Edit: Cá Mực 99

Đúng như lời Lâm Chỉ nói, An Định Hầu phủ trong mấy ngày tiếp theo khách tới thăm không ngừng, Lâm Như Mộ mặc dù còn có một thời gian mới đi bộ binh nhậm chức, nhưng vì để tránh cho phiền toái không cần thiết hắn ngày ngày ở Thẩm phủ theo sau ngoại tổ phụ cùng hai cữu cữu học tập, Lâm Chỉ thân là nữ quyến càng không cần thiết đi ra đãi khách, vì thế tất cả công việc đều rơi xuống trên đầu quản gia Lâm Phúc, may mà Lâm Phúc nhanh nhẹn đem mọi người mọi vật đều xử lý ngay ngắn trật tự.

Liên tiếp bận rộn hai ba ngày trước cửa An Định Hầu phủ khách tới thăm lúc này mới dần dần bớt đi, Lâm Phúc cũng mới rãnh rỗi đem lễ vật được tặng liệt kê vô danh sách thật tốt, sau khi thu xếp xong Lâm Phúc liền đem danh sách đưa đi Ánh Nguyệt Trai để Lâm Chỉ xem qua.

Lâm Chỉ qua loa mà lật xem một lần, đem danh sách đưa trả lại cho Lâm Phúc, mĩm cười nói: "Có người xử lý ta tất nhiên là yên tâm, những người này ta cũng không nhớ hết được, người giúp ta nhớ kỹ là được."

Lâm Phúc đem danh sách cất kỹ, gật đầu đáp: "Tiểu thư người yên tâm, ta đều đã nhớ hết vào trong đầu."

Lâm Chỉ gật gật đầu, chợt nhớ tới chuyện gì, mở miệng hỏi: "Ta sao lại không có thấy tên Thành vương phủ?"

Nghe vậy, Lâm Phúc vô ý thức hạ giọng nói: "Tiểu thư người vừa trở về có thể đối Thành vương gia chưa hiểu biết hết, loại nhân tình qua lại này Thành vương phủ từ xưa đến nay sẽ không tham dự, thậm chí ngay cả sinh thần của thái hậu, đưa hay không đưa hạ lễ cũng phải xem tâm trạng Thành vương gia."

Lâm Chỉ không nói nữa, chống cằm như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ.

Lâm Phúc vừa rời đi trong một lát, liền có tiểu nha hoàn lại đây thông báo: "Tiểu thư, biểu tiểu thư đã đến đây đang ở phía trước đợi người."

Lâm Chỉ vừa đi vào sân trước liền thấy cô nương áo trắng hướng nàng vẫy tay, vô ý thức lộ ra một cái tươi cười, mở miệng kêu: "Âm Nhân muội muội." Cô nương này chính là tiểu nữ nhi Thẩm Âm Nhân của nhị cữu cữu nàng, tuổi so với nàng nhỏ hơn một tuổi.

Thẩm Âm Nhân ba tuổi biết viết chữ năm tuổi có thể ngâm thơ, chính là tài nữ nổi tiếng trong đế đô, Thẩm thái phó đối tiểu tôn nữ thông tuệ từ nhỏ đã yêu thương, trong nhà cha mẹ cũng không có quá mức hạn chế tính tình của nàng, vì thế Thẩm Âm Nhân hoàn toàn không giống các tiểu thư khuê các khác an tĩnh dịu dàng, tính tình hoạt bát sáng sủa thậm chí so với Lâm Chỉ ở thành Nhật Quang lớn lên còn muốn tự do thoải mái hơn vài phần.

Thẩm Âm Nhân thân mật kéo Lâm Chỉ, nói: "Biểu tỷ, hôm nay thời tiết tốt như vậy, gió cũng không tính lớn, chúng ta đi ra ngoài thành thả diều được không?"

Lâm Chỉ cười nói: "Ngươi đã đến đây ta còn không đồng ý?"

Hai người ngồi xe ngựa tới chuồng chăn ngựa ở ngoại ô, bởi vì chuồng chăn ngựa hẻo lánh mà ngày gần đây cũng không có hoạt động gì, cho nên bốn phía hầu như không có người nào tới, mặt sau chuồng chăn ngựa có khoảng mặt cỏ lớn trống trải đúng là nơi tốt để thả diều, bên ngoài ánh trời cũng không tính phơi nắng cùng với khí hậu gió nhẹ từ từ thổi thoải mái thật hợp lòng người.



Gã sai vặt Thẩm Âm Nhân mang theo sớm đã thay hai người các nàng đem con diều chuẩn bị tốt, Lâm Chỉ ở thành Nhật Quang còn không có thả diều, đi theo Thẩm Âm Nhân nhìn một lát liền nắm giữ kỹ xảo, rất nhanh theo cơn gió đem con diều bay cao lên không trung.

Bỗng nhiên gió chuyển lớn, Lâm Chỉ vô ý thức nắm chặt dây cước nhỏ trong tay, nhưng mà không theo ý người chính là con diều cũng không có bị giữ chặt, nương theo "Lạch cạch" một tiếng dây cước nhỏ liền đứt, Lâm Chỉ chưa kịp phản ứng thì thấy con diều bay vào trong rừng đào cách đó không xa.

Thẩm Âm Nhân cầm cuộn dây cước trong tay giao cho gã sai vặt ở một bên, chính mình thì đi tới bên cạnh Lâm Chỉ nhìn phương hướng con diều bay xuống, bất đắc dĩ nói: "Bay vào rừng cây rồi a."

Lâm Chỉ hướng tới rừng đào đi đến, "Ta đi bên kia tìm một chút."

Thẩm Âm Nhân lập tức đuổi theo, "Ta cùng đi với biểu tỷ."

Bởi vì hai người không mang theo nha hoàn, chỉ dẫn theo một gã sai vặt, gã sai vặt kia một bên cầm dây cước trong tay một bên hướng tới hai nàng có chút vội vàng nói: "Tiểu thư, biểu tiểu thư, vẫn nên để tiểu nhân đi tìm đi!"

Âm thanh của Thẩm Âm Nhân dần dần đi xa, "Không cần, ngươi ở chỗ này thay ta thả con diều là được."

Rừng đào cũng không tính là xa, chỉ là bên ngoài mảnh rừng đào này có hàng rào cao hơn nữa người, Thẩm Âm Nhân mặc dù rộng rãi hoạt bát nhưng cũng là tiểu thư nhà quyền quý, thật sự không làm ra được hành động leo rào này, lúc đang khó xử thì Lâm Chỉ cầm cuộn dây đã gãy trong tay đưa cho Thẩm Âm Nhân, Thẩm Âm Nhân vội vàng tiếp được.

Chỉ nghe một tiếng: "Ở chỗ này đợi ta." Thẩm Âm Nhân liền trơ mắt nhìn biểu tỷ nàng hai chân giẫm vào khoảng không cả người nhẹ nhàng bay lọt vào trong rừng đào.

Thẩm Âm Nhân mở miệng, thật lâu sau mới phát ra tiếng tán thưởng: "Biểu tỷ thật là lợi hại." Mà lúc này Lâm Chỉ đẫ đi vào sâu trong rừng đào.

Trong rừng đào Lâm Chỉ ở xa xa liền thấy con diều dừng ở trên cây đào nào đó, đến gần gốc cây kia, Lâm Chỉ bước tới với tay đến con diều trên cây, cố tình lại kém một chút.

Lâm Chỉ trái phải nhìn quanh đang muốn tìm cái vật có thể đứng lên được, đột nhiên ở phía sau một cái tay khớp xương rõ ràng thon dài đẹp mắt đưa qua, cái tay kia nhẹ nhàng tháo con diều từ trên cây xuống đưa tới trước mặt Lâm Chỉ, thanh âm trầm thấp dễ nghe có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng ở sau lưng nàng vang lên: " Ngươi muốn lấy vật này?"

———————————————-

Hôm nay là ngày lễ nên edit sẽ up 4 chương mừng lễ nhoá (>.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play