Trong lòng cân nhắc một chút, lần đầu tiên gặp mặt vẫn là không cần quá làm càn, đối với một đại thiếu gia cao cao tại thượng như Tư Dực Dương nên cần một vừa hai phải.
Chờ khi cô đem người nắm chặc trong tay, rồi sau đó tùy tiện ném đi cũng không thành vấn đề.
Cô gái thút tha thút thít, cũng không nói lời nào.
Đột nhiên, bụng cô vang lên tiếng kêu ọt ọt, gương mặt của Tần Mộc Vũ chợt đỏ bừng, không xong vì cô định giảm cân nên buổi trưa không có ăn cơm, lúc này liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Tư Dực Dương biết thời tới, "Buổi trưa rồi, nếu không ngại thì để tôi mời cô ăn trưa, coi như đây là xin lỗi cô."
Bụng vẫn kêu, lúc này mà nói không đói thì là nói dối, nên cô ngoan ngoãn gật đầu.
Đầu tiên là tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người, tìm một góc độ tốt, nhu nhu nhược nhược mà đứng lên, tiếp theo là hơi cong cẳng chân, thoạt nhìn thật sự rất đau.
Vừa mới đi đuợc vài bước, cơ thể nghiêng ngã cả người đều ngã sang một bên.
Lần va chạm này đã khiến cho trái tim Tư Dực Dương miềm nhũng, cả người như đang ngồi trên con thuyền nhỏ lắc lư.
Hắn đã ôm qua vô số nữ nhân, chính là lại chưa từng gặp qua cô gái nào miềm mại giống như cô vậy, còn có mùi hương hoa nhài thoang thoảng thật sự dễ chịu.
Ở bên cạnh, Tần Mộc Vũ vì ngượng ngùng nên hai má trở nên đỏ bừng, vừa hoảng loạn lại ủy khuất.
Tư Dực Dương trợn tròn mắt, cô đỏ mặt, chỉ mới chạm tay thôi mà cô cũng đã đỏ mặt!
Trời đất, trên đời này vẫn còn có một cô bé ngây thơ như vậy!
"Anh.... Lưu manh!" Tần Mộc Vũ khởi động hình thức lên án.
Phú nhị đại Tư Dực Dương là người không sợ trời không sợ đất, tất cả mọi người đối với hắn đều ngoan ngoãn phục tùng, có khi nào bị mắng qua.
Nhưng người bị mắn lúc này, không những không tức giận ngược lại cảm thấy thực vui vẻ.
Rốt cuộc cũng do cách sống của hắn ngay thẳng như vậy.
Gương mặt này của Tần Mộc Vũ, lúc mắng chửi người cũng mang lại cảnh đẹp ý vui, huống chi cô còn cố ý giả vờ thành giọng điệu đáng thương.
Nên sẽ không có người đàn ông nào tức giận khi gặp tình huống này.
Tư Dực Dương sờ sờ cái mũi, cong môi cười, "Tôi không phải cố ý chiếm tiện nghi của cô."
Tần Mỗi Vũ đương nhiên biết hắn không phải cố ý, bởi vì, người cố ý kia chính là cô nha.
Tuy chân bị xước da rất đau nhưng cũng không đau đến mức không thể đi đuợc.
Một cô gái có thể đỏ mặt thường thường sẽ cho người ta lưu lại ấn tượng là ngây thơ.
Hơn nữa, góc độ cô ngã đều đã đuợc tính toán kỹ càng.
Lại nói khả năng có điểm hơi khó hiểu, mặc dù cô có sở thích trêu chọc đàn ông, nhưng mà cô lại có thói sạch sẽ không thích sự đụng chạm của đàn ông.
Đương nhiên thói ở sạch này của cô cũng phải tùy người, giống như Khúc Phàm cấp bậc loại này liền ngay cả ngón tay còn không thể chạm vào.
Còn Tư Dực Dương thì miễn cưỡng còn có thể sờ tới bàn tay nhỏ một chút.
Nếu đổi thành Tần Cảnh Thừa……
Tần tiểu thư tỏ vẻ cho dù có cùng hắn lăn lộn giao tiếp sâu hết cả đêm ở trên giường cũng không thành vấn đề!
Tư Dực Dương lái xe chở cô đến một nhà hàng hạng sang nổi tiếng ở đế đô, có thể nhìn ra đuợc rằng hắn có chút khẩn trương.
Giống như chàng trai đang gặp mối tình đầu.
Dọc theo đường đi Tần Mộc Vũ đều rất ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ngẫu nhiên vẫn e lệ cười, thật giống em gái nhà bên.
Hai người vừa mới đi vào nhà hàng, người phục vụ nhiệt tình tiến lên chào đón.
“Tư thiếu gia, mời bên này.”
Hai người đi vào phòng ăn riêng của Tư Dực Dương, hắn hiếm khi thật thân sĩ mà kéo ghế ra giúp cô —— trước kia mỗi lần mang phụ nữ đi ăn đều là người khác kéo ghế cho hắn.
Thân sĩ phong độ gì đó, đối với một đại thiếu gia trước mặt này đã đuợc nuông chiều từ nhỏ nên cũng đừng quá trong cậy vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT