Edit: Cá Mực 99

"Điện hạ cảm thấy được bức thơ này viết như thế nào?" Lâm Chỉ dừng bước ở bên người Ngụy Trạc, hơi nghiêng đầu nhìn Ngụy Trạc cười hỏi.

Ngụy Trạc liếc mắt nhìn Lâm Chỉ một cái, tuy không thể hiện quá nhiều biểu tình nhưng vẫn chưa biểu hiện ra vẻ không kiên nhẫn và khó chịu gì, ánh mắt của hắn một lần nữa quay về kiểu chữ mảnh khảnh bên trên bức thơ, "Ngươi viết?"

Lâm Chỉ có chút ngoài ý muốn, "Điện hạ làm sao biết được?"

Ngữ khí Lâm Chỉ kinh ngạc quá mức rõ ràng, trên mặt Ngụy Trạc nhưng lại lộ ra tươi cười nhạt nhẽo như có như không, "Muốn nghe lời thật?"

Nụ cười này của Ngụy Trạc trong nháy mắt khiến cho ngũ quan lạnh lùng xưa nay trở nên nhu hòa, hắn vốn có diện mạo tuấn nhã vô song, chỉ vì quyền thế của hắn cùng danh vọng quá cao, hơn nữa bản thân lại đạm mạc xa cách, mọi người vừa nhắc tới Thành vương thì phản ứng đầu tiên là luôn kính sợ, rất ít người có gan dám đi bàn tán bộ dạng của hắn.

Không ai không yêu thích công tử tuấn tú, xem cảnh tượng các cô nương ở đây một đám ánh mắt đều trộm nhìn Lâm Như Mộ là một cái bằng chứng tốt nhất, Lâm Chỉ cũng không ngoại lệ, đại ca nhà mình từ nhỏ đã nhìn tới lớn nên hiện tại nhìn không thấy ý mới mẻ nữa, mà trước mắt vị Thành vương này một nụ cười yếu ớt liền có cảm giác băng tuyết hòa tan vạn vật ngược lại thực làm cho nàng thất thần một lát.

Lâm Chỉ không chút do dự gật đầu nói: "Điện hạ mời nói."

Ngụy Trạc nói: "Bức chữ này cũng không có chỗ đặc biệt xuất sắc, Lâm tiểu thư lại cố ý tới hỏi ta, ta nghĩ đến tất nhiên là ngươi viết."

Lời nói quá mực thẳng thắn làm cho Lâm Chỉ còn đang nhân cơ hội trộm thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của Thành vương thịnh lập tức cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Ngụy Trạc còn thật sự nghiêm túc không biết lời này có không ổn chỗ nào, hơi có chút bất đắc dĩ nói: " Chắc hẳn trong nhà Điện hạ không có tỷ muội."



Ngụy Trạc cũng nghe hiểu được Lâm Chỉ đang nói bóng gió, vì thế lại bổ sung: "Bất quá kiểu chữ này hẳn không phải là ngươi thường dùng." Cho nên mới viết gần đây.

Lâm Chỉ nhìn Ngụy Trạc nghiêm trang giải thích chỉ cảm thấy lời đồn đãi thái quá, Thành vương làm sao có thể đáng sợ? Rõ ràng cũng rất chân thành còn có chút. . . . . . Đáng yêu.

Lâm Chỉ bỗng nhiên xoay người đi tới bàn sách bên ngoài, một lần nữa nâng bút viết chữ, hai hàng chữ lập luận sắc sảo sôi nổi trên giấy, lần này Lâm Chỉ viết một câu thơ ngâm tụng biên quan đại mạc, nét chữ cũng là nét chữ mà nàng thường dùng.

Kiểu nét chữ cứng cáp cùng nét bút của Thẩm Âm Nhân kia có chút giống nhau, hai người từ nhỏ đều được Thẩm thái phó đích thân luyện cho, ở bên trong mắt người đi đường Lâm Chỉ so Thẩm Âm Nhân kém hơn vài phần, nhưng Lâm Chỉ thắng ở nét chữ khí thế hùng hồn, loại chuyệ nhìn không thấy sờ không được gì đó chỉ có thể tự bản thân rút kinh nghiệm qua đại mạc đầy khói báo động mới có thể hóa ở dưới ngòi bút.

Lâm Chỉ vừa mới nhắc bút, trước bàn sách liền vây lên một đám người đứng xem, bởi vì Lâm Chỉ trước đã có viết một bộ chữ, nguyên bản mọi người nghĩ đến Tam tiểu thư Lâm gia hưng trí đến đây lại chuẩn bị viết một bộ thư pháp tinh xảo, nhưng lần này nét chữ hào hùng như thế, khi Lâm Chỉ thu bút là lúc tiếng kinh hô tán thưởng liên tục vang lên.

Lâm Chỉ căn bản là không có để ý tới phản ứng những người còn lại, để bút xuống quay đầu nhìn Ngụy Trạc, sóng mắt lưu chuyển cười nhẹ nhàng, nàng hỏi: "Điện hạ cảm thấy một bộ chữ này như thế nào?"

Theo động tác của Lâm Chỉ, nguyên bản lực chú ý đều ở trên bàn sách mọi người lúc này mới phát hiện Thành vương thế nhưng đã ở đây lúc nào không hay, mới vừa còn có chút ồn ào trong nháy mắt đám người âm thanh như thấp đi không ít.

Ngụy Trạc nhìn thấy dáng vẻ đang khoe khoang của Lâm Chỉ, bên miệng tươi cười nhạt nhẽo thoáng cái sâu sắc hơn một chút, tiếp theo giọng nói cũng nhu hòa không ít, "Bức chữ này càng giống ngươi hơn."

Chiếm được câu trả lời, Lâm Chỉ cả người càng thêm chói mắt, ngay cả Ngụy Trạc cũng nhịn không được phải tán thưởng một tiếng, giai nhân khuynh thành nước, cổ nhân nói không sai.

Sau khi Lâm Chỉ cùng Ngụy Trạc một trước một sau rời đi khỏi đám người, mọi người mới bởi vì kinh ngạc mà mở miệng rộng ra, bất quá lúc này đã không phải bởi vì Tam tiểu thư Lâm gia.

Có ai gặp qua Thành vương như vậy ôn hòa tùy ý? Chẳng lẽ Lâm gia cố ý đứng ở bên cạnh Thành vương? Nhưng mà cũng không thấy Lâm gia Đại công tử cùng Thành vương có quá nhiều quen biết? Chẳng lẽ là Thành vương cố ý mượn sức Lâm gia? Hiện giờ vị trí Thành Vương phi đã để không cũng không chỉ ngày một ngày hai . . . . . .



Hàng vạn hàng nghìn loại suy đoán nảy lên trong lòng những người đứng xem, mọi người liền hướng nhìn tới hình ảnh Thành vương cùng Tam tiểu thư Lâm gia càng lúc càng xa, chỉ cảm thấy tuấn nam mỹ nữ xứng đôi dị thường, đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người cảm thấy được cảnh tượng này đẹp mắt, cách đó không xa nghe nói Thành vương đến đây cố ý từ chòi nghỉ mát tới bên này, Lưu Trường Oánh răng liền cắn một ngụm, trong tay khăn lụa cơ hồ cũng vò cho nát.

Lưu Trường Oánh nhìn chằm chằm dáng vẻ hai đang nói chuyện với nhau kia, trong ánh mắt hiện ra ghen tị khó có thể che dấu, nàng thật vất vả mới áp chế xuống lửa giận trong lòng, hỏi người bên cạnh: "Người bên cạnh Thành vương là ai?" Mặc dù thấy không rõ dung mạo Lâm Chỉ, nhưng nhìn thấy dáng người tuyệt đối là một vị mỹ nhân.

Đi theo bên cạnh Lưu Trường Oánh, tiểu thư nhà quý cũng không biết nàng đối Ngụy Trạc có tâm tư, thấy Lưu Trường Oánh hỏi nàng lập tức nói: "Đó là vị Tam tiểu thư Lâm gia kia, không nghĩ tới nàng lại cùng Thành vương có quen biết, ta lần đầu tiên nhìn thấy Thành vương cùng cô nương nói chuyện đấy. . . . . ."

Vị tiểu thư nhà quý kia còn đang nói liên miên cái gì đó, nhưng Lưu Trường Oánh một câu đều nghe không vào, ánh mắt của nàng gắt gao khóa ở trên người Lâm Chỉ cùng Ngụy Trạc, ghen tị cùng oán hận bao phủ toàn thân của nàng, qua nhiều năm như vậy nàng đối với Ngụy Trạc phần tâm tư đó chưa bao giờ dám ở trước mặt người khác biểu lộ ra, phụ thân còn có cô cô đều cùng Ngụy Trạc không hợp, nàng cũng không dám biểu lộ tâm ý, nhưng may mà Ngụy Trạc lãnh tình, chưa bao giờ thân cận với cô nương nào, chỉ cần bên cạnh hắn không có ai, Lưu Trường Oánh liền tin tưởng vị trí Thành Vương phi này một ngày kia rồi sẽ là của chính mình.

Nhìn thấy Ngụy Trạc không biết nói câu gì, Lâm Chỉ lập tức che miệng nở nụ cười, Lưu Trường Oánh oán hận đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng: "Hồ ly tinh."

Bên cạnh vị Tiền tiểu thư kia nghe vậy ngẩn ra, lập tức lại phụ họa nói: "Cũng không phải sao, người cũng không thấy ngày bình thường đường đường chính chính mấy công tử kia hôm nay ánh mắt nhìn thấy tiểu thư nhà họ Lâm, đều bị câu hồn, đến cả vị Lý công tử ngày bình thường chất phác vô cùng vừa mới rồi cũng bị nàng ta câu hồn đến đụng đầu vào trên cây đấy."

Tiền Tụy chính là tiểu thư nhà Tiền gia trong đế đô, Tiền gia hiện giờ xuống dốc, mà Tiền Tụy dựa vào nịnh hót Lưu Trường Oánh ở giữa đám quý nữ coi như cá gặp nước, Tiền Tụy quan sát sắc mặt Lưu Trường Oánh, hết sức không tốt từ từ tiếp tục nói, "Người nhìn nàng trưởng thành như vậy, vừa thấy cũng không phải là người tốt lành gì----- a -----"

Thẩm Âm Nhân cùng Đỗ Tiểu Mạt ở xa thấy Lâm Chỉ đang muốn đi tìm nàng, ai ngờ còn chưa đi đến chỗ Lâm Chỉ liền nghe được loại lời này, Thẩm Âm Nhân không hề nghĩ ngợi tiến lên đối với Tiền tiểu thư kia một cái tát vang dội, "Lâm gia là hạng người gì, ngươi cũng xứng nói?"

Nguyên bản lời nói bậy bị đánh vỡ Tiền Tụy còn có chút chột dạ, nhưng bị mọi người nhìn thấy nàng bị đánh một bạt tai trên mặt này ả cũng mất đi lý trí, xông lên liền muốn đánh trả.

Lâm Chỉ bị tiếng động bên này kinh động, vừa quay đầu lại thấy có người muốn đánh Thẩm Âm Nhân, này đã có chuyện gì xảy ra?! Lâm Chỉ cũng không đoái hoài tới Ngụy Trạc bên cạnh, mủi chân điểm nhẹ ngay cả khinh công đều vận nhanh hướng Thẩm Âm Nhân bên kia phi thân tới, đuổi tới nhìn cái tay Tiền Tụy cách Thẩm Âm Nhân một tấc liền nắm lấy cái tay của ả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play