Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn
2 năm
Đến chỗ bàn ăn, ba mẹ Lâm ngồi cùng một chỗ. Mẹ Lâm đang muốn
bảo Lâm Ngộ An ngồi bên cạnh mình thì đã thấy vị chú Phương
kia thân thiết ấn cậu xuống ghế, sau đó hắn liền ngồi vào bên
cạnh cậu.
Biểu tình của mẹ Lâm dừng một chút.
Cả người Lâm Ngộ An như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cậu cắn răng, nhìn về phía mẹ Lâm xin giúp đỡ. Mẹ Lâm ánh
mắt lóe lên ra hiệu cho cậu bình tĩnh, đừng nóng vội. Lòng Lâm Ngộ An nhất thời chìm xuống.
Một tay Phương Đức Minh khoát lên phía sau ghế tựa của cậu, cả
người cách cậu rất gần, rất dễ cảm thấy được khí tức của
hắn. Sắc mặt Lâm Ngộ An có chút tái nhợt.
Phương Đức Minh cười ha hả, nói: "Đến, đến, đến, đồ ăn đều đã
gọi rồi chỉ chờ mọi người tới đây nữa thôi." Hắn quay đầu
nhìn về phía Lâm Ngộ An: "Nghe nói An An thích ăn sườn? Món
sườn non cuae nhà hàng này không tệ lắm, chú đã cố ý gọi cho
con một phần rồi."
Không.. Đôi môi Lâm Ngộ AN giật giật, muốn nói bữa trưa cậu đã
ăn sườn rồi, quá nhiều dầu mỡ, hiện tại dạ dày vẫn còn khó
chịu, nhưng nhìn vè tha thiết hòa ái của Phương Đức Minh, cậu
chi có thể giật giật khóe miệng: "Vâng, cảm ơn.. chú Phương ạ!"
Phương Đức Minh cười, mắt híp lại thành một cái khe, không tiếp tục nhìn cậu nữa. Ngược lại, hắn nhìn về phía ba Lâm cùng
nói chuyện công tác. Phương Minh Đức nói chuyện dí dỏm, hài
hước, lại mang sự tự tin thành thục của nam nhân. Lúc cùng ba
mẹ Lâm nói chuyện cũng không quên Lâm Ngộ An, thỉnh thoảng gắp
cho cậu ít đồ ăn, thấp giọng hỏi vài câu, thể hiện sự thân
thiết cực điểm.
Lâm Ngộ An cảm thấy không dễ chịu. Căn bản bây giờ, cậu không
có khẩu vị gì, mà ba mẹ Lâm vần còn ở kia, ánh mắt thể hiện ý tứ nhắc nhở làm cho cậu bất đắc dĩ chỉ có thể cố gắng
ăn tiếp. Mà cũng may chú Phương cũng không hề tập trung chú ý
cậu, rốt cuộc cậu cố thể thoáng thở ra một hơi nhưng cũng
không thả lỏng được bao lâu, cả người cậu liền cương cứng. Một
tay Lâm Ngộ An để trên bàn, tư thế ngồi ngoan ngoãn. Mà một tay
Phương Đức Minh khoát lên phía sau ghế tựa của cậu, không biết
từ bao giờ đã lấy xuống, cọ nhẹ lên tay cậu. Tay cầm đũa của
Lâm Ngộ An run lên một cái.
Phương Đức Minh cười híp mắt nhìn cậu, như là trưởng bối đối
với vãn bối mà nhẹ nhàng vỗ tay cậu, nhíu mày ôn hòa nói:
"Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị của con à?"
Lâm Ngộ An ngước mắt lên nhìn ba mẹ mình, mẹ Lâm mí mắt nhảy
nhảy, cúi đầu tiếp tục ăn. Cậu buồn bực mở miệng: "Không,
không phải.."
"Vậy làm sao mà con không ăn?" Phương Đức Minh nhìn đôi môi đỏ au của cậu, nụ cười càng sâu hơn.
Lâm Ngộ An ngồi im nhìn cha mẹ, trong lòng đau xót, gắp miếng
sườn lên, chậm rãi bỏ vào miệng. Cùng lúc đó, tay cậu để trên bàn giật giật, muốn rút trở về. Giống như Phương Đức Minh vẫn luôn chú ý động tác của cậu, tay hắn đè tay cậu xuống không
cho rút về.
"Nay An An đã học đại học năm thứ hai rồi nhỉ?" Phương Đức Minh
hỏi, đôi mắt mang ý cười nhìn chằm chằm Lâm Ngộ An, bên trong
mang theo cảm giác như rắn nhơm nhớp làm cậu cảm thấy cả người không khỏe.
Cuối cùng, cậu nhịn không nổi nữa, rút tay của mình về, để ra phía sau. Lông mi run rẩy, giả vờ bình tĩnh trả lời: "Vâng,
cháu vừa lên năm hai đại học."
Thần sắc Phương Đức Minh chìm xuống, trong lòng Lâm Ngộ An hoảng hốt, cầm đũa gắp cho hắn một món ăn: "Món này mùi vị khá
ngon, chú Phương ăn nhiều một chút ạ!". Vừa nói, cậu vừa cố
gắng cách xa hắn một chút.
Phương Đức Minh liếc nhìn ba mẹ Lâm một cái, không những không
thu liễm mà còn quang minh chính đại hơn. Cái tay đầy mỡ kia
không những không thành thật mà có chút được voi đòi tiên, chậm rãi để trên đùi Lâm Ngộ An. Cả người cậu nổi đầy da gà.
Hắn cười híp mắt: "Chú nghe mẹ con nói thành tích học tập
của con không được tốt lắm. Ai, cái này cũng không phải lo
lắng. Học tập không tốt, không bằng lựa chọn một con đường
khác. Đừng chờ đến khi tốt nghiệp, lúc đó công việc mệt nhọc
cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu như tìm được con đường
tốt, nửa đời sau liền không cần lo nghĩ. An An, con thấy chú
nói có đúng không?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, đến sắc mặt ba mẹ Lâm ngồi bên cạnh cũng hơi khó coi.
"Anh Phương.." Mẹ Lâm miễn cưỡng cười nói.
Phương Đức Minh cười nhìn nàng: "Đây là em dâu cảm thấy anh nói không đúng à?"
Mẹ Lâm cắn răng: ".. Anh Phương nói cũng có đạo lý."
"Phải vậy không," Hắn quay sang nhìn Lâm Ngộ An: "An An, con nhìn xem. Mẹ con cũng nói như vậy, con.."
"Ầm" một tiếng, ghế dựa bị đẩy ra, Lâm Ngộ An đột nhiên đứng
dậy, hơi thở có chút gấp gáp. Phương Đức Minh ngẩng đầu nhìn
cậu, sắc mặt hơi đổi hỏi: "Con làm sao thế?"
Lâm Ngộ An cắn môi dưới, lông mi khẽ run rẩy nói: "Chú Phương
nói rất đúng," hầu kết cậu hơi giật giật, cậu nhìn ba mẹ Lâm
sau đó cười nói: "Mọi người tiếp tục nói chuyện đi, con, con đi ra ngoài một chút ạ!" Nói xong, không chờ bọn họ nói gì, cậu vội vàng đi ra ngoài.
"Tiểu Ngộ, Tiểu Ngộ!" Mẹ Lâm đứng dậy gọi cậu, cậu cũng không dừng lại mà tiếp tục rời đi. Nàng miễn cưỡng cười, nhìn sắc mặt không tốt của Phương Đức Minh nói: "Anh Phương đừng trách,
đứa nhỏ này.. chính là có chút ngại ngùng."
Sắc mặt Phương Đức Minh hòa hoãn lại, ha hả cười nói: "Ngại cũng tốt. Đứa trẻ còn nhỏ mà."
Ba mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều có chút lo lắng.
* * *
Có thể nói là Lâm Ngộ An chạy trối chết. Ra khỏi phòng bao,
bước chân cậu có chút lảo đảo nhưng không dám ở lâu, mặt trắng bệch liều mạng ấn nút thang máy. Thấy thang máy vẫn luôn dừng ở tầng hai, cậu có chút kinh hoảng liền đi thang bộ xuống
lầu.
Trong sảnh, phục vụ nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, viền
mắt có chút đỏ, vội vàng tiến lại hỏi: "Tiên sinh, ngài không
sao chứ?"
Lâm Ngộ An cúi đầu xoa xoa mắt, trầm thấp nói một câu: "Không,
tôi không có chuyện gì đâu" liền nhanh chóng rời đi.
"Này tiên sinh, tiên sinh.." Các phục vụ liếc mắt nhìn nhau đều có chút mờ mịt, không hiểu ra làm sao.
Lâm Ngộ An không dám ở lâu chỗ nhà hàng Thịnh Châu, bước nhanh
đi qua nhà hàng phía đối diện, thân thể nhỏ bé loạng quạng,
cuối cùng, cả người vô lưc, ngồi xổm ôm đầu gối dưới gốc cây
đại thụ bên đường.
Ngày hè nên trời tối muộn, lúc này chưa đến bảy giờ, trời
vẫn còn sáng, bên đường xe đến xe đi vẫn cứ náo nhiệt. Lâm Ngộ An ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả
người khó chịu, đau nhức. Cậu nhếch mép, cố gắng hít sâu nhưng vẫn cảm thấy không thở nổi, trong lồng ngực cảm giác như muốn nổ tung ra, rõ ràng mặt đã đầy nước mắt, hàm răng lại cắn
chặt môi dưới, khống chế không cho tiếng nghẹn ngào vang lên.
Viền mắt chua xót khó có thể ức chế, cậu cọ mắt trên quần
để lau nước mắt, cậu đem mình ôm lấy, chỉ cảm thấy cả người
khó chịu, thật sự rất khó chịu. Mẹ gọi cậu trở về, nấu cơm
cho cậu, mua quần áo cho cậu, dẫn cậu đi ăn không đưa Tiểu Kỳ
theo.. tất cả chỉ vì muốn giới thiệu cậu cho vị chú Phương
kia? Có thể là.. Tại sao lại vậy chứ? Dựa vào cái gì chứ?
Mặt Lâm Ngộ An giấu trong bóng tối, từng giọt nước mắt theo gò má rơi xuống làm ướt quần bò màu xanh lam mẹ Lâm cố ý mua cho cậu. Cậu không một tiếng động nhếch miệng, những thứ vừa ăn
vào đang cuồn cuộn trong dạ dày, đau đến mức mặt cậu trắng
bệch, mồ hôi lẫn với nước mắt cùng chảy xuống. Cùng lúc đó,
bụng dưới mơ hồ truyền đến càm giác đau đớn là cho cậu nắm
quần áo thật chặt. Thần trí của cậu lúc này có chút không
rõ ràng.
Bụng dưới..
Đứa bé..
Đứa bé kia..
Cậu trừng mắt nhìn, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, lảo đà lảo
đảo như muốn rơi vào vực sâu không đáy. Bụng một lát liền có
cảm giác nhói đau làm cậu không tự chủ được căng cứng người
lên, tiếng nghẹn ngào luôn kìm nén ở cổ họng khôn chịu được
mà phát ra.
Đau..
Đau quá..
Cậu cắn môi dưới, lẩm bẩm cầu xin: "Không nên ồn ào, cầu xin con đừng ồn có được hay không?"
Ý thức Lâm Ngộ An chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, trong cái nhà
này, cậu chính là đứa trẻ không được hoa nghênh. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ vẫn luôn như thế. Cậu giống như là một đứa
trẻ ngoại lai trong gia đình của mình.
Cậu nghẹn ngào lên tiếng, tay che thật chặt ở bụng như là dùng hết sức lực toàn thân: "Con đừng ồn ào nữa.. Ba cầu xin con,
đừng ồn ào nữa mà.."
Trong phút chốc, Lâm Ngộ An cảm thấy được sự cộng hưởng của
đứa bé cùng cậu. Đều là đưa trẻ không được trông đợi, giống
nhau.. đều bị hi sinh.
Lâm Ngộ An khom người, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi đẹp
đẽ, đơn giản, sau lưng mơ hồ lộ ra đường nét dẻo dai rồi lại
mang theo chút yếu đuối không đỡ nổi.
"Bảo bảo.."
"Bảo bảo.."
Cậu lẩm bẩm gọi, thần sắc có chút đần độn.
Trên vỉa hè, người đến người đi, thỉnh thoảng có người liếc
mắt nhìn cậu nhưng không một ai đến gần. Tiếng phanh xe nhẹ
nhàng vang lên bên tai, trên người cậu bị bao phủ bởi bóng tối.
Lâm Ngộ An sững sờ ngẩng đàu, mồ hôi thấm ướt hết mặt. Cậu
trừng mắt nhìn, ánh mắt hỗn loạn không có tiêu cự.
"Bùi.. Bùi tiên sinh?"
Dáng người Bùi Yến Chu thẳng tắp, đứng trước người Lâm Ngộ An
như một cây đại thụ, che chắn rất nhiều tầm mắt tò mò từ xa.
Hắn cụp mắt nhìn cậu, mắt mèo đẹp đẽ của thiếu niên đã đỏ
lên, trong con ngươi đầy nước mắt, càng lộ ra vẻ đáng thương.
Trong cặp mắt màu luu ly nhạt kia tràn đầy hình ăn của hắn.
Bùi Yến Chu bất đắc dĩ thở dài: "Sao lại biến mình thành như thế này rồi?"
Hắn đưa tay ra trước mặt cậu.
Lâm Ngộ An kinh ngạc, trừng mắt nhìn, nhìn bàn tay mạnh mẽ khô
ráo của nam nhân trước mắt, liền ngước lên nhìn khuôn mặt của
nam nhân, tâm lý bỗng nhiên giật giật. Cậu run run đưa tay ra, cần lấy tay nam nhân, thuận theo lực kéo mà đứng lên..
Trời đất bỗng quay cuồng, Lâm Ngộ An mất thăng bằng, sắc mặt trắng bệch, cả ngưởi lảo đảo ngã về phía sau.
Bên tai cậu vẫn vang vọng tiếng gọi gấp gáp của nam nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT