Lâm Ngộ An lắc đầu một cái, đối với ánh mắt quan tâm của bạn cùng
phòng, miễn cưỡng cười cười: "Không có chuyện gì." Hắn hít sâu một hơi: "Chính là không biết chuyện gì xảy ra, gần đây cảm giác có chút
không khỏe."
"Có thể là không phải.." Lông my của Lâm Ngộ An khẽ run rẩy,
tái nhợt, trên mặt càng lộ ra vẻ yếu đuối: "Sáng nay ta đã ăn
rồi." Lại nói, trước đây cậu cũng không bị hạ đường huyết, bây giờ không thể bỗng nhiên liền có được.
Cao Tường Vũ thấp giọng hỏi: "Thật sự là không chó chuyện gì chứ?"
Lâm Ngộ An nở nụ cười xán lạn: "Ừm, thật không có chuyện gì, khả năng chỉ chóng mặt một chút."
Triệu Thừa Phi nghe vậy mới thả lỏng, liếc nhìn bốn phía nói: "Được, hôm nay buổi sáng chúng ta không có chuyện gì, đi về
trước đi."
Cao Tường Vũ gật gật đầu, mặc dù mặt không biểu hiện gì nhưng lại đưa Lâm Ngộ An đi ở giữa. Lâm Ngộ An tâm trạng tốt, bật
cười, đang tính nói chuyện thì ánh mắt vô ý thức lướt qua sân
bóng nhìn thấy thân ảnh mặc âu phục thẳng tắp kia, cả người
trong nháy mắt liền ngẩn ra.
"Tam nhi?"
Lâm Ngộ An lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm của bạn
cùng phòng miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, vừa nãy nhìn
thấy một người quen."
Mạc Văn Kỳ híp mắt nhìn về phía cách đó không xa, bất thình lình hỏi: "Ngươi là nói Bùi Yến Chu?"
Lâm Ngộ An mạc danh run lên, mặt giả bình tình tĩnh: "Bùi Yến Chu?"
Triệu Thừa Phi hít một hơi: "Người có tiền a!" Hắn gác tay lên
vai Cao Tường Vũ than thở: "Con trai, ba ba đến thời điểm nào
mới có thể như hắn có tiền như vậy a!"
"Ăn cơm." Hắn đánh gãy lời nói cua Triệu Thừa Phi. "Đừng hi
vọng ta mang cơm về cho ngươi, một là đi hai liền bị đói."
Triệu Thừa Phi kêu rên: "Cao Tường Vũ, ngươi cái tên vô lương tâm, ta xem như nhìn lầm ngươi.."
Lâm Ngộ An tắm rửa xong liền nằm ngủ đến thiên hôn địa ám,
cuối cùng mơ màng mở mắt ra, là đói bụng nên tỉnh. Cậu không
nghĩ xuống giường mà bụng truyền đến cảm giác đói quá mức
rõ ràng. Trong phòng ngủ, ba người kia ăn xong đã trở lại từ
lâu, lúc này đang ngủ say như chết trên giường. Sau nửa ngày,
đều là một đám beta, vô tâm vô phế. Lâm Ngộ An sắc mặt lúc xanh lúc trắng ngửi thấy mùi trong phòng ngủ, cảm giác muốn ói
lại bắt đầu xuất hiện. Kì quái, gần đây làm sao mẫn cảm như
vậy, trước đây đâu có thế này đâu. Cậu cau mày, rón rén xuống
giường, không muốn ăn cơm cantin trường nấu, liền đi tạp hóa
dưới tầng mua cái bánh mì gặm. Ăn bánh mì xong, cậu vô ý thức ngồi ngẩn người trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, sau bị hơi
lạnh điều hòa làm cho tỉnh người lại. Cậu ngẩng đầu nhìn,
khó mà tin được. Hai mươi bốn độ, nhiệt độ không thấp a. Liên
hệ với những triệu chứng kia, cậu không khỏi hoài nghi chính
mình có phải thật hay không bị bệnh. Nghĩ lại nghĩ, cậu tính
chút trời bớt nóng liền đi phòng y tế khám thử. Nghĩ mãi,
mắt càng ngày càng típ lại, cậu ngáp một cái. Ăn uống no
đủ.. Liền buồn ngủ. Cậu chậm rãi bò lên giường, đắp kín chăn
liền ngủ thiếp đi. Lần thứ hai tỉnh dậy thấy trời đã ngả màu vỏ quýt, cậu cầm điện thoại lên vừa nhìn, đúng 6 giờ, phòng y tế sắp tan làm. Cậu ngáp một cái, nhanh nhẹn mặc quần áo
chỉnh tề, ngồi lên xe trong trường, mấy phút sau đã đến phòng y tế. Đến sát giờ tam tầm, cũng may cậu lớn lên soái, cười rộ
lên mang theo thần sắc nhợt nhạt, sắc mặt bác sĩ mới không quá khó xem.
"Nơi nào không thoải mái?" Bác sĩ hỏi.
Lâm Ngộ An hồi tưởng: "Buồn nôn, nôn ói, cảm giác như say xe, không thấy ngon miệng.."
Bác sĩ liền nhìn thông tin của cậu, là beta. Nàng viết vài
chữ lên giấy, lấy đơn thuốc cho cậu: "Hẳn là say nắng, uống
thuốc là tốt rồi, chú ý đừng tiếp tục phơi nắng ở bên
ngoài." Nàng có ý liếc nhìn cánh tay bị phơi nắng đến ửng
hồng của cậu, cậu liền dẻo miệng nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Đợi lấy xong đơn thuốc cũng đã 6 giờ rưỡi. Lâm Ngộ An đưa theo
túi thuốc đi ra khỏi phòng y tế, đang cúi đầu xem thuốc trong
túi bỗng đầu đụng phải vật cứng nào đó. Lâm Ngộ AN còn không
phản ứng lại, người trước mắt đã vội vàng nắm chặt tay cậu:
"An An!"
Lâm Ngộ An nâng mắt nhìn, sắc mặt nhất thời lạnh xuống. Tưởng
Văn Húc thâm tình nhìn cậu: "An An, em có biết anh rất chi là lo lắng, em.."
Tưởng Văn Húc sững sờ, lập tức vừa cười vừa nói: "An An, em
đừng cáu kỉnh nữa được hay không, cả mùa hè này em đã không
nhận điện thoại của anh rồi, em đừng tùy hứng.."
Lâm Ngộ An sắc mặt liền tối lại: "Ngươi tm có phải nghe không hiểu tiếng người phải không?"
Tưởng văn Húc cười có chút không nhịn được, hắn kéo kéo khóe
môi: "An An, em như vậy là không đúng đi. Em nói chia tay liền chia tay? Lý do là gì cũng không nói cho an biết. Không phải là em
xem anh là người thích thì gọi một tiếng, không thích thì đuổi đi như cẩu giống nhau.."
Sắc mặt Tưởng Văn Húc lúc xanh lúc trắng, hắn còn muốn nói
cái gì nhưng Lâm Ngộ An đã giơ tay lên: "Ngươi còn không biết xấu hổ, Omega nhỏ bé của ngươi vẫn còn cẩn thể diện đi?" Trong
video ầm ĩ không rõ nhưng lại mơ hồ có thể thấy hai người ôm
đến nhiệt tình. Sắc mặt của Tưởng Văn Húc trong nhất thời
liền khó coi.
Tưởng Văn Húc: "An An.. Kia, kia đều là hiểu lầm, anh có thể giải thích! Anh, anh là uống nhiều rồi, đấy không phải là ý của anh.."
"Ngậm miệng." Lâm Ngộ An mặt lạnh, một gương mặt xinh đẹp ở tình huống
như vậy càng lộ vẻ lạnh lẽo cao cao không thể với tới: "Muốn như vậy không dễ đâu. Ta mà đăng video lên, tình nhân của ngươi có thể
hay không đạp ngươi trong lúc nóng giận?"
Tưởng Văn Húc sắc mặt khó coi, ánh mắt hắn nhiều lần biến hóa, có chút âm u mà nhìn Lâm Ngộ An.
"Lăn". Lâm Ngộ An nói: "Trong vòng 5 giây, nếu ngươi không rời
khỏi tầm mắt của ta, ta sẽ đăng cái video này lên diễn đàn
trường học."
Tưởng Văn Húc sắc mặt tái xanh, nhìn khuôn mặt lạnh băng của
Lâm Ngộ An, bỗng dưng điên cuồng giơ tay muốn cướp điện thoại di
động của cậu.
"Ta khuyên ngươi.." Lâm Ngộ An nói còn chưa hết lời đã thấy tay
của Tưởng văn Húc bị một bàn tay khác chặt chẽ siết lại,
thanh âm trầm thấp quen thuộc cũng vang lên bên tai: "Bảo ngươi
lăn, không nghe sao?"
Tưởng Văn Húc còn nỗ lực tránh thoát, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh đều ra tới. Hắn cắn chặt hàm răng, cuối cùng vẫn
không nhịn được mà xin tha:
"Ngươi.. Ngươi buông tay, ta lăn, ta cút!"
Nam nhân dùng sức một cái, Tưởng Văn Húc suýt nữa ngã sấp xuống đất, hắn tàn bạo mà nhìn Lâm Ngộ An, há mồm muốn nói cái gì..
Nam nhân: "Còn có 3 giây."
Mặt Tưởng Văn Húc vặn vẹo một trận, tóm lại vẫn không dám ở lại thêm, trong vòng ba giây liền lăn lộn rời đi khỏi Lâm Ngộ An tầm mắt.
Lúc này phòng y tế đã đóng cửa, người xung quanh cũng không nhiều.
"Không có chuyện gì?"
Thanh âm quen thuộc lại vang lên, hô hấp của nam nhân mơ hồ chạm vào
cổ. Lâm Ngộ An nhớ tới đêm hoang đường hôm đó, cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT