Lâm Ngộ An trước khi ra cửa đã ăn điểm tâm, kì thực cũng không
đói bụng, cậu một bên ăn một bên nhìn Lâm Hoài An như con mèo
nhỏ.
Động tác của Lâm Hoài An vẫn thong dong tự nhiên, Lâm Ngộ An tự
nhận là mình đã cẩn thận rồi nhưng cũng không tránh được ánh
mắt của hắn. Lâm Hoài An nói: "Nhìn cái gì thế?"
"Không có gì ạ," Lâm Ngộ An lắc đầu một cái: "Em đang nghĩ sao
anh lại tự dưng trở về, cũng không nói trước một tiếng."
Lâm Hoài An từ khi lên đại học rất ít khi về nhà. Hai năm đầu
đại học thì bận học hành cùng tích lũy giao thiệp, hai năm sau thì bận gây dựng sự nghiệp. Có lúc bận rộn đừng nói nghỉ
hè, ngay cả nghỉ đông cũng rất ít khi về nhà, coi như có về
cũng không được bao lâu. Đặc biệt là hai năm sau khi tốt nghiệp,
công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, một năm có thể nhìn thấy hắn
một lần là tốt lắm rồi.
Lâm Hoài An cười khẽ: "Hai tuần rồi em không về nhà, nếu anh nói em cũng đâu biết là vì cái gì đâu."
Nên đến cuối cùng vẫn đến, Lâm Ngộ An đâm đâm cơm trong bát, buồn bực nói: "Anh đều biết cả rồi sao?"
Lâm Hoài An gắp thức ăn: "Tiểu Kỳ nói với anh rồi."
Lâm Ngộ An tiếp tục đâm cơm không nói gì.
Lâm Hoài An ngẩng đầu nhìn cậu: "Vẫn còn giận ba mẹ sao?"
Lâm Ngộ An lẩm bẩm: "Nào dám."
Động tác của Lâm Hoài An ngừng lại, một lát sau, hắn nhìn
cậu, nói: ".. Chuyện kia đúng là ba mẹ không đúng, anh đã nói
với ba mẹ rồi.." Hắn dừng một chút, nhìn Lâm Ngộ An đang cúi
đầu không nói gì, một bộ không cần an ủi, cuối cùng hắn chỉ
nói: "Em không muốn về thì thôi đi, học tập cho giỏi, sau này,
ba mẹ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa đâu."
Một chuyện, cứ như vậy nhẹ nhàng nhấc lên cùng hạ xuống, Lâm
Ngộ An hơi kinh ngạc, không phải vì gì, chỉ bởi vì anh cả lại
có thể nói như vậy. Hai anh em cậu, từ lúc cậu có ký ức đến
giờ cũng không thân thiết.
Lâm Hoài An nhàn nhạt nói: "Ba mẹ lớn tuổi rồi nhất thời hồ
đồ, làm việc àm không suy nghĩ." Hắn nói, cũng không nói được
câu em đừng để trong lòng, chỉ nói: "Ba mẹ còn muốn cái gì
thì gọi cho anh, anh sẽ nói chuyện cùng bọn họ."
"Em có thể quản tốt chính mình là được, chuyện trong nhà có anh ở đây, cũng không cần đến em bận tâm."
Lâm Ngộ An sững sờ nghe nửa ngày, mới trầm thấp ồ một tiếng. Đây đâu
giống anh trai luôn lạnh lẽo trước kia của cậu, Lâm Kỳ An còn
đỡ, lúc nhỏ được nuông chiều còn dám làm nũng trước mặt hắn, nhưng Lâm Ngộ An lại chưa từng có.
Lâm Ngộ An cũng không nói gì, cúi đầu ăn cơm dù sao cũng hơi mất tập trung.
Quán ăn dần đông lên, Lâm Ngộ An nhìn xung quanh, chỉ thấy bên
cạnh có một người trẻ tuổi đang mặc âu phục, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn họ vài lần, Lâm Ngộ An nhíu mày, chỉ thấy
người đó giống như xác nhận cái gì, trực tiếp đứng dậy đi về phía bọn họ.
"Anh cả." Lâm Ngộ An kêu một tiếng, ra hiệu cho hắn nhìn về phía sau.
Vừa lúc người kia cũng đến, Lâm Hoài An quay đầu nhìn, người
kia vừa thấy mặt hắn liền vui vẻ, vỗ tay nói: "Hoài An."
Lâm Hoài An cười nhẹ, khách khí lễ độ, không tìm ra gì để chê. Hắn đứng dậy bắt tay người kia: "Cát Vân Kiệt?"
Trên mặt người kia ý cười càng thêm vài phần: "Hiếm khi thấy cậu còn nhớ tôi đấy."
Lâm Hoài An: "Làm sao có thể không nhớ chứ?"
"Tôi còn đang nghĩ cậu, ông chủ lớn có khi đem đám bạn cấp ba
chúng ta quên sạch rồi đấy." Cát Vân Kiệt vừa cười vừa nói,
Lâm Hoài An cười mà không nói.
Thấy Lâm Hoài An không tiếp lời, hắn ít nhiều cũng hơi lúng
túng, lại nói: "Nghe nói cậu đang ở thủ đô gây dựng sự nghiệp
cơ mà? Sao lại tự dưng trở về thế này? Bây giờ cũng đâu phải
lễ tết gì."
Lâm Hoài An cười nhạt: "Công ty bận rộn, gần đây mới có được
chút thời gian rảnh nên trở về nhà thăm người nhà một chuyến."
Trong con ngươi Cát Vân Kiệt lóe lên một vệt dị sắc, chời ha
hả: "Cậu không phải là chỉ có một em trai thôi sao? Là một cái Omega? Đây là.. em họ sao?"
"Em ruột." Vầng trán Lâm Hoài An gom lại, có chút không vui vẻ.
Cát Vân Kiệt lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục cười ha hả
nói: "Khi đó cậu ở trường học, ép chúng tôi không nhấc đầu lên nổi, em cậu thoạt nhìn cũng nên học đại học rồi đi? Đại học B hay vẫn là đại học Q?"
Sắc mặt Lâm Hoài An dần lạnh, Lâm Ngộ An lại cướp lời nói
trước: "Anh là bạn học cấp ba của anh cả sao? Giờ cũng tốt
nghiệp rồi đi, hiện đang làm ở đâu a?"
Lâm Ngộ An vẫn liếc theo nhìn, mới phát hiện cách đó không xa
còn có một cô gái đang chờ, thấy hắn trở về lập tức tiến lên kéo tay hắn.
"Làm sao vậy? Không phải là bạn học cũ sao?"
"Đừng nói nữa, thật là xui xẻo."
"Xảy ra chuyện gì? Tớ mới xem, người kia hình như là Lâm Hoài
An, không phải sao?" Lúc trước, Lâm Hoài An ở trường cũng là có danh tiếng, dù cô gái không học chung lớp với hắn nhưng nhiều
ít cũng nghe qua chuyện của hắn.
"Cậu hỏi một chút xem có ai thích hắn hay không? Cả ngày luôn
làm bộ mắt cao hơn đầu, ỷ vào mình là Alpha, thành tích lại
tốt liền coi trời bằng vung. Không chỉ có hắn, còn có ba mẹ
của hắn. Cậu không biết đâu, lúc họp phụ huynh năm cấp ba, ba
mẹ hắn ba năm làm đại biểu, được lên bục giảng phát biểu rất
chi là đắc ý, lặp đi lặp lại cường điệu ràng cả nhà họ đều
là Alpha và Omega, thật giống như Alpha với Omega thì rất đặc
biệt.."
Cát Vân Kiệt hừ một tiếng: "Người khác vẫn cho là hắn chỉ có một em trai, ba mẹ hắn cũng chỉ nói với người ngoài rằng
trong nhà có hai anh em là AO, thật ra sau hắn còn có một em
trai nữa."
"Phải vậy không?" Cô gái che miệng kinh ngạc.
"Chỉ có điều đứa em đó là Beta, cũng không có gì lạ, nghe nói thành tích học tập không tốt, cũng khó trách bọn họ một nhà cũng không muốn nhắc đến hắn ở ngoài."
Cô gái cau mày: "Trọng AO khinh B như vậy, đây không phải là kỳ
thị giới tính sao? Lâm Hoài An thoạt nhìn là người rất tốt
mà, ai ngờ lớn lên lại như vậy chứ."
Đây đã là thời đại nào rồi, vậy mà còn có người kỳ thị
giới tính. Các nhà khoa học, nhà văn, hay nhiều người nổi
tiếng, tỷ lệ Beta cũng không ít, dĩ nhiên vẫn có người cảm
thấy Beta vẫn không sánh được so với Alpha và Omega.
Có nói gì thì ba mẹ cũng chỉ bảo là vì tốt cho cậu. Lâm Ngộ An không nói gì còn đỡ, chờ họ nói xong còn thanh tịnh, nhưng
một khi cậu mở miệng phản bác thì mẹ càng nói không dứt,
cũng không để ý xem lời mẹ nói có lý hay không. Đến cùng, nói như thế nào cũng nhất định phải là ba mẹ giành được thắng
lợi mới thôi. Đã nhiều năm như vậy rồi, Lâm Ngộ An cũng đã học xong nghe tai này ra tai kia rồi.
Lâm Hoài An rũ con mắt không nói gì, biết cậu không muốn nhắc
đến đề tài này, ngược lại hỏi: "Dạo này, học hành thế nào?"
Lâm Ngộ An ngước mắt nhìn người có thành tính học tập chưa bao giờ ngoài top 3, sâu xa nói: "Anh nhất định muốn nghe sao?"
Lời này vừa ra, Lâm Hoài An chau mày, trong lòng dĩ nhiên hiểu
rõ. Tuy rất nghi hoặc, người nhà họ Lâm đều thông minh, sao lại
có một ngoại lệ như thế, nhưng hắn dừng một chút, tóm lại là vẫn không nói gì.
Trên bàn đã ăn được nửa, Lâm Ngộ An liền bưng cốc thỉnh thoảng
nhấp ngụm nước. Một bữa cơm ăn dược không sai biệt lắm. Hai anh
em ngồi đối diện nhau, im lặng không nói.
Lâm Hoài An gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó nhìn Lâm Ngộ An: "Em không định về nhà sao?"
Lâm Ngộ An gật đầu: "Em về kí túc xá."
Lâm Hoài An gật đầu: "Không muốn về thì thôi vậy." Hắn cúi
đầu, bấm điện thoại một lúc, điện thoại trên tay Lâm Ngộ An
vang lên, cậu cụp mắt nhìn, là thông báo chuyển tiền.. ba
nghìn.