa tạ điện hạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT