Edit: Cá Mực 99

Lâm Chỉ dễ dàng bắt lấy Tiền Tụy, lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Tiền Tụy muốn giãy dụa, nhưng Lâm Chỉ nhìn thấy gầy yếu, nàng lại hoàn toàn không tránh thoát được, trong lúc nhất thời chật vật dị thường, nguyên bản Lưu Trường Oánh thờ ơ lạnh nhạt khi nhìn thấy Ngụy Trạc đi tới, cảm thấy lập tức ra mặt hòa nhã nói: "Tiền Tụy không biết cấp bậc lễ nghĩa nhất thời nói bậy bạ, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, mong rằng Tam tiểu thư chớ trách cứ."

Lâm Chỉ mặt không thay đổi nhìn lướt qua Lưu Trường Oánh, ánh mắt nàng lạnh thấu xương như kiếm quang, trên chiến trường dù thân kinh bách chiến đến nam tử đều chưa chắc dám cùng nàng đối diện, huống chi là Lưu Trường Oánh loại tiểu thư khuê các như này, chỉ thoáng nhìn liền làm cho Lưu Trường Oánh khống chế không nổi nội tâm sợ hãi vô ý thức lui về phía sau từng bước.

Lâm Chỉ buông tay ra, Tiền Tụy lảo đảo một cái được nha hoàn đỡ lấy mới không té ngã, Lâm Chỉ ngay cả ánh mắt cũng không nguyện ý nhìn các nàng, quay đầu hỏi Thẩm Âm Nhân, "Nàng ta không làm ngươi bị thương chứ?"

Thẩm Âm Nhân nhìn thấy biểu tỷ nàng hai mắt đều hóa thành sao, "Còn chưa có đụng tới ta, hoàn hảo biểu tỷ ngươi tới đúng lúc."

Lâm Chỉ gật gật đầu, thấy Tiền Tụy còn lộ vẻ không cam lòng đứng tại chỗ nhìn mình, không khỏi nhíu mày, "Còn có việc gì?" Trong thanh âm không có một tia cảm xúc dư thừa lại không hiểu làm cho người kinh hãi.

Tiền Tụy không dám cùng Lâm Chỉ xung đột lại càng không không biết xấu hổ trước mắt mọi người tiếp tục lưu lại, chỉ có thể giậm chân một cái che mặt mà đi.

Bên cạnh Lưu Trường Oánh có người nhỏ giọng nói: "Trường Oánh, chúng ta cũng đi thôi." Nàng vừa mới mở miệng hoà giải ai ngờ Lâm Chỉ không chỉ không để ý tới nàng, còn chỉ dựa vào một ánh mắt khiến nàng bị dọa lùi nửa bước, tự giác trên mặt không ánh sáng, Lưu Trường Oánh lại nhìn Ngụy Trạc dừng chân ở bên ngoài hơn mười bước, ánh mắt của hắn vẫn dừng ở trên người Lâm Chỉ căn bản không có chú ý tới mình, cảm thấy ủy khuất cũng cắn môi phủi tay mà đi.

Thấy đám người Lưu Trường Oánh rời đi, không khí lúc này mới dần dần thoải mái lên, Thẩm Âm Nhân không che giấu chút nào tân bốc thổi phồng nói: "Biểu tỷ ngươi thật lợi hại a, vừa rồi thời điểm ngươi hướng ta bay tới quả thực giống như nằm mơ!"

Lâm Chỉ đưa tay ý bảo Thẩm Âm Nhân chờ, mình liền quay đầu lại tìm Ngụy Trạc mới bị nàng bỏ lại phía sau, chỉ thấy cách đó không xa trên cây cầu đá giữa núi giả, Ngụy Trạc đứng ở nơi nở đầy hoa đào nhìn chính mình, thấy Lâm Chỉ nhìn qua, Ngụy Trạc hướng nàng khẽ gật đầu, lúc sau liền xoay người đi ra chỗ đám người huyên náo.

Lâm Chỉ nhìn thấy hoa đào ở phía sau Ngụy Trạc nhẹ nhàng hạ xuống, nàng tựa hồ có chút hiểu được vị công tử trước kia nhìn thấy mình tại sao lại ngẩn người thất hồn lạc phách đụng đầu trên cây.

Lâm Như Mộ cùng Đỗ An một lúc đi tới, bên người Lâm Chỉ đã vây quanh một đám nử tử đang líu ríu nói chuyện, mới nãy Lâm Chỉ phi thân ngăn Tiền Tụy kia thật sự quá mức tiêu sái nhẹ nhàng trong nháy mắt thu hoạch vô số người mê muội, tỷ như Đỗ Tiểu Mạt trước mắt nhìn thấy nàng hai mắt tỏa ánh sáng nháy mắt cũng không nháy mắt, còn nữa phía sau Lâm Chỉ còn có một vị Lâm đại công tử, nếu có thể cùng Lâm Chỉ giao hảo vạn nhất ngày nào đó liền có thể vào trong mắt Lâm đại công tử nữa nha.



Một đám oanh oanh yến yến vây quanh Lâm Chỉ nói không ngừng, Lâm Chỉ chưa từng trải qua loại trận thế này, chỉ cảm thấy bên tai tiếng huyên náo lại không thể thoát thân, xa xa thấy đại ca nàng lại đây như nhìn thấy cứu binh, bất quá còn chưa đợi nàng cùng đại ca nàng chào hỏi, Lâm Như Mộ tại nhìn thấy bên cạnh tiểu muội nhà mình vây quanh một nhóm nữ tử thì không chút do dự làm bộ cái gì cũng không thấy xoay người đổi hướng rời đi.

Tay đưa lên một nữa Lâm Chỉ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy huynh trưởng nàng càng chạy càng xa càng chạy càng nhanh, đã nói huynh muội tình thâm đâu???

Đỗ An bên cạnh Lâm Như Mộ khó hiểu, "Tam tiểu thư ở ngay phía trước, Lâm huynh không đi tìm nàng sao?"

Lâm Như Mộ bình tĩnh nói: "Khó được muội muội cùng nhiều người trò chuyện vui vẻ như vậy, ta thấy không nên đi quấy rầy."

Đỗ An nháy mắt đối Lâm Như Mộ ý khâm phục lại càng sâu hơn một chút, Lâm Như Mộ không chỉ có trên chiến trường bày mưu nghĩ kế, thường ngày đối với người nhà còn có thể thân thiết như thế, thật đúng là mẫu hình mà mọi người nên học tập.

Từ lúc đi ra Thái Học Viện, Lâm Chỉ lẫn thể xác và tinh thần mỏi mệt đến một câu cũng không muốn nói, trên xe ngựa, Thẩm Âm Nhân nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chỉ nín cười nói: "Chỉ có thể trách biểu tỷ ngươi rất câu dẫn người khác, ai cũng đều muốn đến nói chuyện với ngươi giao hảo."

Lâm Chỉ tức giận, "Rõ ràng đều là có dụng ý khác, về sau trường hợp như này ta cũng không muốn đến nữa." Bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, Lâm Chỉ hỏi Thẩm Âm Nhân nói, " Ta trước kia như thế nào không biết Nhị biểu huynh cùng Thành vương có quan hệ tốt?"

Thẩm Âm Nhân tựa vào trong xe ngựa, thuận miệng nói: "Nhị ca mặc dù ở Quốc Tử Giám nhậm chức, nhưng hắn như cũng không tham dự chính sự triều đình, cho nên hắn lén cùng Thành vương có giao tình, tổ phụ cùng cha ta bọn họ cũng không can thiệp." Nói xong bất đắc dĩ bĩu môi nói, " Tỷ như lần này một chuyến đến Viên Lâm ở thành Vu An, với quan hệ của nhị ca cùng Thành vương, hắn nếu mở miệng ở trước mặt Thành vương đề cập, nghĩ đến Thành vương cũng sẽ không bỏ mặc, bất quá cha ta lại nói chính sự cùng việc tư vẫn nên phân cho rõ ràng, cho nên chưa bao giờ ở trước mặt nhị ca đề cập tới."

Lâm Chỉ Nhược có chút suy nghĩ mà nhìn ngoài cửa sổ, Nhị biểu huynh phía sau là cả Thẩm gia, hắn nếu muốn cùng Thành vương giao hảo nếu không phân biệt được chính sự rõ ràng đó là tự đem đến cho Thẩm gia phiền toái, hiển nhiên Nhị biểu huynh cùng đại cữu cữu đều biết rõ đạo lý này.

Lâm Chỉ suy nghĩ một chút nói: "Việc Viên Lâm ở thành Vu An Vu sau mấy ngày nữa ta tìm một cơ hội thử nói một chút trước Thành vương để xem thái độ của hắn như nào, ngươi cũng vì chuyện như vậy mà khiến cho đại cữu cữu lo âu." Hôm nay cùng Ngụy Trạc tiếp xúc, Lâm Chỉ càng thêm kiên định vị Thành vương điện hạ này theo như lời đồn đại hoàn toàn là hai người, hắn mặc dù đạm mạc cũng tuyệt đối không phải người vô tình, nàng cũng đang muốn tiến thêm một bước đi tìm hiểu một chút nhân phẩm làm người của Ngụy Trạc, việc này vẫn có thể xem là một cơ hội tốt.

Thẩm Âm Nhân đột nhiên ngẩng đầu, con mắt hoài nghi chăm chú dừng ở trên mặt Lâm Chỉ, "Ta còn chưa quên hỏi ngươi sao lại cùng Thành vương đi cùng nhau đến? Hai người các ngươi còn nói cười vui vẻ." Thẩm Âm Nhân chỉ lúc nàng bồi Đỗ Tiểu Mạt thay y phục.

Lâm Chỉ đón nhận ánh mắt Thẩm Âm Nhân cảm thấy bất đắc dĩ, "Trùng hợp gặp gỡ liền tùy ý hàn huyên vài câu."

Thẩm Âm Nhân yên lặng nói: "Ta cảm thấy ta hẳn là nên nói cho mẹ ta cùng Nhị thẩm thẩm không cần phải thay ngươi xem xét các công tử trong đế đô nữa a." Biểu tỷ nàng đã có người trong lòng nói không chừng đã lưỡng tình tương duyệt, mẹ nàng cùng Nhị thẩm bận việc đến đâu cũng sẽ phí công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play