Phương Đức Minh cười, mắt híp lại thành một cái khe, không tiếp tục nhìn cậu nữa. Ngược lại, hắn nhìn về phía ba Lâm cùng
nói chuyện công tác. Phương Minh Đức nói chuyện dí dỏm, hài
hước, lại mang sự tự tin thành thục của nam nhân. Lúc cùng ba
mẹ Lâm nói chuyện cũng không quên Lâm Ngộ An, thỉnh thoảng gắp
cho cậu ít đồ ăn, thấp giọng hỏi vài câu, thể hiện sự thân
thiết cực điểm.
Lâm Ngộ An cảm thấy không dễ chịu. Căn bản bây giờ, cậu không
có khẩu vị gì, mà ba mẹ Lâm vần còn ở kia, ánh mắt thể hiện ý tứ nhắc nhở làm cho cậu bất đắc dĩ chỉ có thể cố gắng
ăn tiếp. Mà cũng may chú Phương cũng không hề tập trung chú ý
cậu, rốt cuộc cậu cố thể thoáng thở ra một hơi nhưng cũng
không thả lỏng được bao lâu, cả người cậu liền cương cứng. Một
tay Lâm Ngộ An để trên bàn, tư thế ngồi ngoan ngoãn. Mà một tay
Phương Đức Minh khoát lên phía sau ghế tựa của cậu, không biết
từ bao giờ đã lấy xuống, cọ nhẹ lên tay cậu. Tay cầm đũa của
Lâm Ngộ An run lên một cái.
Phương Đức Minh cười híp mắt nhìn cậu, như là trưởng bối đối
với vãn bối mà nhẹ nhàng vỗ tay cậu, nhíu mày ôn hòa nói:
"Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị của con à?"
Lâm Ngộ An ngước mắt lên nhìn ba mẹ mình, mẹ Lâm mí mắt nhảy
nhảy, cúi đầu tiếp tục ăn. Cậu buồn bực mở miệng: "Không,
không phải.."
"Vậy làm sao mà con không ăn?" Phương Đức Minh nhìn đôi môi đỏ au của cậu, nụ cười càng sâu hơn.
Lâm Ngộ An ngồi im nhìn cha mẹ, trong lòng đau xót, gắp miếng
sườn lên, chậm rãi bỏ vào miệng. Cùng lúc đó, tay cậu để trên bàn giật giật, muốn rút trở về. Giống như Phương Đức Minh vẫn luôn chú ý động tác của cậu, tay hắn đè tay cậu xuống không
cho rút về.
"Nay An An đã học đại học năm thứ hai rồi nhỉ?" Phương Đức Minh
hỏi, đôi mắt mang ý cười nhìn chằm chằm Lâm Ngộ An, bên trong
mang theo cảm giác như rắn nhơm nhớp làm cậu cảm thấy cả người không khỏe.
Cuối cùng, cậu nhịn không nổi nữa, rút tay của mình về, để ra phía sau. Lông mi run rẩy, giả vờ bình tĩnh trả lời: "Vâng,
cháu vừa lên năm hai đại học."
Thần sắc Phương Đức Minh chìm xuống, trong lòng Lâm Ngộ An hoảng hốt, cầm đũa gắp cho hắn một món ăn: "Món này mùi vị khá
ngon, chú Phương ăn nhiều một chút ạ!". Vừa nói, cậu vừa cố
gắng cách xa hắn một chút.
Phương Đức Minh liếc nhìn ba mẹ Lâm một cái, không những không
thu liễm mà còn quang minh chính đại hơn. Cái tay đầy mỡ kia
không những không thành thật mà có chút được voi đòi tiên, chậm rãi để trên đùi Lâm Ngộ An. Cả người cậu nổi đầy da gà.
Hắn cười híp mắt: "Chú nghe mẹ con nói thành tích học tập
của con không được tốt lắm. Ai, cái này cũng không phải lo
lắng. Học tập không tốt, không bằng lựa chọn một con đường
khác. Đừng chờ đến khi tốt nghiệp, lúc đó công việc mệt nhọc
cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu như tìm được con đường
tốt, nửa đời sau liền không cần lo nghĩ. An An, con thấy chú
nói có đúng không?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, đến sắc mặt ba mẹ Lâm ngồi bên cạnh cũng hơi khó coi.
"Anh Phương.." Mẹ Lâm miễn cưỡng cười nói.
Phương Đức Minh cười nhìn nàng: "Đây là em dâu cảm thấy anh nói không đúng à?"
Mẹ Lâm cắn răng: ".. Anh Phương nói cũng có đạo lý."
"Phải vậy không," Hắn quay sang nhìn Lâm Ngộ An: "An An, con nhìn xem. Mẹ con cũng nói như vậy, con.."
Cậu cắn môi dưới, lẩm bẩm cầu xin: "Không nên ồn ào, cầu xin con đừng ồn có được hay không?"
Ý thức Lâm Ngộ An chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, trong cái nhà
này, cậu chính là đứa trẻ không được hoa nghênh. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ vẫn luôn như thế. Cậu giống như là một đứa
trẻ ngoại lai trong gia đình của mình.
Cậu nghẹn ngào lên tiếng, tay che thật chặt ở bụng như là dùng hết sức lực toàn thân: "Con đừng ồn ào nữa.. Ba cầu xin con,
đừng ồn ào nữa mà.."
Trong phút chốc, Lâm Ngộ An cảm thấy được sự cộng hưởng của
đứa bé cùng cậu. Đều là đưa trẻ không được trông đợi, giống
nhau.. đều bị hi sinh.
Lâm Ngộ An khom người, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi đẹp
đẽ, đơn giản, sau lưng mơ hồ lộ ra đường nét dẻo dai rồi lại
mang theo chút yếu đuối không đỡ nổi.
Lâm Ngộ An kinh ngạc, trừng mắt nhìn, nhìn bàn tay mạnh mẽ khô
ráo của nam nhân trước mắt, liền ngước lên nhìn khuôn mặt của
nam nhân, tâm lý bỗng nhiên giật giật. Cậu run run đưa tay ra, cần lấy tay nam nhân, thuận theo lực kéo mà đứng lên..