Tần Mộc Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, "Anh thường xuyên đến nơi này ăn cơm?"
Cùng với nữ thần mặt đối mặt, làm Tư Dực Dương khẩn trương mà nuốt nuớc miếng.
Nói tới cũng thật nực cười, hắn chính là một công tử ăn chơi nổi tiếng, chẵng bao giờ đụng tới chiếc lá trong hàng vạn bông hoa, còn phụ nữ đã chơi thì không tính một vòng kinh đô thì cũng phải nữa vòng, nhưng hiện tại hắn ta lại rất khẩn trương.
"Đúng... Đúng vậy, vì mẹ tôi thích hương vị ở đây, nên tôi thường xuyên tới."
Mẹ anh thích hương vị gì, có liên quan gì đến anh!
Tần Mộc Vũ cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ là ngoan ngoãn mỉm cười.
Điện thoại của Tư Dực Dương đặt ở trên bàn đột nhiên màn hình sáng lên, cô quét mắt nhìn liền nhìn thấy ảnh màn hình khoá là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất.
Người phụ nữ này cô biết, đây chính là chủ tịch tập đoàn Tư thị cũng chính là mẹ của Tư Dực Dương.
Hắn thần sắc ấm áp, "Mẹ, con đang ăn cơm, mẹ ăn rồi sao!"
“Con biết rồi, đuợc, tạm biệt mẹ.”
Hắn không có ý định tránh đi nên Tần Mộc Vũ nghe đuợc hết toàn bộ cuộc nói chuyện, đôi mắt hoa đào có chút khó hiểu, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà người nhà lại phải gọi tới kiểm tra?
Đột nhiên nhanh trí, nháy mắt liền minh bạch.
Thì ra Tư Dực Dương chính là cái 'mẹ khống!'
Trong truyền thuyết thường gọi là 'mẹ bảo nam', lúc ăn cơm cũng yêu cầu cùng mẹ gọi điện thoại, nói chuyện ba câu cũng không rời khỏi mẹ, ngay cả màn hình di động cũng là ảnh chụp của mẹ.
Có thể thấy đuợc mẹ hắn có vị trí rất quan trọng đối với hắn.
Tần tiểu thư giỏi nhất việc xem người khác gọi món, rồi sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại kế hoạch.
Tư Dực Dương cúp điện thoại, liền nhìn thấy Tần Mộc Vũ đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta đến thất thần.
Ánh mắt chăm chú đến mức làm mặt hắn cũng phải đỏ.
Ngoạ tào, cô vì cái gì dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, chẳng lẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn mê hoặc, nên đã thích hắn rồi sau?
Trong lòng Tư Dực Dương run rẩy, đỏ mặt hỏi, "Cô...Cô vì sao lại nhìn tôi như vậy?"
Tần Mỗi Vũ thu hồi ánh mắt, “Xin lỗi, là tôi đang suy nghĩ, mẹ của anh khẳng định là rất xinh đẹp.”
“Cô như thế nào biết?” Tư Dực Dương kinh ngạc.
“Nhìn anh là biết, người ta thường nói con trai giống mẹ, mà mẹ của anh nếu không phải là một đại mỹ nhân, như thế nào sinh ra một người con trai tuấn tú như anh?”
Lời nghị luận còn quan trọng ở cái tầm kỹ năng nữa.
Một câu đã khen hắn lại khen thêm mẹ của hắn, hơn nữa quan trọng nhất chính là đã khen mẹ của hắn.
Ở trong mắt người có chứng 'mẹ bảo nam' thì mẹ chính là người quan trọng nhất, khi bạn khen lấy mẹ hắn thì càng có hiệu quả trực tiếp hơn so với việc khen hắn!
Quả nhiên, Tư Dực Dương nghe xong những lời này thì đã bắt đầu lâng lâng, nháy mắt đã đem Tần Mộc Vũ hoà nhập vào hàng ngũ tri kỷ, sau đó lại bắt đầu lải nhải về mẹ hắn có bao nhiêu tốt.
Lúc này, hắn yêu cầu chính là có một người lắng nghe, nên cô không cần đáp lại chỉ cần an tĩnh ngồi nghe là đuợc.
Thỉnh thoảng ánh mắt đối diện sẽ liếc nhìn cô một cái, để xem cô có nghiêm túc lắng nghe hay không.
Tư Dực Dương này vừa nói, trực tiếp nói từ giữa trưa đến chạng vạng tối, nuớc trà thì uống tới bình thứ năm, chạy đi vệ sinh mười lần, thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát, đem hắn từ lúc mới sinh ra tới khi lớn hơn một chút đều nói ra, khi đó ba hắn bị tai nạn xe cộ qua đời chỉ còn một mình mẹ hắn phải tự lập và nuôi nấng hắn lớn lên gì gì gì giống như đống rác bị người ta đổ bên ngoài.
Nói nhiều như vậy, thật ra Tần Mộc Vũ cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ lúc hắn bảy tám tuổi còn tè dầm.
Nhưng nó có quan trọng không, không quan trọng!
Quan trọng là cô đã để lại cho Tư Dực Dương một ấn tượng tốt đó là sự dịu dàng và ân cần.
Thấy hắn sắp bắt đầu dài dòng nói về mẹ hắn thời đại học như thế nào còn giúp hắn giảng giải ba năm thi đại học năm năm thi thử, Tần Mộc Vũ nhanh chóng ngắt lời.
"Cái kia, thật ngại quá, em đêm nay còn có lớp, em phải về trường học."
Lấy nhan giá trị của hắn cũng chỉ có thể làm cô kiên nhẫn chống đỡ tới đây thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT