Thời điểm cô đang sang đường, nên cô giẫm chân ga tăng tốc lên, sau đó chợt phải thắng gắp.

Chà, đây chính là đoạn phim truyền hình nói về bá đạo tổng tài cùng cô bé lọ lem kinh điển đây mà, nghiêm túc mà nói phương thức xuất hiện này cũng không có gì xấu hết.

Nhưng vấn đề là, bạn nha nếu muốn học theo người ta làm bá đạo tổng tài soái khí để ra sân, thì tốt xấu gì trước tiên phải giỏi kỹ thuật lái xe đi chứ đại ca.

Mẹ nó, chân không giẫm phanh lại, mà để cho đâm vào lão nương phải đi tới bệnh viện, coi thử có đuợc hay không!

Ngồi trên ghế dài bệnh viện, Tần Mộc Vũ nhìn cẳng chân bị xước mất một miếng da, chịu đựng đau rát nhưng trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông Tư Dực Dương đều lôi ra hỏi thăm vài lần.

Nếu không phải vì hắn lớn lên có gương mặt còn hợp khẩu vị, nếu không sẽ không đơn giản hỏi thăm tổ tông đơn giản như vậy mà là trực tiếp đi đào mồ.

Tư Dực Dương đỏ mặt, mặt đầy vẻ xin lỗi mà nhìn y tá đang giúp cô xử lý miệng vết thương.

Nếu muốn giả thành soái khí khi ở trên sân khấu thì việc đầu tiên là phải để cho mỹ nữ lưu lại ấn tượng tốt cái đã, nhưng vì mỹ nữ lớn lên quá đẹp chỉ một cái sườn mặt thôi mà làm hắn nhìn đến thất thần, kết quả phanh không kịp...

May mắn sau đó hắn phản ứng nhanh, chỉ đem người ngã xuống chứ không phải đâm bay đi, nếu không thì không đơn giản chỉ là xước da như vậy.

Cho đến khi các nhân viên y tế giúp cô xử lý xong miệng vết thương Tư Dực Dương mới mở miệng xin lỗi, "Vừa rồi thật xin lỗi."

Một câu xin lỗi là có thể bù đắp cho vết thương tinh thần của cô sau, ngươi nha đã từng có bạn gái hay chưa, người thì không có một điểm quyết đoán của bá đạo tổng tài vậy đừng học theo người ta làm tổng tài soái khí làm gì.



Trong lòng cuồng cuộng phun tào, nhưng trên mặt lại là ủy khuất tới cực điểm.

Một câu cũng chưa nói, nhưng hốc mắt lại đỏ lên, nuớc mắt đã bắt đầu rơi xuống.

Lúc này nên im lặng thì sẽ tốt hơn có âm thanh, trong một giây không hề lên tiếng trách cứ đã làm cho lòng thương hoa tiếc ngọc của người đàn ông mở rộng thêm n lần!

Quả nhiên, Tư Dực Dương cả người đều nóng nảy, "Đừng khóc, cô đừng có khóc, tôi thật sự không cố ý, là do vừa rồi tôi....đang gọi điện thoại cho mẹ, nên mới không chú ý...."

Nội tâm Tần Mỗi Vũ,…… Ha hả.

'Mẹ' đúng thật là biết lấy cớ.

Tần Mộc Vũ hít hít cái mũi, rõ ràng là đang rất ủy khuất nhưng lại vô cùng thông cảm, "Không sau"

Lấy lui làm tiến, phía sau còn có chiêu!

Tư thiếu gia lập tức cảm thấy, ngoạ tào cô gái này không chỉ thanh thuần thiện lương, đoan trang mà lại còn dịu dàng ân cần, đây chính là nữ thần mà lão tử tìm kiếm trong suốt hai lăm năm qua đây mà.

Tần Mộc Vũ càng rộng lượng không so đo, làm hắn liền cảm thấy chính bản thân càng không nên đâm vào một cô nương xinh đẹp như vậy.

Lập tức nghĩ ra ý định sẽ bồi thường cho cô.



Tư thiếu gia cái gì cũng không nhiều nhưng nhiều nhất chính là tiền, trước kia thường xem nó như bài mà tùy tiện ném, rồi sau đó sẽ có rất nhiều phụ nữ chạy tới xum xoe như vịt.

Cho nên phương thức hắn bồi thường cũng vô cùng thẳng thắn, lấy ra một cái thẻ, " Cô muốn mua gì thì tùy ý."

Tần Mộc Vũ đỏ mặt lên, biểu tình oán giận, "Anh... Thật quá đáng!"

Tính tình lão nương kiêu ngạo tới mức nào, lấy tiền ra để vũ nhục lão nương sao!

Muốn vậy thì phải nên lấy sắc ra để vũ nhục cô nha.

Mà Tần gia lại không thiếu tiền.

Tư Dực Dương cũng phát hiện cách làm của mình không ổn, đây cũng chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần thôi mà, làm sau có thể là người tham tiền thô tục như vậy đuợc.

Thấy cô lại sắp muốn khóc, Tư Dực Dương lại khẩn trương, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, tôi biết sai rồi còn không đuợc sao."

Lời này vừa nói ra, chính hắn còn ngây ngẩn cả người, đường đường là người thừa kế Tư gia, cư nhiên lại xin lỗi người khác?

Mà xin lỗi còn cam tâm tình nguyện như vậy đây là chuyện như thế nào.

Trong lòng Tần Mộc Vũ liên tiếp ha ha ha 'nhóc con, ngươi xong rồi!.'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play