Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngộ An tràn đầy phấn khởi, ăn sáng xong
liền lôi kéo Bùi Yến Chu đi siêu thị gần đây mua sắm.
Tối hôm qua, hai người đã lên một loạt danh sách đồ dùng, đồ ăn cần mua, vậy mà một tờ giấy suýt không đủ chỗ. Trước khi
xuất phát, dì Tôn lại nhờ bọn họ mua thêm một ít gia vị, đóng góp thêm một phần vào công trình vĩ đại của họ.
Đến siêu thị cũng sắp chín giờ rồi, lúc này người trong siêu
thị cũng đang đông, Lâm Ngộ An đẩy cái xe mua sắm, lắc qua lắc
lại tờ giấy liệt kê danh sách mua sắm. Hôm nay Bùi Yến Chu không cần làm việc, nên tự nhiên cũng không phải mặc âu phục giày da mà mặc một quần áo màu đen bình thường, còn Lâm Ngộ An lại
mặc bộ đồ màu trắng, lúc hai người cùng xuống lầu, dì Tôn và quản gia thấy được, trên mặt đều nở nụ cười như hiểu rõ làm
mặt Lâm Ngộ An có chút đỏ lên.
Đầu tiên là khu rau củ, sau đó tới khu bán thịt, cuối cùng là
khu hải sản tươi sống. Bùi Yến Chu đi theo phía sau Lâm Ngộ An,
bởi vì ít khi tới siêu thị nên hôm nay cảm giác khá là mới
lạ. Hắn yên lặng đẩy xe mua sắm đi theo Lâm Ngộ An, làm cái
người xách đồ hợp lệ. Nhưng làm Bùi Yến Chu kinh ngạc lại là
Lâm Ngộ An nhìn như xe chạy quen đường, đối với phẩm chất tốt
xấu của thực phẩm đều có thể nói ra mạch lạc rõ ràng.
Điều kiện gia đình Triệu Thừa Phi cũng không tồi, nói như vậy
chỉ là tìm việc mua vui, đưa mình ra làm trò cười mà thôi. Cậu nắm tay Bùi Yến Chu đi tới khu hải sản tươi sống, nhìn con tôm
hùm be bé đang quơ cái càng lớn, cậu thầm nghĩ trong lòng, tôm
hùm lớn không có cách nào thỏa mãn nhưng tôm hùm nhỏ thì vẫn
được.
Lâm Ngộ An đang dịnh tới gần nhưng khi ngửi thấy mùi hải sản,
cậu lại thấy khó chịu. Bùi Yến Chu quan tâm hỏi: "Có chỗ nào
không thoải mái sao?"
Lâm Ngộ An: "Có chút buồn nôn."
Bùi Yến Chu nhìn con tôm hùm nhỏ đang giương nanh múa vuốt, trầm mặc chốc lát nói: "Muốn mua bao nhiêu?"
Bùi Yến Chu cất bước đuổi theo. Chờ mua xong tất cả thì đã hơn mười giờ, Bùi Yến Chu cầm túi lớn túi nhỏ, ngược lại Lâm
Ngộ An lại thoải máu đi theo ở phía sau.
* * *
Đã tháng chín rồi nhưng nắng nóng vẫn chưa tản đi, buổi trưa
mà nướng thịt ăn ở bên ngoài không khác nào là dày vò chính
mình. Bọn họ hẹn nhau vào bốn năm giờ chiều, xem như là ăn cơm
tối luôn.
Buổi trưa, sau khi về nhà, dì Tôn nấu mấy món đơn giản, Lâm Ngộ An tương đối kích động, vốn muốn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn
trước lại bị Bùi Yến Chu cùng dì Tôn đuổi lên lầu đi nghỉ
ngơi.
Đến ba giờ chiều, Lâm Ngộ An mới tỉnh dậy, hai người đi siêu
thị mua rất nhiều hoa quả, dì Tôn liền làm cho cậu một cốc
nước ép xoài, nói cái gì cũng không chịu cho cậu đi vào bếp.
Lâm Ngộ An co quắp trên ghế salon chậm rãi uống, mới mấy ngày
cậu đã thoai mái hơn, không gò bó trước mặt Bùi Yến Chu như
trước nữa.
Tivi đang chiếu phim hoạt hình mà Lâm Ngộ An yêu thích, phim hoạt hình sẽ không giống phim truyền hình hao tâm tổn sức, rất
thích hợp để giết thời gian. Mãi đến khi chuông cửa vang lên,
cùng lúc đó điện thoại cũng nhận được tin nhắn, Lâm Ngộ An
cụp mắt vừa nhìn, nhấp thời nhảy lên, chạy nhanh đi mở cửa
dưới ánh mắt căng thẳng của Bùi Yến Chu.
"Thanh ca."
Người thanh niên đang đứng ngoài cửa chính là Triệu Tầm Thanh,
thân hình hắn cao cao gầy gò, tùy ý mặc một bộ đồ thể thao
như ngày thường, tóc dài thấp thoáng, có vẻ lười nhác, đôi
mắt phượng cúi xuống một bộ rất không có tinh thần.
Bùi Yến Chu cũng bước nhanh theo tới, một tay đè vai Lâm Ngộ An
lại, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Cẩn thận chút."
Lâm Ngộ An cười ngượng ngùng với hắn, đem lực chú ý dồn hết
vào Triệu Tầm Thanh, nghiêng người nói: "Thanh ca, mau vào đi."
Lâm Ngộ An mơ hồ nhận ra bầu không khí giữa hai người có chút
không đúng, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo hai người vào trong nhà: "Bên ngoài nóng quá, chúng ta nhanh vào nhà
thôi."
Cậu để Triệu Tầm Thanh ngồi trên ghế salon, hỏi: "Thanh ca, anh có muốn uống gì không?"
Hắn vừa dứt lời, chuông cửa biệt thự liền vang lên, Lâm Ngộ An
đang muốn đi mở cửa thì bị Bùi Yến Chu đè lại: "Chậm một
chút."
Triệu Tầm Thanh ngồi một bên uống nước trái cây, khoan thai nhìn hai người, Lâm Ngộ An hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng rồi
nhanh chân đi tới cửa.
Mấy cái đại nam nhân đều nói là đến quỵt cơm nhưng cũng không
đi tay không mà mua một đống hoa quả với đồ ăn vặt. Lâm Ngộ An
chẹp chẹp miệng: "Những thứ đó tớ đều không thể ăn."