Điện thoại vang lên ba tiếng vẫn không có ai trả lời.
Lâm Ngộ An không tự chủ được cắn cắn môi dưới, trong lòng vẫn
ôm chút hi vọng. Bây giờ đã bảy giờ tối, có đi làm thì cũng
nên tam làm rồi chứ..
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.. Mãi đến "đô" một tiếng, điện thoại tự động cắt đứt.
Mạc Văn Kỳ nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng.
Bờ môi Lâm Ngộ An mang theo nhàn nhạt ý cười, nghe vậy nhếch
khóe môi: "Không có gì, điều hòa trong quán mở hơi thấp, tớ
thấy hơi lạnh."
Ba người ăn đến mồ hôi đầm đìa nhìn nhau, Triệu Thừa Phi mỏ
miệng tính nói gì đó nhưng Mạc Văn Kỳ chọc chọc hắn, hắn cầm đôi đũa đâm đâm bát cơm thưc thời ngậm miệng không nói.
Sau khi trở về phòng ngủ thì đã chín giờ, trong lòng Lâm Ngộ
An có việc, tắm xong liền lên giường. Để lại ba người nhìn nhau không biết làm sao.
Đến một người vô tâm như Triệu Thừa Phi cũng cảm thấy không
đúng lắm, hắn kéo cánh tay Cao Tường Vũ, nhỏ giọng thì thầm:
"Cậu nói.. lão tam có phải có chuyện gì giấu chúng ta hay
không?"
Cao Tường Vũ cũng lo lắng nhìn màn giường của Lâm Ngộ An, nói: "Cậu ấy sau khi từ bệnh viện về liền có gì đó không đúng..
Cậu ấy không nói, chúng ta cũng không tiện hỏi."
Triệu Thừa Phi ấp úng: "Chính là, chính là cái kia đó." Hắn
nhăn nhăn nhó nhó, chỉ chỉ: "Da mặt lão tam luôn mỏng như vậy,
khó trách không thể nói cho chúng ta. Bảo tớ hỏi thì cũng
không tiện."
Mặt Cao Tường Vũ liền biến đen: "Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy?"
"Không đúng à?" Triệu Thừa Phi nói: "Nếu không phải sao cậu ấy
không ăn cay? Trước đây, cậu ấy chính là không cay không vui mà."
Cao Tường Vũ há miệng, muốn nói cậu ấy không phải không ăn cay
mà là không ăn đồ ăn dầu mỡ, chỉ là nhìn bộ dạng của Triệu
Thừa Phi, đôi mắt hắn cảm thấy cay cay, đơn giản cái gì cũng
không nói.
Mạc Văn Kỳ mở cửa phòng tắm, dùng ánh mắt từ ái mà liếc
nhìn Triệu Thừa Phi, chậc chậc hai tiếng làm cho hắn không hiểu ra làm sao.
Trong không gian tối tăm, Lâm Ngộ An nằm trên giường, nhìn bức
tranh con hươu trên màn giường, một tay không tự chủ xoa bụng
dưới, chậm rãi vuốt ve.
Cho đến giờ, cậu vẫn không dám tin tưởng, trong này lại có một đứa bé.
Nhưng bây giờ, cậu là Omega, xác suật cực thấp ban đầu nay xuất hiện trên người người cậu lại chẳng hề hiếm thấy nữa.
Lúc phân hóa xong, cậu không dám nói với ba mẹ, tự nhiên cũng
không dám báo lại với bên trường học. Lúc đó chính là thi
cuối kỳ, cậu muốn tậm thời giấu trước đã chờ thi xong lại
nói. Không nghĩ tới, giấu xong liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Chuyện đến nước này, gửi tin nhắn cho Bùi tiên sinh không được,
gọi điện cũng không nghe, Lâm Ngộ An không biết là hắn cố ý hay có chuyện ngoài ý muốn không nhận được. Chỉ là, cậu cũng
cần nghĩ đến một kế sách vẹn toàn.
Ba mẹ ở bên kia..
Lông mày Lâm Ngộ An nhíu chặt, suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn là
không thể nói cho ba mẹ biết. Không chỉ là chuyện mang thai,
chuyện cậu là Omega, giấu được bao lâu thì liền giấu đi. Chỉ
là như vậy.. muốn phá thai cũng chỉ có thể tìm người cha kia
của đứa bé.. Đương nhiên vẫn có một số phòng khám nhỏ nhưng
Lâm Ngộ An tiếc mệnh, không thể bất chấp nguy hiểm đến tính
mạng mà đi vào đó. Nhưng bây giờ không liên lạc được với người
cha kia của đứa bé, nếu tìm người khác đóng giả làm cha đứa
bé..
Trong phòng ngủ này, tuy ba người còn lại đều là Beta nhưng
cũng có chút không thích hợp. Không chỉ là do thân phận mà còn do Lâm Ngộ An không muốn quấy rầy người khác vì chuyện riêng
của mình. Bọn học cũng không được, vậy cũng chỉ còn.. Lâm Ngộ An mím môi.
Cũng chỉ còn có Thanh ca.
Nhưng Thanh ca là ngươi luôn say mê vẽ vời. Mấy năm qua, Lâm Ngộ An đã làm phiền hắn không ít, thật sự là không tiện làm phiền
hắn thêm nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vị Bùi tiên sinh kia là thích hợp nhất.
Trước đây Lâm Ngộ An chưa từng phát hiện tiếng ngáy của Triệu
Thừa Phi vang động trời, hiện tại chỉ cảm thấy không còn sức
lục, muốn thế nào thì như thế đó. Cậu mở to mắt nhìn nóc
giường, ý thức chưa bao giờ tỉnh táo như vậy. Cửa ban công không khóa, ánh trăng lạnh lẽo có thể chiếu vào, cái bóng lúc ẩn
lúc hiện ở trên rèm cửa sổ. Lâm Ngộ An một đêm khó ngủ.
* * *
Sáng hôm sau, chuông điện thoại vang lên, Lâm Ngộ An nhắm mắt tìm trong chốc lát, phát hiện có tin nhắn của mẹ gửi.
[Mẹ: Hôm nay không phải là thứ sáu sao? Buổi trưa, con về nhà ăn cơm một bữa đi.]
Đây là tin nhắn được gửi lúc bảy giờ sáng, nửa giờ sau, có
lẽ do Lâm Ngộ An không trả lời nên nàng liền gửi thêm một tin
nhắn:
[Mẹ: An An? Con nhìn thấy tin nhắn chưa sao không trả lời? Mẹ đã mua xương sườn con thích ăn nhất rồi, buổi trưa về mẹ nấu cho
con ăn nhé.]
Đến tám giờ.
[Mẹ: An An? ]
[Mẹ: Lâm Ngộ An? ]
[Mẹ: Ngủ đến giờ còn chưa tỉnh à? ]
Ngay sau đó, mẹ cậu liền gọi video tới.
Lâm Ngộ An ngáp một cái, nhìn thời gian, mới hơn chín giờ,
những người khác còn đang ngủ. Cậu nhấn phím gọi lại, điện
thoại vang lên ba tiếng liền có người bắt máy.
"Alo." Mẹ cậu lên tiếng.
"Mẹ à, con vừa mới tỉnh."
"Mẹ biết." Thanh âm bên đầu kia điện thoại có chút bất mãn:
"Ngủ cũng không biết đường mà dậy, em trai con đã dậy học bài
từ sớm rồi kia kìa."
Lâm Ngộ An há miệng, thấp giọng nói: "Con cũng không có bài tập mà."
"Không có bài tập con liền không biết tìm việc mà làm à? Bằng tuổi con, anh trai con đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi! Thời gian học đại học quý báu cỡ nào, con chỉ biết ngủ với ngủ,
vốn đã không thông minh rồi, cẩn thận ngủ nhiều quá thành kẻ
đần luôn đấy." Mẹ cậu bất mãn, liên tục cằn nhằn nửa ngày.
Mẹ cậu nói hồi lâu cuối cùng cũng nghỉ ngơi, thanh âm chậm lại nói: "Được rồi, không nói con nữa, nói hoài cũng không thay
đổi được. Mẹ gửi tin nhắn cho con con có thấy không?"
Lâm Ngộ An ừ một tiếng.
Mẹ cậu lại nói: "Vậy còn không nhanh rời giường đi? Con lằng nhằng như vậy lúc nào mới về tới nhà được?"
"Mẹ.." Lâm Ngộ An do dự nói: "Cuối tuần này con còn có việc bận."
Mẹ cậu liền nổi nóng lên: "Có việc? Con thì có việc gì chứ? Hay con tính đi làm thêm?"
Lâm Ngộ An há miệng.
"Ngày hôm nay hiếm khi mẹ và ba con có thời gian, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm không được sao? Nhà chúng ta bao lâu
không có tập trung ăn với nhau rồi?"
"Làm thêm, làm thêm, làm thêm, mẹ đã sớm nói với con không cần
đi làm thêm, tiền ăn của con không đủ à? Ba mẹ cũng không phải
là để con thiếu chút tiền đó!"
Cuối cùng là một câu vạn năm không đổi..
"Con đứa nhỏ này có thể hiểu chuyện chút được hay không hả?"
Tay Lâm Ngộ An cầm điện thoại thật chặt, qua đi một lát mới trầm thấp trả lời: "Vâng mẹ! Con biết rồi."
Sau khi cửa bị đóng lại, phòng 413 liền khôi phục yên tĩnh.
* * *
Trời nóng thế này còn đi tàu điện ngầm, Lâm Ngộ An vẫn mang
khẩu trang, không phải cậu có ý gì chỉ là không chịu được mùi vị hỗn tạp xung quanh. Đi một lúc cũng phải hơn mười giờ cậu
mới về đến tiểu khu. Mặt trời bên ngoài hun người đều muốn
đen, Lâm Ngộ An ra một thân mồ hôi, đi vào tầng trệt mới thở
phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, cửa bị mở ra trong nháy mắt, tiểu thiếu niên trong phòng cũng ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: "Anh hai."
"Tiểu Kỳ." Lâm Ngộ An thay giày, nhìn xung quanh hỏi: "Mẹ đâu?"
Lâm Kỳ An nhìn vào nhà bếp: "Sáng sớm mẹ đã đi ra ngoài mua đồ giờ đang nấu canh sườn cho anh đấy!"
Lâm Ngộ An đi qua Lâm Kỳ An, tiện tay sờ đầu hắn một cái, thằng bé né tránh, cau mày nói: "Anh, anh đừng có sờ đầu của em, em còn muốn cao lên nữa đấy!" Mẹ Lâm vừa vặn bưng mâm hoa quả đi
ra, nghe vậy nói Lâm Kỳ An: "Con là Omega, muốn cao như vậy để
làm gì?"
Lâm Kỳ An nhíu mày: "Con không muốn, ít nhất con cũng phải cao bằng anh hai."
Mẹ Lâm trừng hắn: "Tại sao con không nói muốn cao hơn anh con luôn đi?"
Lâm Ngộ An cười cười, trong bầu không khí mẹ con hòa thuận cảm
thấy có chút không dễ chịu. Cậu chỉ cao 1m77, không tính là
thấp mà thật sự cũng không so sánh được với anh cả là một
Alpha.
Lâm Kỳ an bĩu môi, không nói gì nữa. Mẹ Lâm quay đầu lại nhìn
Lâm Ngộ An từ trên xuống dưới, có chút bất mãn nói: "Con còn
đứng đó làm gì, đi ửa tay ăn trái cây đi, chờ ba ba về tới rồi còn ăn cơm."
Lâm Ngộ An rầu rĩ gật đầu.
Mẹ Lâm nhìn bóng lưng cậu đi vào nhà vệ sinh, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Đứa con trai này của nàng..
Lớn lên chỉ được khuôn mặt là dễ nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT