Dưới giàn hoa tử đằng, Lâm Chỉ vẫy tay để cho nha hoàn rót chén trà, xong đưa cho Thẩm Âm Nhân, "Uống miếng nước, đại tài nữ."
"Người bên ngoài kêu loạn, biểu tỷ ngươi còn muốn chê cười ta." Thẩm Âm Nhân vừa uống trà vừa nhỏ giọng chỉ có hai người các nàng có thể nghe thấy kháng nghị với Lâm Chỉ, "Nếu không phải bởi vì mặt mũi của tổ phụ cùng phụ thân, cái danh gọi "đệ nhất tài nữ" không chừng đã dừng ở trên đầu ai."
Lâm Chỉ nhìn đôi mắt trong suốt của Thẩm Âm Nhân, bỗng nhiên hiểu được vì sao ngoại tổ phụ từ nhỏ đến lớn đối với nàng dung túng cùng yêu thích, trí tuệ nhạy bén không nói, chỉ riêng việc dưới tiếng tăm như này có thể thanh tỉnh thờ ơ lạnh nhạt rất nhiều người cao tuổi đều không thể làm được, Lâm Chỉ nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Thẩm Âm Nhân, "Thật là một tiểu cô nương thông minh."
Thẩm Âm Nhân trừng mắt nhìn biểu tỷ trước mắt đang cười vui vẻ, nghi hoặc, ". . . . . . Nếu ta nhớ không lầm ngươi cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi đi."
Lâm Chỉ: ". . . . . ."
"Âm Nhân." Cách đó không xa một tiếng gọi thanh thúy đánh gảy hai tỷ muội đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai người nhìn lại, thấy một nữ tử trên người y phục vàng nhạt hướng các nàng bên này đi tới.
Thẩm Âm Nhân hướng người nọ ngoắc nói: "Tiểu muội." Thuận tiện sát vào tai Lâm Chỉ giới thiệu nói, "Nàng kêu Đỗ Tiểu Mạt, là muội muội của Đỗ An."
Đỗ Tiểu Mạt xa xa liền thấy bên cạnh Thẩm Âm Nhân có đại mỹ nhân, sau khi đến gần ánh mắt lại nhịn không được dừng trên người Lâm Chỉ, "Âm Nhân, vị này chính là?"
Thẩm Âm Nhân nói: "Biểu tỷ ta, Lâm Chỉ."
Đỗ Tiểu Mạt nháy mắt kinh ngạc, há to miệng, "Này, vị này chính là Tam tiểu thư Lâm gia? !"
Thẩm Âm Nhân không nói gì nhìn Đỗ Tiểu Mạt, đột nhiên cảm giác bằng hữu của mình giống như có chút ngốc, "Vì sao kinh ngạc như vậy? Là biểu tỷ ta có chỗ nào không đúng sao?"
Đỗ Tiểu Mạt lấy lại tinh thần, lúc này mới có chút ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, thực lòng nói: "Ta chỉ là không nghĩ tới Tam tiểu thư Lâm gia thế nhưng có bộ dạng đẹp mắt như vậy." Đỗ Tiểu Mạt nói xong nhịn không được lại liếc mắt nhìn Lâm Chỉ, ngược lại giận dữ, "Vừa rồi đám Lưu Trường Oánh các nàng còn đang nói xấu Tam tiểu thư Lâm gia, ta chính là nghe không vô mới rời đi, thật nên để các nàng đi soi gương nhìn xem, cả ngày như người nhiều chuyện bình thường chỉ biết nói này nói kia."
Thẩm Âm Nhân hiển nhiên biết đám người Lưu Trường Oánh, nghe vậy lập tức tức giận đứng lên, "Các nàng còn dám nói xấu biểu tỷ ta? Ta hôm nay nhất định phải hảo hảo đi tìm các nàng phiền toái."
Lâm Chỉ nhìn thấy Thẩm Âm Nhân tức giận vội vươn tay giữ chặt nàng, khuyên nhủ: "Được rồi, cũng không phải việc lớn gì, không cần tức giận." Nàng ngay cả Lưu Trường Oánh là ai cũng không biết, bất quá họ Lưu, hẳn là cùng bên phía thái hậu có chút quan hệ, Lâm Chỉ lại quay đầu hỏi Đỗ Tiểu Mạt, "Các nàng nói ta như thế nào?"
Đỗ Tiểu Mạt dưới ánh nhìn của Lâm Chỉ không khỏi có chút mặt đỏ, nàng từ nhỏ đối với cái đẹp không có sức chống cự, "Các nàng nói ngươi giết người không chớp mắt, còn nói dung mạo ngươi khó coi. . . . . ."
Lâm Chỉ chưa mở miệng Thẩm Âm Nhân liền muốn mắng, "Đám người này thật sự là ——"
Lâm Chỉ đè lại Thẩm Âm Nhân, hỏi ngược lại: "Ta dung mạo khó coi sao?"
Thẩm Âm Nhân bất bình nói: "Biểu tỷ ngươi nếu khó coi, trên đời này chắc không có người đẹp."
"Vậy không phải xong rồi sao." Lâm Chỉ bật cười, "Về phần giết người không chớp mắt, ta ở biên quan quả thật cũng đã tự tay đâm quân địch Cao Thưởng, cho nên vì sao phải vì loại việc này sinh khí?"
Đỗ Tiểu Mạt nghe lời này, hình tượng Lâm Chỉ ở trong mắt của nàng nháy mắt cao lên, vị tỷ tỷ này không chỉ có bộ dạng đẹp hơn nữa lòng dạ còn rộng rãi, thật không hỗ là nhà tướng nhà sau, gần đây nàng trầm mê thoại bản dân gian cho nên thật lòng cảm thấy Lâm Chỉ nhất định là từ bên trong thoại bản đi ra.
Lâm Chỉ hoàn toàn không biết được hai ba câu nói đã bắt được lòng một tiểu muội mê mẩn mình, nàng chẳng qua cảm thấy bản thân tốt xấu coi như từng trải qua một lần sinh tử trong đời, hiện giờ chuyện nàng muốn làm rất nhiều, nghĩ muốn bù đắp cho người thân xung quanh càng nhiều, cho nên loại chuyện đàm tiếu râu ria này căn bản không kích động nổi nội tâm của nàng gợn sóng.
Ba người ở dưới giàn hoa tử đằng ngồi xuống trò chuyện một lát, đột nhiên nghe thấy bên tường vách ngăn truyền đến âm thanh rối loạn tưng bừng, Lâm Chỉ ngẩng đầu nhìn lại, ở cửa đi vào ba người, chính là Ngụy Trạc, Thẩm Dụ còn có Lâm Như Mộ đại ca nàng.
Ba người này vô luận thần thái hay ngoại hình đều được gọi là mỹ nam tử trong đế đô, ba người khi đi vào bên trong hoa viên đến ngay cả Lâm Chỉ cũng nhịn không được muốn nhìn bọn họ nhìn nhiều hơn, bất quá nguyên nhân một phần mọi người xôn xao bởi vì đây là lần đầu tiên Lâm Như Mộ xuất hiện, dù sao ngay cả bức họa Lâm thiếu tướng quân có thể bán thu lại không ít bạc, ai không muốn gặp một lần người thật chứ?
Thẩm Âm Nhân nhìn Lâm Như Mộ đến đây, đứng lên cùng Lâm Chỉ và Đỗ Tiểu Mạt nói: "Có nên qua bên biểu huynh chào hỏi?"
Đỗ Tiểu Mạt từ lúc Lâm Như Mộ xuất hiện nàng giống như các cô nương khác ở bên trong hoa viên, ánh mắt nhiệt tình cứ dính ở trên người Lâm Như Mộ, trong lòng nàng đang điên cuồng thét chói tai, đây chính là nguòi sống trong thoại bản!
Lâm Chỉ gật gật đầu cùng Thẩm Âm Nhân đi qua đại ca nàng chào hỏi, Đỗ Tiểu Mạt cũng lập tức đi theo.
"Biểu huynh." "Đại ca."
Lâm Như Mộ thấy Thẩm Âm Nhân cùng tiểu muội muội nhà mình, lộ ra một nụ cười ấm áp, "Hai người các ngươi tới đây khi nào, chơi có vui không?"
Lâm Chỉ cười nói: "Ta cùng với Âm Nhân đã đến đây một hồi lâu, lần đầu tiên tới loại địa phương này, rất thú vị."
Lâm Như Mộ đưa tay giới thiệu với Lâm Chỉ: "Chỉ nhi, vị này chính là Thành vương."
Lâm Chỉ chống lại đối mắt của Ngụy Trạc, mỉm cười nói: "Ta cùng với Thành vương có chút quen biết." Ngụy Trạc không nói gì, trong ánh mắt đạm mạc tựa hồ không rõ ràng như vậy.
Lâm Như Mộ có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không có hỏi nhiều, đang muốn mở miệng nói thêm gì nữa, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói kích động: "Lâm thiếu tướng quân!"
Thẩm Âm Nhân cùng Đỗ Tiểu Mạt đồng thời nâng trán, là Đỗ An.
Lâm Như Mộ nhìn thấy có một nam tử vọt tới trước mặt mình, lễ độ cười nói, "Đỗ Thống lĩnh."
Đỗ An không nghĩ tới Lâm Như Mộ thế mà lại biết mình, nháy mắt đôi mắt càng sáng ngời, "Người còn nhớ rõ ta?"
Lâm Như Mộ nói: "Nếu nhớ không lầm năm ngoái ở trong đế đô đã cùng thống lĩnh gặp qua."
"Đúng, là ở phía xa gặp qua một lần." Đỗ An cười đến lộ ra tám cái răng, "Lúc ấy chưa kịp cùng thiếu tướng quân chào hỏi, vì thế ta còn ảo não hồi lâu."
Đỗ An ở nhìn thấy Lâm Như Mộ đã hoàn toàn không nhìn thấy người bên ngoài nữa, lôi kéo Lâm Như Mộ nói liên miên hỏi lung tung này kia, không nói đến Thành vương, hắn thậm chí cũng không có chú ý đến tiểu muội muội nhà mình đang ở đây, nhưng may mà Ngụy Trạc cho tới bây giờ cũng không để ý nghi thức xã giao này, cùng Thẩm Dụ nhìn một cái ý bảo trước đi vào bên trong hoa viên một chút.
Lâm Chỉ một mực chú ý đến Ngụy Trạc, kiếp trước có lời đồn nói Thành vương ở trong đế đô gặp được một vị cung nhân, chỉ vì người nọ phản ứng chậm một bước không đúng lúc hành lễ với hắn, liền bị Thành vương tâm ngoan thủ lạt cho người đánh rồi treo trên tường, vài ngày sau vì trọng thương quá nặng mà chết.
Lúc ấy bởi vì nghe nhiều chuyện Thành vương hóa thành yêu ma, Lâm Chỉ lại chưa bao giờ hoài nghi tới tính chân thực của lời đồn, hiện giờ nghĩ đến, chính mình cũng thật sự là ngu muội nghe lời đồn bậy mà có ác ý với hắn.
Một lần nữa đi về trong hoa viên, trong đám người Lâm Chỉ nhìn một vòng rất nhanh liền thấy Ngụy Trạc đang đứng ở trước tấm bình phong, bởi vì Đỗ Tiểu Mạt xiêm y bị một nha hoàn vụng về làm đổ nước trà lên, Thẩm Âm Nhân cùng nàng đi thay y phục, một mình Lâm Chỉ chờ đợi thấy không thú vị liền đi vào bên trong hoa viên, không nghĩ tới chỉ liếc mắt một cái liền thấy Ngụy Trạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT