Lâm Chỉ mặc dù tửu lượng không tồi bất quá bởi vì đã lâu chưa uống rượu, đêm nay non nửa vò rượu mạnh đi xuống quả thật có chút men say, trở lại phòng rửa mặt chải đầu thay quần áo sau rất nhanh liền nặng nề ngủ đi, Ngụy Trạc ở căn phòng cách vách nàng lại không buồn ngủ, hắn tựa ở bên cửa sổ tùy ý gió đêm thổi vào phòng, suy nghĩ theo cảm giác say dưới ánh trăng có chút hỗn độn.
Tựa hồ từ năm mười bốn tuổi ấy cuộc sống của hắn như một vũng nước đọng, không gợn sóng càng không có hy vọng, giống như bất cứ chuyện gì đều không thể kích động được hắn đồng cảm và rung động, người đời đều nói hắn say mê quyền thế, nhưng mà chỉ có chính hắn mới biết được hắn chỉ là muốn tìm một số chuyện làm, hắn không thể cũng không dám để cho mình rãnh rỗi.
Bóng đêm dần dần dày, Ngụy Trạc lại nhịn không được nhớ tới trong mắt Lâm Chỉ lóe ra hào quang khi nàng phát ra lời thề son sắt phải dốc hết khả năng bảo vệ tốt quốc gia yên bìnn, hắn nghĩ không ra đây là một loại cảm giác cùng niềm tin như thế nào, với hắn mà nói giống như là một người đã sống trong núi sâu lâu chưa bao giờ thấy qua ánh sáng, thật sự mới lạ nhưng cũng khó hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chỉ bị tiếng vang trong khách điếm người đến người đi đánh thức, Bạch Lộ thay nàng múc nước rửa mặt, Lâm Chỉ thuận miệng hỏi: "Thành Vương điện hạ đã tỉnh dậy rồi?"
Bạch Lộ nói: "Điện hạ sáng sớm liền tỉnh dậy, hiện tại đang cùng Kỉ hộ vệ dưới lầu dùng bữa sáng, tiểu thư người muốn đi xuống cùng bọn họ dùng bữa hay là để người hầu đưa vào trong phòng?"
Bởi vì đêm qua uống rượu, Lâm Chỉ sáng nay không muốn ăn uống gì, đứng lên đẩy cửa ra, "Đi xuống cùng nhau đi."
Dưới lầu trong hành lang, Lâm Chỉ liếc mắt một cái liền thấy Ngụy Trạc đang ngồi ngay ngắn, Kỉ Vân thấy nàng lại đây lập tức đứng dậy ân cần chào hỏi: "Tam tiểu thư."
Lâm Chỉ khẽ vuốt cằm: "Kỉ hộ vệ sớm."
Kỉ Vân cùng Ngụy Trạc nói: "Thuộc hạ đi trước sân sau kiểm tra ngựa một chút."
Lâm Chỉ ngồi xuống ghế trống đối diện Ngụy Trạc, "Điện hạ, dậy sớm thế."
Ngụy Trạc đang uống trà, chắc hẳn đã dùng bữa sáng có trong chốc lát, hắn nói: "Thói quen."
Khi nói chuyện tiểu nhị tiến lên hỏi: "Tiểu thư muốn ăn thứ gì?"
Lâm Chỉ khoát tay nói: "Không cần, ta uống chén trà là được."
Tiểu nhị hiển nhiên sẽ không can thiệp ý kiến của khách nhân, ân cần thay Lâm Chỉ đổi một chén nước trà đưa tới, "Hai vị chậm dùng, có cần gì xin cứ phân phó."
Sau khi tiểu nhị rời đi, Ngụy Trạc nhíu mày nhìn Lâm Chỉ không ăn điểm tâm còn bưng cái chén trà nhỏ uống trà, dò hỏi: "Đêm qua uống qua rượu xong không khỏe sao?"
Lâm Chỉ uống xong một chén nhỏ trà xanh lại rót cho mình một chén tiếp, thuận tiện thay Ngụy Trạc trước mặt rót đầy cái chén, "Không có gì không khoẻ, chỉ là sáng sớm không có muốn ăn gì."
Ngụy Trạc không nói gì thêm, Lâm Chỉ thấy hắn nhìn mình, cố ý cười hỏi: "Điện hạ tại sao không nói chuyện?"
Ngụy Trạc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Nếu ta là đại ca của ngươi, biết ngươi từng uống rượu lại không ngoan ngoãn ăn, nhất định cũng muốn trừng phạt ngươi."
Lâm Chỉ: ". . . . . ." Đây là đang uy hiếp nàng đúng không?
Sau một lát, tiểu nhị bưng một phần cháo loãng lên, cách vách bàn Bạch Lộ nhìn thấy Lâm Chỉ chậm rãi từ từ uống cháo, mặc dù thần sắc không hiện rõ nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư nhà mình sau khi uống rượu xong còn có thể chủ động ngoan ngoãn ăn cơm, nghĩ đến lúc trước ở thành Nhật Quang sau khi Lâm Chỉ uống trộm rượu không ăn cơm cùng tướng quân và phu nhân đấu trí so dũng khí, Bạch Lộ nhịn không được nhìn Thành vương đối diện Lâm Chỉ bình tĩnh uống trà nhiều hơn một chút.
Sau khi Lâm Chỉ chậm rãi từ từ uống xong một chén cháo loãng, lúc này mới mở miệng nói: "Điện hạ nếu như không còn việc gì, chúng ta liền khởi hành trở về?"
Ngụy Trạc gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ngươi không cần đi huyện nha Vu Thành An nhìn một cái?"
Lâm Chỉ nói: "Việc của quan liêu ta càng thêm quản không được, chỉ cần khi chờ trở về hoàng thành điện hạ ngài nguyện ý nghe ta nói một chút ý nghĩ của ta là được rồi."
Bốn người trở lại hoàng thành đều chưa tới thời gian dùng bữa trưa, Lâm Chỉ cùng Ngụy Trạc cưỡi ngựa sóng vai vào thành, Lâm Chỉ hỏi: "Điện hạ về phủ trước dùng bữa hay trước nghe một chút ý kiến vụng về của ta?"
Ngụy Trạc nhìn thấy Lâm Chỉ vội vã, đại khái còn kém ở trên mặt mình viết bốn chữ lớn "Trước hết nghe ta nói" này, bất giác buồn cười, khóe môi khẽ nhếch, hắn nói: "Đi Trân Bảo các, vừa ăn vừa nói."
Quả nhiên Lâm Chỉ nghe vậy lập tức lộ ra một nụ cười hài lòng, "Được a."
Hai người nói chuyện vẫn chưa cảm thấy được có gì mất tự nhiên, dáng vẻ không để ý xung quanh cười cười nói nói của hai bọn họ dừng ở trong mắt người qua đường thật là một cảnh tượng khác lạ, lúc này tới gần giờ ăn trưa, người đi trên đường phố mặc dù không nhiều lắm, nhưng quán vỉa hè tửu lâu lúc này đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, tiểu lâu hai bên sát đường đều là đầy khách, chỉ trách Ngụy Trạc cùng Lâm Chỉ hai người có bộ dạng thật sự quá mức đáng chú ý, hai bọn họ vừa xuất hiện liền rước lấy tới vô số ánh mắt.
Gian nào đó ở lan can tửu lâu có người xì xào bàn tán, "Vị nữ tử cùng Thành vương cười cười nói nói kia là người phương nào? Nhìn thấy không giống người thường a."
"Nhìn tướng mạo phong thái này, ngươi nói còn có thể là ai?"
"Đây là. . . . . . Tam tiểu thư Lâm gia?" Người đặt câu hỏi kia kinh ngạc, "Kia vậy đồn đãi là sự thật?"
"Hắc hắc, mặc kệ đồn đãi là thật hay giả, hai người này nhìn thấy thật sự là xứng đôi."
"Cũng không đúng sao, các ngươi có ai từng thấy dáng vẻ Thành vương nói chuyện ôn hòa như vậy?"
Hai nhân vật chính trong lời đồn đại lại không biết chút nào mà đi xuyên qua vô số ánh mắt nhìn lén, cuối cùng đứng ở trước cửa Trân Bảo Các, trong lâu chưởng quầy thấy Ngụy Trạc đến đây, lập tức tự mình ra đón, "Điện hạ, Tam tiểu thư, hai người muốn dùng bữa?"
Ngụy Trạc gật gật đầu, Lâm Chỉ nhưng thật ra có chút kỳ quái, "Ngươi sao lại biết ta?"
Chưởng quầy cười ha hả, "Biểu tiểu thư nói đùa."
Lâm Chỉ giật mình, quay đầu hỏi Ngụy Trạc: "Đây là tửu lâu của Nhị biểu huynh ta?"
Ngụy Trạc ngầm thừa nhận, cùng chưởng quầy nói: "Đi gian lầu kia."
Chưởng quầy lập tức đáp: "Hai vị xin mời đi theo ta." Vừa nói vừa dẫn hai người lên lầu.
Giữa lầu ba có một căn phòng lịch sự tao nhã rộng rãi trừ bỏ phòng trong để dùng bữa, gian ngoài còn có thư phòng cùng tứ bảo đàn cổ trà cụ, vừa thấy liền biết không phải nơi dành cho người ngoài, Lâm Chỉ cười hỏi: "Điện hạ thường ở chỗ này?"
Ngụy Trạc nói: "Thỉnh thoảng sẽ lại đây uống rượu."
Ngoài cửa sổ là trân bảo sau lầu là hoa viên, Lâm Chỉ đưa tay gảy nhẹ một chút lên dây cung đàn cổ, khen: "Thật là một chỗ tốt."
Ngụy Trạc nhìn chưởng quầy nói: "Một bình trà xanh, lại chọn mấy thức ăn nhẹ chút mang lên."
Chưởng quầy lĩnh mệnh rời đi, Lâm Chỉ liền đi tới trước bàn sách mài mực, vừa viết vừa chậm rãi đem suy nghĩ trong lòng nói cho Ngụy Trạc nghe.
Lâm Chỉ nói xong sự tình dùng chút đồ ăn cũng không ở lâu, bôn ba hai ngày nàng phải hồi phủ nghỉ ngơi thật tốt, người việc đều đã có hết, còn lại liền xem Thành vương có nguyện ý hỗ trợ hay không.
Thẩm Dụ lúc tới Trân Bảo Các liền thấy Ngụy Trạc ở trong phòng tại lầu ba chưa rời đi, hắn đẩy cửa vào, chỉ thấy Ngụy Trạc ngồi ở trước bàn sách nhìn tờ giấy trên bàn ngẩn người, không khỏi hiếu kỳ đến gần hỏi: "Ta nghe nói ngươi hôm qua cùng biểu muội ta cùng nhau đi huỵen Vu Thành An? Khi nào thì trở về?"
Ngụy Trạc biết Thẩm Dụ đã tới, thuận tay đem tờ giấy bản thảo trên bàn đưa cho hắn, Thẩm Dụ cầm qua một trang giấy thật mỏng nhìn thoáng qua, lập tức càng xem càng nghiêm túc, thật lâu sau khi xem xong đưa trả lại cho Ngụy Trạc, "Ai viết vậy?"