Thanh âm xa lạ cùng tiếng thở dài trong trí nhớ chồng lên nhau, Lâm Chỉ vốn cho rằng mình đã quên đi cái loại băng hàn thấu xương trước khi chết ở kiếp trước, song khi âm thanh Ngụy Trạc ở bên tai, Lâm Chỉ cảm giác ngực của mình chợt thắt chặt lại, cứng còng thân thể nhớ lại kiếp trước trong nháy mắt sự tuyệt vọng, không cam lòng, hối hận, giải thoát. . . . . . Tất cả tâm tình phức tạp trong lòng đan xen vào nhau.
Lâm Chỉ hít sâu một hơi bình phục lại đáy lòng đang rối loạn, đưa tay tiếp nhận con diều trước mắt, xoay người quay đầu lại gương mặt hoàn mỹ kia của Ngụy Trạc gần kề trước mắt, Lâm Chỉ đón nhận ánh mắt lạnh lùng từ hắn, hơi sững sờ sau lập tức lộ ra một vẻ mặt vui vẻ, thanh âm của nàng cũng nhiễm một chút nhẹ nhàng, "Là ngươi?"
Lâm Chỉ vừa quay đầu lại Ngụy Trạc liền nhận ra thân phận của nàng, dù sao bộ dạng của Lâm Chỉ chỉ cần gặp qua sẽ rất khó quên, thế nhưng Ngụy Trạc không rõ người trước mắt này lại không che giấu sự vui mừng trước mặt mình?
Lâm Chỉ thấy Ngụy Trạc như không nhận ra mình, lập tức mở miệng nhắc nhở: "Mấy ngày trước chúng ta đã gặp qua một lần, ngươi không nhớ rõ sao?" Nàng nói chính là ngày vào thành đó.
Nghe vậy biểu cảm trên mặt Lâm Chỉ nháy mắt thoải mái hơn, nàng mỉm cười, khuôn mặt mang theo một tia tiểu cô nương ta chính là xinh đẹp, "Ngày ấy ta còn hướng ngươi nở nụ cười, thật tốt khi ngươi không quên."
Ngụy Trạc rất ít cùng cô nương ở tuổi này tiếp xúc, hắn "Ân" một tiếng xoay người muốn rời đi, trong nháy mắt xoay người một tia không được tự nhiên được che dấu rất tốt trong làn gió nhẹ.
Lâm Chỉ phía sau Ngụy Trạc kêu: "Công tử."
Ngụy Trạc dừng chân lên tiếng trả lời nhưng không có quay đầu lại.
Thanh âm Lâm Chỉ ấm áp dễ nghe phía sau hắn vang lên: "Ta gọi là Lâm Chỉ, công tử lần sau chớ quên đi."
Nhìn thấy thân ảnh Ngụy Trạc bước nhanh rời đi, Lâm Chỉ kéo lên một cái nụ cười nhàn nhạt, nếu đã không phù trợ được Ngụy Lân thành minh quân, như vậy một kiếp này trực tiếp đổi một vị minh quân khác thì thế nào?
Cầm con diều đi ra rừng đào, Thẩm Âm Nhân lập tức tiến lên đón đến, "Biểu tỷ, ngươi nếu không ra ta sẽ phải đi vào tìm ngươi đấy."
Lâm Chỉ cười trêu nàng nói: "Ngươi chuẩn bị đi tìm ta như thế nào? Cũng không thể leo rào trèo cây a?"
Thẩm Âm Nhân làm cái mặt quỷ, "Biết biểu tỷ ngươi là lợi hại nhất."
Hai người cầm con diều trở lại trên bãi cỏ, lúc này Lâm Chỉ cũng biết nên dùng lực như nào để khống chế được con diều, hai tiểu cô nương lại chơi một hồi lâu thoải chí mới đi về.
Trong Thành vương phủ, quản gia Ngụy Phúc thấy Ngụy Trạc trở về lập tức tiến ra đón, chuẩn bị đem danh thiếp nhận được buổi trưa nhất nhất báo cho Ngụy Trạc, Ngụy Trạc sau khi nghe xong Ngụy Phúc nói liên miên báo cáo, đột nhiên mở miệng nói: "Đi chuẩn bị một phần hạ lễ tặng tới phủ An Định Hầu."
Ngụy Phúc ngốc ra một chút lập tức phản ứng lời Ngụy Trạc nói tới chuyện gì, có chút không xác định chính xác hỏi lại: "Chính là đem hạ lễ mừng nhận chức quan qua cho Lâm đại công tử?"
Ngụy Trạc bước chân tùy tiện đi vào thư phòng, Ngụy Phúc mặc dù lòng đầy nghi hoặc nhưng không trì hoãn lâu lập tức lĩnh mệnh đi chuẩn bị, sau gần nửa canh giờ, hạ lễ của phủ Thành vương cũng đã tặng tới phủ An Định Hầu.
Lâm Chỉ cùng Thẩm Âm Nhân trở lại Hầu phủ liền đã đến giờ ăn trưa, Lâm Chỉ mời Thẩm Âm Nhân ở lại, lệnh phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản đưa đến hậu viện.
Sau giờ ngọ cũng không bận rộn, Lâm Phúc liền vui vẻ tự mình lại đây thay hai vị tiểu thư chuẩn bị nước trà điểm tâm.
Lâm Chỉ cười tủm tỉm cùng hắn nói lời cảm tạ: "Cám ơn Lâm bá." Dừng một chút lại hỏi, "Vừa rồi khi ta cùng với Âm Nhân trở về gặp được người từ trong phủ đi ra, là hạ nhân nhà ai mới lại đây à?"
Lâm Phúc vừa thay hai người rót nước trà vừa trả lời: "Chính là Thành vương phủ buổi sáng tiểu thư có hỏi ta." Trong thanh âm Lâm Phúc có chút nghi hoặc cùng xúc động, "Không nghĩ tới Thành Vương điện hạ vậy mà lại tặng quà cho Đại công tử a, quả nhiên lời đồn đãi không thể tin." Thành Vương điện hạ cũng không có cao cao tại thượng không hợp tình người như thế nha.
Lâm Chỉ cười cười không nhiều lời nữa, trong lòng đối với Ngụy Trạc đánh giá cũng tốt hơn vài phần, làm việc tùy tâm nhưng thái độ làm người thẳng thắn rộng rãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT