Lâm Ngộ An cúi đâu ăn cơm nhưng trong lòng vẫn nghĩ có phải hay
không ba mẹ hôm nay có chuyện gì vui? Có thể bây giờ nhìn giống như là không phải mà..
Lâm Kỳ An ngồi bên cạnh thấy Lâm ngộ An yên lặng ăn cơm, liền ghé lại gần nhỏ giọng nói chuyện: "Anh hai"
Lâm Ngộ An nhìn hắn.
"Lúc thi cuối kỳ, môn thi cuối em bị sốt, một nửa bài thi không có làm."
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, trong lòng hiểu rõ ý hắn muốn nói là gì.
Đứa con thứ hai của nàng, từ nhỏ đã không thông minh, học tập
không giỏi, giao tiếp cũng không được, hoàn toàn không thể so
sánh với anh trai và em trai. Việc này nếu thành, vaayh nửa đời sau của nó cũng sẽ không cần bọn họ quan tâm. Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể là do mang thai, gần đây Lâm ngộ An vẫn luôn cảm thấy
ngủ không đủ. Vốn là còn đang suy nghĩ ý của ba mình, chính
là nằm lên giường xong, ý thức liền ngơ ngác, Lâm Ngộ An nhịn
không được ngủ mất.
Lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời vàng chói đã xuyên qua
rèm cửa sổ chiếu vào, Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên nhìn, đã
hơn ba giờ chiều. Cùng lúc đó, trong điện thoại còn có một tin nhắn chưa đọc.
[ZQX: Ok.] Là tin nhắn của Thanh ca.
Lâm Ngộ An mơ mơ màng màng hồi phục lại tinh thần. Thanh ca luôn
yêu thích vẽ vời, mỗi ngày thời gian nhiều nhất là ở phòng
vẽ tranh, lúc vẽ điện thoại sẽ không mang theo bên người, cậu
đã quen hắn trả lời tin nhắn tương đối chậm. Nhưng mà, Lâm Ngộ
An cầm điệ thoại lên nhìn một chút, cậu nhíu nhíu mày, tin
nhắn gửi đến lúc hơn hai giờ chiều. Trong lúc vẽ, Thanh ca sẽ
quên thời gian, lần này chỉ sợ cũng là hai giờ ra khỏi phòng
vẽ mới nhìn thấy tin nhắn của cậu. Lâm Ngộ An mím môi, giơ tay
lên ba ba đánh vài chữ.
[Ya~: Thanh ca, anh ăn cơm chưa? ]
Bên kia dừng lại chốc lát, lập tức gửi tin nhắn đến:
[ZXQ: Bữa trưa? ]
Lâm Ngộ An nhíu mày, như thế này khả năng bữa trưa cũng không ăn.
Cậu mở phần mềm gọi thức ăn ngoài ra, đặt hai đơn, chụp ảnh
lại gửi cho Thanh ca:
[Ya~: Em đã đặt cơm cho anh, lát anh nhớ ra cửa lấy nhé!]
Bên kia vì thế yên lặng một lúc, lập tức trả lời:
[ZXQ: Ok.]
Trò chuyện một lúc, Lâm Ngộ An cũng thanh tỉnh không ít. Cậu vuốt vuốt tóc, lảo đảo đi ra phòng khách.
Sắc mặt lâm Ngộ An có chút khó coi. Cậu nhớ tới chuyện lúc
trước. Đó là nguyên nhân cậu không nghĩ nói cho ba mẹ biết cậu
phân hóa thành Omega. Trong lòng Lâm Ngộ An dự cảm không tốt
nhưng lại không muốn nghi ngờ ba mẹ mình sẽ làm ra loại chuyện
như vậy.
Cửa "kẹt kẹt" một tiếng mở ra, một người đàn ông chừng bốn
mươi tuổi khí tức nho nhã ôn hòa cười híp mắt đi ra, nhìn vợ
chồng nhà họ Lâm nhiệt tình cười nói: "Ai nha, Lâm lão đệ cùng em dâu đến rồi à. Đây là An An đi, đều lớn đến như vậy rồi?"
Nam nhân cươi híp mắt, ánh mắt lại nhìn Lâm Ngộ An từ trên
xuống dưới, rõ ràng không có chút nào đột ngột cùng mạo phạm nhưng lại làm cho cậu cảm giác không hiểu sao không thoải mái.
Ba Lâm cười ha hả: "Trên đường hơi đông, để Phương đại ca đợi lâu
rồi." Hắn đẩy Lâm Ngộ An một cái: "Đây là đứa thứ hai trong
nhà. Tiểu Ngộ, gặp chú Phương sao không chào hỏi đi?"
Chú Phương kia ha hả cười: "Khách khí như thế làm gì, mau vào đi, mau vào đi."
Hắn vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Lâm Ngộ An, một tay khoát lên
vai cậu, tư thế thân mật nửa đẩy cậu đi vào bên trong: "Chúng ta trước kia đã từng gặp nhau, An AN chắc là quên mất rồi phải
không?"
Tay nam nhân để ở trên vai, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi nước
hoa cùng mùi của nam nhân trộn lẫn với nhau có chút không ra ngô ra khoai. Sắc mặt Lâm Ngộ An khó coi, dạ dày một trận cuồn
cuộn lên. Nhưng khi thấy ánh mắt của ba mẹ, không thể không
"hiểu chuyện" mà nói: "Không có a.. Cháu vẫn nhớ.."
"Có đúng không?" Chú Phương rất vui mừng.
Đoàn người đi vào trong phòng, một thanh âm nặng nề vang lên, cửa bị đóng lại. Tròng lòng Lâm Ngộ An cũng run rẩy theo.
Cùng lúc đó, tại ngã rẽ bên ngoài phòng riêng, nam nhân mặc đồ Tây, bước chân hơi ngừng lại, quay đầu nhìn hai thân ảnh tiếp
xúc thân mật trước khi cửa đóng lại kia, sắc mặt dần chìm
xuống.
"Giám đốc?" Thư ký Lý đứng bên cạnh, thuận mắt nhìn theo không
hề phát hiện cái gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Trương
tổng còn đang ở phòng riêng chờ đấy ạ!"
Bùi Yến Chu quay lại, trầm giọng nói: "Không có chuyện gì." Hắn nhanh chân về phía trước: "Đi thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT