Lâm Chỉ hiểu rõ, "Vậy mấy đứa bé này ngày bình thường chi tiêu rất nhiều?"
"Tướng công nhà ta thiện tâm không thể nhìn mấy đứa bé này còn tuổi nhỏ liền không có cha mẹ, hiện giờ đều nhận về nhà, chính là khổ cho đứa nhỏ của chúng ta." Lưu tẩu tử mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không nói nhiều câu oán hận, "Những năm rồi cơm áo chật vật cũng có thể nuôi sống, chỉ là năm ngoái một năm không có thu hoạch, may mà ta còn có chút tay nghề cất rượu còn có thể đổi chút tiền bạc, bằng không nhất định là nuôi sống không nổi mấy đứa bé này."
Lâm Chỉ cười nói: "Khó trách ta ở xa liền nghe thấy hương rượu, nguyên lai là tẩu tử ngươi làm."
Lưu tẩu tử cũng là người nhiệt tình, nếu không cũng sẽ không dưới tình cảnh như thế còn nguyện ý thu dưỡng nhiều cô nhi như vậy, nghe Lâm Chỉ nói vậy lập tức nói: "Người nếu không chê chốc lát nữa ta làm một vò nhỏ cho người mang về nếm thử."
Lâm Chỉ gật đầu, lại hỏi: "Ta trước đó vài ngày trên đường gặp một tiểu hài tử tên là Thạch Đầu, nhìn thấy cùng con trai của ngươi cũng không lớn lắm, ngươi có quen biết hắn không?"
Lưu tẩu tử kinh ngạc nói: "Tiểu thư người gặp qua Thạch Đầu, hắn cùng mẹ hắn có khỏe không?"
Lâm Chỉ nói: "Mẹ hắn bị bệnh, bất quá bây giờ đã không còn đáng ngại, Thạch Đầu nói bọn họ là chạy trốn, ngươi có biết chuyện như thế nào không?"
Lưu tẩu tử bất đắc dĩ nói: "Thạch Đầu cũng số khổ, cha hắn lú hắn còn rất nhỏ bởi vì thay quan lại sửa vườn bị nện chết rồi, sau đó mẹ hắn biết tin liền có chút điên, lần này vừa nghe nói muốn sửa vườn, mẹ hắn bệnh điên liền tái phát, ai khuyên đều không nghe, thế nào cũng phải mang Thạch Đầu chạy trốn."
Lâm Chỉ hơi hơi nhíu mày, "Ta nghe Thạch Đầu nói huyện thái gia ở huyện Vu Thành An đem tất cả nam tử đủ mười tuổi đều ghi tên lên danh sách rồi?"
Lưu tẩu tử nói: "Là có chuyện như vậy thật, tiểu tử nhà ta còn kém một tuổi liền không bị ghi tên lên, ta nghe tướng công ta nói ở huyện Thanh Thủy nam đinh cũng đều bị ghi lên." Nói đến đây, Lưu tẩu tử nhịn không được cảm khái nói, "Cái vườn lớn như vậy phỏng chừng ngày sau sẽ trưng dụng không ít người, cũng không biết phải chết bao nhiêu người nữa."
"Ta nghe nói việc sửa vườn triều đình đều có phát bạc xuống dưới." Lâm Chỉ nói, " Như thế năm mùa thu hoa mầu mất mùa, nếu có thể kiếm chút tiền công lúc đó chẳng phải chuyện tốt?"
"Tiểu thư người tới không biết rõ bọn tiểu quan này, triều đình phát bạc xuống dưới cuối cùng người có thể làm việc còn lại bao nhiêu?" Lưu tẩu tử lắc đầu nói, "Chúng ta nông dân còn không sợ vất vả, nếu thật có thể làm nhiều một phần tiền công mọi người cao hứng còn không kịp đâu, như thế nào lại giống như bây giờ lo lắng sợ hãi."
Lâm Chỉ không cần nhiều lời nữa, lại cùng Lưu tẩu tử nói chút việc nhà, trước khi đi Lưu tẩu tử còn cố ý đưa hai vò rượu nhỏ tặng cho Lâm Chỉ, Lâm Chỉ cũng không chối từ, nói lời cảm tạ lúc sau liền mang theo rượu cùng Lưu tẩu tử cáo từ.
Đưa mắt nhìn bốn người Lâm Chỉ biến mất ở cuối đường nhỏ, Lưu tẩu tử lúc này mới trở lại nhà thu thập bát trà, nhưng trong nháy mắt động tác của nàng liền dừng lại, chỉ thấy chỗ Lâm Chỉ vừa mới chỗ ngồi có một thỏi vàng đang ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ chiếu sáng.
Ngoài thôn Tam Tính, Ngụy Trạc nhìn Lâm Chỉ trên lưng ngựa phát ngốc ra không biết đang suy nghĩ gì, liền cũng an tĩnh cùng nàng đi song song cũng không đánh gảy suy nghĩ của nàng, chỉ khi Xích Diễm chuẩn bị nâng lên móng trước lướt qua cái hố nước nào đó mới mở miệng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Lâm Chỉ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Điện hạ, đêm nay chúng ta liền ở trong huyện Vu Thành An như thế nào?"
Ngụy Trạc nói: "Đều nghe cô nương an bài."
Lâm Chỉ quay đầu hỏi Ngụy Trạc, "Điện hạ không có gì muốn nói?"
Ngụy Trạc lắc đầu, "Không." Lâm Chỉ bĩu môi, thực không thú vị.
Ngụy Trạc lại cùng Lâm Chỉ thăm viếng mấy thôn xóm còn lại mấy, sau khi trở lại huyện Vu Thành An sắc trời đã có chút tối, đoàn người tìm một gian khách điếm đặt chân, đơn giản dùng qua bữa tối sau liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Tiểu nhị sớm chuẩn bị tốt nước ấm, Lâm Chỉ tắm rửa qua thần thanh khí sảng, ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ tình huống điều tra được vào ban ngày với hàng vạn hàng nghìn lo lắng, không biết qua bao lâu, cho đến khi một trận gió mang theo cảm giác mát mẻ thổi vào phòng, Lâm Chỉ lúc này mới lấy về tinh thần, đứng dậy đi tới bên cửa sổ chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại.
Lâm Chỉ nhìn ngoài cửa sổ, thình lình đón nhận ánh mắt của người cách vách cửa sổ bên cạnh kia, Lâm Chỉ hơi đờ mặt, Ngụy Trạc cũng có chút ngoài ý muốn, hắn chính là mở cửa sổ thông khí, không nghĩ tới trùng hợp như vậy cách vách cửa sổ bên cạnh cũng có người.
Lâm Chỉ nháy mắt nhìn thấy Ngụy Trạc, "Điện hạ cũng ngủ không được?"
Ngụy Trạc nói: "Còn chưa buồn ngủ."
Lâm Chỉ nhìn trăng tròn trên đầu, cười mời nói: "Nếu thế ta mời điện hạ uống rượu như thế nào?" Ánh trăng sáng tỏ, Lâm Chỉ tươi cười nhưng so với ánh trăng càng mị hoặc lòng người hơn.
Ngụy Trạc ngay khi chính mình chưa kịp phản ứng đã trước một bước mở miệng đáp ứng: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT