Hướng tới Khúc Phàm bỏ lại một câu nói và một ánh mắt đa tình, tóc Tần Mộc Vũ đón cơn gió nhẹ tung bay, thật phong tình mà rời đi.

Phía sau, Hạ Noãn Tử không thể tin đuợc khi tận mắt nhìn đến một màn này.

Khúc Phàm và Tần Mộc Vũ tại sau lại ở cùng nhau? Cho dù Tần Mộc Vũ rời đi thì ánh mắt Khúc Phàm vẫn như cũ không thu trở về.

Ánh mắt kia, Hạ Noãn Tử nhìn đến hốt hoảng.

Cô ta quá rõ ràng ánh mắt đó đang biểu hiện cái gì, dường như trong lúc cô ta không để ý tới thì đã có rất nhiều chuyện đâc xảy ra.

Buổi tối, Tần Mộc Vũ nằm ở trên giường, câu lấy chân nhẹ nhàng đong đưa. Tâm tình tốt mà lấy ra di động, nhấn nhấn số của Tần Cảnh Thừa bấm gọi đi.

Khi điện thoại thông báo có cuộc gọi từ Tần Mộc Vũ, Tần Cảnh Thừa không muốn nghe.

Thật phiền.

Trong đầu hắn bây giờ đều là câu chưa nói xong của buổi sáng, còn có thêm phòng cô bừa bộn như một ổ chó!

Nhưng mà, dù sao trên danh nghĩa thì đây cũng chính là em gái của hắn, nên chỉ có thể lạnh mặt nghe máy.

"Anh Hai." Giọng nói của cô gái ngọt ngào và trong trẻo

“Chuyện gì.”

"Là thế này, hôm nay em có để một bộ quần áo ở trên giường, ngày mai anh có thể đem đến đây giúp em đuợc không?"

Xẹt....

Bút trong tay Tần Cảnh Thừa đã đem trang sách vẽ ra một đường thật dài.

Cô còn có mặt mũi mà nhắc tới phòng! Trên giường có loại quần áo nào, còn không phải là một bộ đồ lót sau!



Nghĩ đến những cảnh tượng kia, mặt hắn lại lần nữa đen như đáy nồi, nhưng vành tai lại trở nên đỏ bừng.

Đột nhiên cảm thấy có chút nóng, đưa tay cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.

"Vừa rồi có âm thanh gì vậy?" Tần Mộc Vũ cười hỏi.

Xem biểu hiện này, hẳn là đã vào phòng cô rồi.

Chẳng qua, người đàn ông này đi vào phòng cô làm cái gì?

"Thiếu quần áo thì đi mua, đưa gì mà đưa."

Hắn đường đường là một đại tổng tài Tần thị, chứ có phải người chạy vặt đâu, còn phải giúp cô đưa đồ lót!

Cảm thấy vết xước trên trang sách không đuợc thuận mắt, nên hắn lại làm thêm một đường khác, làm cái chéo, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Lúc này mới vừa lòng mà đem sách đóng lại.

Tần Mộc Vũ trở mình, ghé vào bên giường rung rung cẳng chân, "Không có tiền..."

Vừa mới nói xong, di động liền truyền đến thông báo tài khoản, cô bấm vào vừa thấy liền nhướng mày.

Thật hào phóng nha, xem ra anh Hai chính là một người rất có tiền, cái đùi này cô phải ôm thật chặt mới đuợc.

“Cảm ơn anh Hai.”

“Không có việc gì đi ngủ sớm một chút.”

“Ừm, anh Hai cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Tần Cảnh Thừa nhẹ nhàng thở ra, không biết vì sao, hiện tại cùng cô nói chuyện điện thoại đều có chút hoảng hốt.



"Ngủ...." Ngon

“Đúng rồi anh Hai, hôm nay giáo viên có nói với em, ngày mai…… Cũng không có gì, ngủ ngon.”

Tút…… Tút…… Tút……

Tần Cảnh Thừa, “……”

Đồ phá hoại, đêm nay lại muốn mất ngủ!

Hắn lúc này không đuợc vui, nhưng Tần Mộc Vũ thì lại rất vui vẻ, ngủ cũng đặc biệt ngon.

Buổi chiều ngày hôm sau vì không có tiết học, nên sẽ đi tìm cậu phú nhị đại chơi.

Mức độ hảo cảm lưu lại khi vừa bắt đầu, có thể khiến cho Tư Dực Dương có hứng thú với cô, nhưng cái hứng thú này cũng sẽ không lâu dài, nên cô cần thiết phải xuất hiện hơn sớm một chút.

Vừa hay hôm nay có thời gian.

Hỏi thăm một chút về vị trí của Tư Dực Dương, tần tiểu thư lại lần nữa mặc vào một bộ váy dài màu trắng thanh thuần, thảnh thơi mà đi xung quanh.

Đến cả việc làm sau có thể có thể có cơ hội tiếp cận, về điểm này thì không cần cô suy nghĩ.

Đã thành công khiến cho Tư Dực Dương chú ý đương nhiên đối phương cũng sẽ nghĩ cách tìm gặp cô.

Có một câu nói rất đúng, ai chủ động trước, người đó liền thua.

Trong trò chơi gọi tình cảm, cô luôn luôn là người chiến thắng.

Cho nên cô chỉ cần làm cho tốt vai bạch liên hoa chờ cá cắn câu là đuợc.

Nhưng mà, làm cô không nghĩ tới chính là, phương thức Tư Dực Dương đến gần cư nhiên lại kinh tâm động phách như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play