Edit: Cá Mục 99

Từ ngày Hoa Triêu về sau đó Lâm Chỉ ở trong Hầu phủ hơn mười ngày, cả ngày đọc sách luyện kiếm chăm sóc hoa cỏ, đến hoa dại vài cọng bình thường trong viện kia đều bị nàng nuôi so trước đó kiều diễm hơn.

Bất quá sáng sớm hôm nay Lâm Chỉ đã thay đổi y phục tùy ý trước đó, sáng sớm sau khi luyện qua kiếm đánh răng rửa mặt xong liền để cho Kiêm Hà thay mình vấn tóc trang điểm, còn cố ý thay một y phục thanh lịch tươi mát.

"Tiểu thư, hôm nay chuẩn bị xuất phủ sao?" Kiêm Hà vừa thay Lâm Chỉ sửa sang lại ống tay áo vừa hỏi.

Nghe chim hót thanh thúy ngoài cửa sổ, Lâm Chỉ cười nói: "Ta có chút nhớ nhung trà mật hoa, đi Yên Vũ lâu uống trà đi."

Kiêm Hà nghi ngờ nói: "Chúng ta từ thành Nhật Quang rời đi có mang theo trà mật hoa còn có một ít, nếu người muốn uống ta đi nấu một ít cho người, cần gì phải đi Yên Vũ lâu đây?"

Lâm Chỉ đưa tay đẩy cửa sổ, gió sớm mang theo hương vị tươi mát thổi vào trong phòng, "Uống trà tất nhiên cũng muốn xem diễn, nếu không còn có ý tứ gì?"

Lâm Chỉ mang theo Kiêm Hà cùng Bạch Lộ xuất hiện ở Yên Vũ lâu, đúng lúc náo nhiệt nhất vào buối sáng mỗi ngày, trên sân khấu hôm nay cũng không thấy người kể chuyện kia, mà đổi lại một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi ôm tỳ bà ngâm xướng tiểu khúc Giang Nam.

Trong hành lang chưởng quầy lão Ngô nhìn thấy Lâm Chỉ lập tức tự mình ra đón, "Tam tiểu thư đã lâu không tới a, ngài vẫn đi lầu hai hay là đi lầu ba?" Lâm Chỉ mặc dù cũng chưa gặp qua lão Ngô, nhưng lão Ngô hiển nhiên là nhận biết nàng.

"Đi lầu ba." Lâm Chỉ lại hỏi lão Ngô nói, " Giang lão bản hôm nay có ở đây không?"

Lão Ngô nói: "Thiếu gia hắn ở phía sau tiếp khách, có thể chốc lát nữa mới có thể đến đây." Lão Ngô vừa dẫn Lâm Chỉ hướng thang lầu đi đến, vừa ôn hòa nói, "Bất quá thiếu gia đã sớm có thông báo, nếu là người tới đây nhớ rõ phải pha cho người một bình trà mật hoa."



Lâm Chỉ cười nói: "Vậy ta liền làm phiền."

Bên trong nhã gian lầu ba, lão Ngô rất nhanh liền đem nước trà bưng lên, cũng bưng tới không ít điểm tâm tinh xảo cùng dưa và trái cây, Lâm Chỉ ngồi ở phía trước cửa sổ bưng chén sứ hoa đào, chậm rãi uống trà, ánh mắt thì tùy ý mà dừng ở trên người tiểu cô nương hát khúc dưới lầu kia, âm điệu nhẹ nhàng mềm mại có chút dễ nghe.

Ngay lúc tiểu cô nương kia hát xong một khúc Lâm Chỉ cũng đúng lúc uống xong một chén trà nhỏ, bên ngoài Yên Vũ lâu bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, một đám người sai vặt cầm gậy gộc đuổi theo tiểu hài tử đen thui gầy yếu kêu đánh, tiểu hài tử thân hình linh hoạt càng biết được kết cục nếu bị những người đó bắt được, càng liều mạng chạy đến cửa Yên Vũ lâu liền như một cá chạch linh hoạt chui vào dòng người dày đặc ở đại sảnh Yên Vũ lâu.

Bên ngoài Yên Vũ lâu, đám người sai vặt kia nhất tề dừng lại cuốc bộ ở cửa ra vào, hai mặt nhìn nhau không biết nên truy vào trong lâu hay không, mắt thấy tiểu hài tử ẩn nấp vào trong đám người, bọn sai vặt hình như không cam lòng, không muốn cứ như vậy để đứa bé kia chạy trốn.

Sau gã sai vặt một người chạy tới thở hồng hộc, thân hình mượt mà phúc hậu, sắc mặt đỏ lên hiển nhiên là chưa bao giờ chạy kịch liệt như vậy.

"Đều, đều đứng ở chỗ này làm, làm cái gì." Người này hai tay chống eo khom người vừa liều mạng thở, vừa hỏi cái đám ngốc đứng tại chỗ này, "Kia tiểu mao tặc người đâu?"

Một gã sai vặt bất đắc dĩ chỉ một ngón tay vào bên trong Yên Vũ lâu, "Ông chủ, tiểu tặc kia chạy vào trong lâu. . . . . ."

Đầu kia lão Ngô ở trong lâu nghe được động tĩnh cũng đã đi ra xem xét tình huống, vừa thấy được cái người mập mạp kia lập tức kinh ngạc nói: "Vương chưởng quỹ ngươi đây là?"

Người mập mạp này chính là chưởng quầy của phường thuốc Vương Thanh Tùng trong đế đô thanh danh cũng lớn, nhà hiệu thuốc bắc của hắn là cửa hiệu đã vài thập niên lâu đời ở đế đô đều không ai không biết, Vương Thanh Tùng cũng không phải cái người gian xảo gì, ngày bình thường thường tiếp tế một ít thuốc cho người nghèo, cho nên thanh danh cửa hiệu thuốc bắc xưa nay đều không tồi.

Vương Thanh Tùng nghe lão Ngô đặt câu hỏi, không khỏi một gương mặt cười khổ nói: "Không biết nơi nào xuất hiện một tiểu mao tặc tới cửa hàng ta mua thuốc không trả tiền không nói, còn đem hàng trong kho của ta toàn bộ làm xáo trộn lên, nếu không phải đến xem kho hàng liền phát hiện, vạn nhất bắt sai thuốc đều sẽ liên quan đến mạng người." Vương chưởng quỹ càng nói càng tức, "Ta hôm nay nhất định phải bắt được tiểu mao tặc này đi gặp quan!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play