Cách đó không xa, trong phòng bếp như là đang cãi nhau, có vẻ Triệu Thừa Phi lại làm cái gì ngu ngốc để bị Cao Tường Vũ nói rồi.

Mạc Văn Kỳ cầm cốc nước uống một ngụm, yên lặng gật gật đầu: "Tôi đã từng thấy anh rồi."

Năm năm trước, lúc Thiệu Lan Tinh vừa mới rời khỏi Thiệu gia, Mạc Văn Kỳ đã từng ngẫu nhiên gặp bọn họ một lần. Khi đó Thiệu Lan Tinh đang ở cùng một người nam nhân gầy gò, cười đến cà phất cà phơ, tuy trên người không mặc cái gì gọi là hàng hiệu nhưng vẻ mặt hắn vui sướng hết sức rõ ràng. Hắn ôm lấy vai nam nhân, ghé vào tai thật giống như đang nói gì đó, thanh niên kia cười mắng đẩy tay hắn ra nhưng Thiệu Lan Tinh lại không để ý chút nào, còn mặt dày sán lại hôn trộm một cái lên mặt thanh niên. Đều cùng một tầng lớp, tuy nói cùng thế hệ nhưng thật ra Thiệu Lan Tinh là cùng một thời đại với Bùi Yến Chu, chỉ là so với Bùi Yến Chu làm việc thỏa đáng, thận trọng thì Thiệu Lan Tinh còn muốn tùy ý, bất chấp hơn một chút. Khi đó Mạc Văn Kỳ còn nhỏ, cậu thường nghe người khác nói đến Thiệu Lan Tinh, đại khái là nói Thiệu Lan Tinh cùng Bùi Yến Chu giống nhau, sau đó chắc chắn sẽ là người đi đầu trong những người cùng trang lứa. Sau đó, cậu có gặp qua Thiệu Lan Tinh vài lần trong yến hội, nhìn dáng dấp xem như là thỏa đáng lễ độ lại chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Thiệu Lan Tinh. Rõ ràng chỉ một lần gặp gỡ, cũng không chào hỏi, Mạc Văn Kỳ chẳng biết vì sao lại vẫn luôn nhớ kỹ. Cho nên khi nghe nói Thiệu Lan Tinh đánh dấu một Omega còn Beta mà hắn tâm tâm niệm niệm kia ôm tiền bỏ trốn, phản ứng đầu tiên của Mạc Văn Kỳ chính là không tin tưởng.

"Hả?" Triệu Tầm Thanh chậm rãi xoay người: "Hiếm thấy, thế mà còn có người nhớ đến tôi."

Triệu Tầm Thanh chậm rãi đứng dậy đi ra phía ban công, ngồi lên cái đu quay, quay đầu lại nhìn Mạc Văn Kỳ: "Cho nên, cậu là đang muốn bất bình giúp sao?"

Mạc Văn Kỳ đi theo phía sau Triệu Tầm Thanh, nghe vậy liền lắc đầu: "Không phải."

Triệu Tầm Thanh nắm điện thoại trong tay thật chặt, nhìn người không liên lạc năm năm trên wechat, khóe miệng mím lại. Hai người đều không nói gì thêm. Triệu Tầm Thanh ngồi trên xích đu nhẹ nhàng lắc, nhìn mặt trời nóng bỏng cùng mặt hồ gợn sóng, khẽ thở dài một hơi.

Mạc Văn Kỳ tưởng đã xảy ra chuyện gì, hỏi: "Làm sao vậy?"

Triệu Tầm Thanh nói: "Chẳng qua là cảm thấy mua căn biệt thự bên cạnh thật à thiệt thòi."

Mạc Văn Kỳ: "?"

Triệu Tầm Thanh: "Cái biệt thự tôi đang ở không có quang cảnh tốt như thế này, lúc trước thật là nên nhìn nhiều một chút rồi quyết định."

Mạc Văn Kỳ nghe vậy, trong đầu theo bản năng mà nghĩ năm triệu, năm năm trước thật giống như cũng không đủ mua biệt thự ở đây.

Mạc Văn Kỳ lắc đầu, nói: "Công ty xây dựng khu biệt thự này giống như có quen biết với Bùi gia, nói không chừng lúc còn chưa mở bán đã định xuống rồi."

Triệu Tầm Thanh đơ người, sau đó cười nói: "Nhà tư bản độc ác."

Mạc Văn Kỳ cụp mắt không nói.

Trong phòng bếp huyên náo một trận cuối cùng cũng kết thúc, cũng không biết là Lâm Ngộ An đại phát tính tình hay dì Tôn không chịu được nhiều người vướng tay vướng chân mà mọi người đều chạy ra như làn khói. Mạc Văn Kỳ nhìn Triệu Tầm Thanh một cái, cũng không ở lại thêm, quay người đi vào phòng khách.

Lâm Ngộ An vẫn là không ở không được, đi cùng Cao Tường Vũ ra ngoài bãi cỏ làm vỉ nướng, Bùi Yến Chu bất đắc dĩ đi theo sau. Triệu Thừa Phi thế mà hiếm có khi không đi tham gia trò vui, trái lại đi đến bên người Mạc Văn Kỳ, đụng vai hắn, ra hiệu về phía Triệu Tầm Thanh: "Ai, hai người vừa nói chuyện gì thế?"

Mạc Văn Kỳ chậm rãi ngước mắt nhìn Triệu Thừa Phi đang nhìn Triệu Tầm Thanh cười khúc khích, thật ngu xuẩn, lông mày nhíu chặt: "Cậu coi trọng hắn?"

Triệu Thừa Phi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng: "Đây không phải chỉ là hỏi thăm một chút thôi sao."

Mạc Văn Kỳ không khách khí giội cho hắn gáo nước lạnh: "Vậy tớ khuyên cậu nên hết hy vọng đi."

Triệu Thừa Phi trợn mắt lên: "Tại sao lại nói như thế, dù sao cũng là lần đâu tiên anh em động tâm, cậu không giúp đỡ còn.."

"Tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi," Mạc Văn Kỳ dừng một chút: "Đừng tự gậy phiền phức cho mình."



Triệu Thừa Phi hơi do dự: "Ý cậu là gì? Bối cảnh gia đình hắn có gì không bình thường sao?" Hắn hạp thấp giọng, ra vẻ thần bí nói: "Dù sao cũng không phải lẫn vào trong hắc đạo đi?"

Mạc Văn Kỳ lườm hắn một cái: "Nói chung cậu cứ nghe tớ là không sai." Mạc Văn Kỳ nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài, cũng gia nhập hội đốt lửa.

Triệu Thừa Phi còn chưa hết mơ tưởng: "Cậu nói rõ ràng cho tớ.."

Mạc Văn Kỳ dừng bước. Nói rõ? Có cái gì tốt mà nói chứ? Thiệu Lan Tinh cũng sắp về rồi, Mạc Văn Kỳ có dự cảm, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ có dây dưa. Triệu Thừa Phi đi lên làm gì? Tính tặng đầu người chắc?

* * *

Tháng chín mặt trời lặn tương đối sớm, mới năm giờ, trời đã bớt nóng đi rất nhiều, dì Tôn đã chuẩn bị đồ ăn kĩ càng, một nhóm mấy đại nam nhân ngồi vây quanh bếp nướng, cực kỳ hưng phấn.

Tay nghề của Triệu Thừa Phi không được nhưng cũng ngồi một bên thêm lửa, một bên hỏi: "Lửa thế này được chưa? Có nhỏ quá không?"

Mạc Văn Kỳ nhìn lên, nhất thời nổi giận: "Cậu muốn ăn thịt nướng hay ăn than nướng hả?"

Cao Tường Vũ cũng không đành lòng nhìn thẳng, chen người tới: "Cậu đi thêm muối đi, cậu ngồi đây khả năng đến tối mọi người cũng không ăn được cái gì."

Lâm Ngộ An ngồi bên cạnh vỉ nướng, làm bộ như đại sư đang diễn xuất.

Trước tiên, cậu nướng một xiên nấm kim châm, đợi đến khi mùi thơm bay khắp nơi, Lâm Ngộ An vội vã cầm đũa gắp lên, quay người đưa tới bên miệng Bùi Yến Chu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Bùi tiên sinh nếm thử đi ạ."

Bùi Yến Chu rất ít ăn thứ này nhưng mà Lâm Ngộ An làm, tất nhiên là phải khác. Nấm kim châm thấm đầy nước, cắn một cái, nhưng vừa mới rời bếp, ít nhiều vẫn còn nóng.

Bùi Yến Chu tê một tiếng, Lâm Ngộ An biết mình sơ ý, vội vàng đưa chén nước cho Bùi Yến Chu, vội vàng nói: "Như thế nào? Nóng quá phải không? Tôi quên.."

Bùi Yến Chu uống một hớp nước, cảm thấy tốt hơn rất nhiều: "Không có chuyện gì, ăn rất ngon."

"Thật sao?" Ánh mắt Lâm Ngộ An sáng lên, liền tự mình ăn phần nấm kim châm còn lại, Bùi Yến Chu thấy vậy, hô hấp có chút dồn dập, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Triệu Thừa Phi mũi chó, theo mùi hương lần tới: "Thịt, thịt, thịt.. Thịt chín rồi phải không?"

Lâm Ngộ An nói hàm hồ không rõ: "Cậu cắt trên người mình hai miếng là có thể ăn luôn được rồi."

Cậu đừng nói khủng bố như vậy có được không? "Triệu Thừa Phi phát tởm một trận.

Chuỗi nướng thành công, Lâm Ngộ An được cổ vũ càng thêm ra sức làm việc. Bùi Yến Chu thấy mồ hôi trên trán cậu, có chút đau lòng nhưng lời nói đến miệng nửa ngày cuối cùng vẫn không nói ra. Bùi Yến Chu chỉ đứng tìm cái quạt, tỉ mỉ điều chỉnh hướng quạt cho cậu.

Mồ hôi Lâm Ngộ An đổ đầy trên trán, ngước mắt nhìn Bùi Yến Chu, nhếch miệng cười:" Cảm ơn tiên sinh! "

Bùi Yến Chu cảm thấy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy giấy ăn lau mồ hôi cho cậu.

Một đám con trai, Triệu Tầm Thanh cái gì cũng sẽ không, Triệu Thừa Phi chỉ có thể làm thêm một chút, Mạc Văn Kỳ lại vội vàng thêm lửa, chân chính nướng chỉ có Lâm Ngộ An, Bùi Yến Chu cùng Cao Tường Vũ ở bên kia.

Món mặn cần có thời gian, món chay thì chín nhanh hơn, Lâm Ngộ An nướng mấy xiên nấm, ngoại trừ để cho Bùi Yến Chu thì một xiên cũng không dư. Mặc dù Triệu Tầm Thanh đối với mỹ thực không có hứng thú nhưng cũng không chống cự nổi sự mê hoặc của xiên nướng.



Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh nhìn mấy đại nam nhân vì mấy cái xiên nướng mà suýt nữa đánh nhau, hắn vẫn bình tĩnh. Bên cạnh hắn, Lâm Ngộ An nướng ít thứ đều sẽ để vào đĩa, Bùi Yến Chu chỉ để ý đút cho Lâm Ngộ An ăn, bọn Triệu Thừa Phi dù sao cũng không thể cướp đồ ăn của người mang thai được. Bất quá, nhìn như vậy cũng khá thú vị.

Thức ăn chay đổi tới đổi lui mấy vòng thì thịt nướng cuối cùng cũng chín, Triệu Thừa Phi đã ngồi xổm bên cạnh từ sớm, nhìn thấy thịt chín liền thèm thuồng, mùi thịt thơm bay ra, hắn nuốt nướng miếng liên tục.

Lâm Ngộ An lật mặt cánh gà, Triệu Thừa Phi nhìn chằm chằm động tác của cậu, chợt nghe bên ngoài có một âm thanh gọi:" Anh! "

Động tác của Lâm Ngộ An ngừng lại, Bùi Yến Chu cũng thuận thế nhìn ra ngoài.

" Sao lại đông vui thế này? Trong nhà anh hôm nay có khách à? "Người đến là người rất quen, dĩ nhiên đó chính là Giang Biệt.

Lâm Ngộ An theo bản năng nhìn về phía Mạc Văn Kỳ, quả nhiên thấy sắc mặt hắn không được đẹp. Giang Biệt mặc bộ đồ hiphop, cười hì hì đi tới, chờ hắn thấy được khung cảnh bên này, cả người chợt dừng lại.

" A Kỳ? "Hắn thấy Mạc Văn Kỳ, vừa vui vẻ vừa nghi ngờ hỏi:" Sao cậu cũng ở đây? "

Sắc mặt Mạc Văn Kỳ đen thui, nghiêng đầu qua chỗ khác không nghĩ muốn phản ứng với hắn. Ông chủ Giang nhìn lướt qua một vòng, lại nhìn thấy thêm một người quen nữa, càng thêm nghi ngờ:" Không phải, Lâm đại sư, sao cậu cũng ở đây? "

Không chỉ ở chỗ này, còn cùng anh của hắn.. Giang Biệt đơ người. Hắn thấy anh hắn và đại sư thân mật ngồi cùng một chỗ, đôi mắt chớp nửa ngày, cũng không nghĩ ra được như thế này là có chuyện gì xảy ra. Dáng người Giang Biệt cao, đứng im tại đó tự suy nghĩ, Triệu Thừa Phi cùng Cao Tường Vũ liếc mắt nhìn nhau, dồn dập lắc đầu. Nhất thời, tình cảnh có chút lúng túng.

Bùi Yến Chu liếc Giang Biệt một cái, mở miệng nói:" Đến rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi. "

Giang Biệt còn chưa phản ứng lại, Mạc Văn Kỳ đã nhìn không nổi, kéo người đến bên cạnh mình, đưa xiên nướng còn sót lại trong mâm nhét vào miệng hắn:" Cậu ăn đi, đừng có nói chuyện. "

Giang Biệt bị ngăn chặn nói không được, miệng hắn nhô lên, nhận ra hương vị trong miệng không sai, cuối cùng vẫn quyết định ăn xong đã rồi nói sau.

Tình cảnh nhất thời vắng lặng, chỉ có Triệu Thừa Phi không tim không phổi, làm sao cũng không yên tĩnh nổi. Theo một xiên thịt được nướng xong, tiếng oa oa gào to của Triệu Thừa Phi cũng vang lên không ngừng.

Lâm Ngộ An bận rộn vui vẻ, Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh tỉ mỉ gỡ thịt ra khỏi xương đút cho Lâm Ngộ An ăn. Lâm Ngộ An cũng bị bầu không khí này cảm hóa, không nhận thấy như vậy có gì là không đúng. Bùi Yến Chu đút cậu liền ăn, đôi môi hồng hào nhiễm phải một lớp mỡ thoạt nhìn càng kiều diễm ngon miệng, chớ nói chi thỉnh thoảng còn đụng tới tay Bùi Yến Chu, Lâm Ngộ An vẫn chưa phát hiện ra, sắc mặt Bùi Yến Chu đã mơ hồ có chút thâm trầm.

Nhìn hai người thân mật, Giang Biệt ngồi bên cạnh nhìn mà quên luôn tại sao mình lại tới đây. Chỉ ngơ ngác nhìn anh họ luôn luôn khiết phích, không thích người khác tới gần của mình tỉ mỉ đút thịt cho Lâm đại sư, thỉnh thoảng lại bưng nước trái cây đưa đến bên môi cậu, cũng không hề để ý đến ngón tay đầy mỡ của mình, mà thần sắc của Lâm đại sư lại cực kỳ tự nhiên, bầu không khí cũng thật hài hòa. Giang Biệt trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy, người trước mắt thật sự là anh họ của hắn sao? Giang Biệt dù không hiểu lắm nhưng cũng ý thức được có gì không đúng.

Hắn ngốc lăng quay đầu, chỉ vào hai người dò hỏi Mạc Văn Kỳ, lắp bắp nói:" Họ, hai người họ.. "

Mạc Văn Kỳ rũ mắt, có chút không kiên nhẫn nói:" Chính là như cậu thấy đó. "

Giang Biệt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lâm Ngộ An khó nén thán phục. Hắn chỉ cảm thấy mục đích tới đây đã là gì? Làm sao có thể so được với chyện quan trọng thế này chứ? Anh họ cô đơn gần ba mươi năm của hắn, cuối cùng thì cây vạn tuế đã nở hoa rồi.

Trong đầu Giang Biệt ầm ầm nổ vang, dường như đang đốt pháo hoa chúc mừng anh hắn. Các loại ý nghĩ lóe lên trong đầu, Giang Biệt cẩn thận từng ly từng tí nhìn Lâm Ngộ An, bỗng nghĩ đến.. Bằng tâm mà nói, hẳn là hắn không có làm gì đắc tội với Lâm đại sư đi?

Giang Biệt đem những lần gặp gỡ của hắn với Lâm Ngộ An điểm qua một lần, cho ra kết luận.. Hắn thật sự không được tốt lắm. Yêu cầu nhiều như vậy, đó thật sự là chính hắn nói ra sao? Hắn còn từng ôm vai Lâm đại sư, lúc đó đại sư có vẻ không cao hứng cho lắm? Còn có.. Các loại sự tình lần lượt lóe lên, Giang Biệt ngơ ngác ngồi tại chỗ nhưng vẫn không quên ăn xiên nướng trên bàn. Hắn liều mạng thuyết phục chính mình không có chuyện gì, thoạt nhìn Lâm đại sư cũng không phải là cái người hay thù dai..

Sau đó, một nhóm thịt nướng đã chín, mấy người Triệu Thừa Phi lanh tay lẹ mắt, mắt thấy chỉ còn dư lại một xiên cuối cùng, ánh mắt Giang Biệt sắc bén, nhanh tay giành được chiến lợi phẩm trước cái tay ở bên kia.. Giang Biệt bỗng ý thức được gì, hắn chậm rãi ngước mắt nhìn thấy Lâm Ngộ An đang thu tay về, liền theo bản năng nhìn về phía anh họ, nghênh đón hắn là một ánh mắt nhàn nhạt. Giang Biệt giật thót người. Hắn đột nhiên đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Ngộ An, hai tay trình xiên thịt lên, khom lưng chín mươi độ, hét lớn..

" Chị đâu, em sai rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play