Năm nay Bùi Yến Chu hai mươi tám tuổi, mà làm việc với nghỉ
ngơi còn có quy luật hơn lão già nhiều, sáng sớm bảy giờ hắn
đã dậy riêng hôm nay thì không tính, mới sáng sớm đã đi tắm,
dáng dấp của đứa bé này lại còn như vậy. Dì Tôn cũng là
người từng trải, làm sao có thể không hiểu chuyện gì xảy ra
sao?
Lâm Ngộ An nhất thời xấu hổ, cúi đầu ăn cháo không lên tiếng.
Trời mới biết sự tình sao lại phát triển thành cái dạng này. Lâm Ngộ An vốn muốn tránh xa khỏi nơi làm cậu lúng túng lại
không để ý phần giường sau lưng. Tuy Bùi Yến Chu lanh tay lẹ
mặt, nhưng tình huống phía sau càng làm cho đỉnh đầu cậu bốc
khói. Hai người trên giường, lồng ngực lộ ra, tay không biết để
chỗ nào.. xúc cảm xa lạ mà quen thuộc, mặt cậu càng thêm hỗn
loạn. Lâm Ngộ An muốn đứng dậy nhưng chăn đệm lại cuốn thành
đoàn chặt chẽ bao lấy đùi hai người, kéo ra một cái lại bị
lôi trở về. Da thịt dán chặt vào nhau, hô hấp của nam nhân ngày càng trầm trọng, phản ứng không nên có cũng không thể che giấu được. Thân thể Lâm Ngộ An cứng nhắc, mặt đỏ chót, cũng không
biết là gấp đến mức đó hay là mắc cỡ. Ánh mắt Bùi Yến Chu u sầu, phảng phất trong chớp mắt liền muốn ăn cậu vào bụng. Lâm Ngộ An vô cùng sốt sắng, đặc biệt là lúc tay Bùi Yến Chu để
sau gáy cậu, ghé vào lỗ tai cậu dùng thanh âm khàn khàn nói
cậu ngoan một chút, cậu càng giống như con mèo nhỏ bị xách ở
sau gáy không có chút sức lực nào để phản kháng. Bùi Yến Chu
nhanh chóng vươn mình lên, bước nhanh tới nhà tắm, còn bảo cạu
đi xuống ăn sáng trước đi. Lâm Ngộ An năm trên giường đờ đẫn một lúc, nghe thấy tiếng nước chảy trong buồng tắm, trên mặt ửng
đỏ khó khăn lắm mới bớt đi vậy mà khi đối diện với ánh mắt
trêu ghẹo của dì Tôn, cậu liền có chút ngượng ngùng.
Nhanh chóng ăn sáng xong, Lâm Ngộ An liền muốn đi vẽ tranh, nhưng
không nghĩ tới, vừa quay người lại liền thấy Bùi Yến Chu đầu
tóc ẩm ướt đang đứng trên cầu thang.
"Tiên, tiên sinh." Sắc mặt Lâm Ngộ An không nhịn được đỏ lên, lắp bắp chào hỏi.
Bùi Yến Chu đi đến bên người cậu, mùi đàn hương trên người hắn
bị mùi bạc hà mát lạnh bao trùm, đây là mùi của sữa tắm.
Tối hôm qua, Lâm Ngộ An ngủ ở phòng của Bùi Yến Chu nên cũng
dùng sữa tắm có mùi bạc hà này.
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn Lâm Ngộ An đang gò bó bất an, mạt không biểu hiện gì chỉ bình tĩnh nói: "Đi chơi đi."
Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh
của Bùi Yến Chu, trong lòng cậu không hiểu vì sao lại có cảm
giác khó chịu.
Hôm qua chỉ mới vẽ nháp được bản thiết kế của Giang Biệt, cụ
thể như thế nào vẫn chưa xác định được. Ngày mai lại muốn mời Thanh ca ăn cơm, Lâm Ngộ An định hôm nay không sang nhà hắn, tranh
thủ trong hôm nay vẽ xong bản thiết kế. Nhưng đến lúc lên lầu,
cậu mới ý thức được vấn đề. Cậu có thể vẽ ở đâu bây giờ?
Phòng cậu không có điều hòa, Bùi tieen sinh chắc chắc sẽ không
cho cậu ngồi trong đó cả ngày. Nhưng đến phòng ngủ của Bùi
Yến Chu.. Lâm Ngộ An liền cảm thấy ngượng ngùng. Lúc vẽ, mặc
dù không phức tạp như tranh sơn dầu nhưng đến cùng thì vẫn khá
phiền toái. Cậu nhìn một vòng, phát hiện cũng chỉ có thư
phòng của Bùi Yến Chu là thích hợp. Nhưng là thư phòng.. Lâm
Ngộ An cắn môi dưới.
"Làm sao vậy?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai,
Lâm Ngộ An quay đầu mới phát hiện ra Bùi Yến Chu đã ăn xong đi
lên lầu rồi.
"Bùi tiên sinh," Lâm Ngộ An tổ chứ từ ngữ, cẩn thận hỏi: "Tôi
có thể ở trong thư phòng của ngài vẽ một lát không ạ?"
"Vẽ?" Bùi Yến Chu sững sờ, lập tức nhìn về phía Lâm Ngộ An,
con mắt hơi trầm xuống, âm thanh mang theo chút bất đắc dĩ: "An
An, tôi đã nói với cậu, đây cũng là nhà của cậu, có phải là
cậu đã quên rồi không?"
Dì Tôn cười đến không ngậm miệng vào được. Bà thích Lâm Ngộ An chủ yếu chính là do cậu không tiếc lời khen, đây chính là
niềm vui lớn nhất của đầu bếp, từ cậu, dì Tôn luôn có được
cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng.
Ăn xong bữa cơm, bụng Lâm Ngộ An tròn vo, trong lòng cậu không
khỏi có chút buồn bực, sau đó lại nghĩ cũng không phải là
cậu muốn ăn mà là bảo bảo trong bụng cậu muốn ăn. Do đó nên
một mình cậu mới ăn hết được phần ăn của hai người.
Đối với sự ngụy biện của Lâm Ngộ An, mặc dù Bùi Yến Chu cảm
thấy rất buồn cười nhưng ngoài mặt hắn lại rất tán thành.
Chủ yếu vẫn là do Lâm Ngộ An quá gầy, tuy bảo bảo mới hai
tháng, nhưng cân nặng của cậu cũng được coi là không thích hợp
lắm.
Có lẽ là do mang thai, Lâm Ngộ An luôn rất dễ thấy mệt mỏi.
Buổi sáng vẫn làm việc bình thường nhưng đến buổi chiều, thời điểm nóng nhấy trong ngày, cậu rất dễ buồn ngủ, cậu ngáp
một cái, vẫn là không vẽ nữa, mà đi lên lầu hai, đèn cũng
không bật, trực tiếp nằm lên giường ngủ luôn.
Bùi Yến Chu đứng ở ngoài cửa, nhìn cậu như bé heo nằm trên
giường, hắn vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Sau đó, hắn
cũng không quấy rầy cậu, nheh nhàng đóng cửa lại, quay về thư
phòng tiếp tục xử lý công việc.
* * *
Ngủ một giấc đến bốn giờ, ánh mặt trời theo cái khe chiếu
vào trong căn phòng tối tăm. Lâm Ngộ An chôn đầu trong gối cọ cọ một hồi mới cầm điện thoại lên xem. Mắt tiếp xúc
Ngủ một giấc đến tứ điểm, ánh mặt trời vàng chói đã dẫn theo chút quất
ý, thuận mở một cái khe cái màn giường rải vào tối tăm nội thất. Lâm Ngộ An đầu chôn ở gối gian liền ma thặng một hồi, thân thủ đi đủ một bên
cạnh điện thoại di động.
Chói mắt quang nhượng ánh mắt hắn theo bản năng nhắm lại, đợi đến thấy
rõ điện thoại di động thông tin sau cả người đều từ mê man trạng thái
bên trong tỉnh táo lại.
Mấy cái tin tức cũng mấy cái chưa tiếp điện báo, người tới đều là một người.
Đại ca.
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, cảm thấy được chính mình chưa tỉnh ngủ, hắn
đem điện thoại di động phóng tới trước ngực, đôi mắt nhắm lại chốc lát,
một hồi lâu sau cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, điện báo ghi chép
cùng thông tin vẫn cứ là ở nơi đó, chưa từng biến mất.
Hắn nhíu nhíu mày, không biết vi đại ca gì sẽ cho hắn gửi tin tức.
Chậm rì rì mở ra thông tin vừa nhìn, mấy điều nội dung đại thể nói đúng là hắn hồi A thị, tối hôm nay đồng thời ăn một bữa cơm.
Có lẽ là thấy hắn hồi lâu không nhận điện thoại, một điều cuối cùng tin
tức là làm cho hắn thấy được thông tin hồi một cú điện thoại.
Lâm Ngộ An xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn là gọi lại, chờ một
lát, điện thoại được kết nối thành công. Lâm Ngộ An bĩu môi,
cũng không biết anh mình lấy đâu ra cái tật xấu, mỗi lần nhận
điện thoại đều phải chờ đổ chuông ba lần mới được.
"Alo." Bên kia điện thoại, một đạo âm thanh nghiêm túc truyền
đến. Lâm Ngộ An vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh khàn khàn chào hỏi
nói: "Anh cả."
Người bên kia dừng một chút: "Ngủ bây giờ mới dậy?"
"Vâng." Lâm Ngộ An trả lời.
Bên kia nhất thời không có một tiếng động. Lâm Ngộ An nghĩ chắc là anh cậu sẽ nói làm sao em lại có thể lãng phí thời gian
mà đi ngủ như thế. Nhưng không nghĩ tới, Lâm Hoài An trầm mặc
một lúc chỉ nói: "Ngủ thì ngủ đi."
Lâm Ngộ An nghe không lầm, âm thanh kia giống như có chút bất đắc dĩ.
"Wechat có nhận được không?" Lâm Hoài An lại hỏi.
"Có thấy ạ."
"Xế chiều nay anh trở về, buổi tối chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi."
"Không phải." Lâm Hoài An trả lời làm cho cậu kinh ngạc: "Chỉ có hai chúng ta."
"Hả?" Lâm Ngộ An chậm rãi trợn mắt lên.
Lâm Hoài An cũng không để cho cậu cơ hội từ chối nói: "Địa chỉ anh đã gửi cho em, rời giường chuẩn bị chút đi, anh không thích phải chờ người khác."
Điện thoại bị tắt, Lâm Hoài An luôn luôn là người nói một không nói hai, lúc hắn còn ở A thị, tuy anh em không ở cùng nhau
nhiều nhưng Lâm Ngộ An ít nhiều cũng thấy qua yêu cầu cao về
hiệu suất của hắn.. đối với chính bản thân hắn, cũng như đối
với người khác.
Ở nhà, Lâm Ngộ An luôn luôn như người tàng hình, cùng anh cả
luôn làm cha mẹ kiêu ngạo hiếm khi có chung đề tài nói chuyện.
Vậy mà hôm nay, anh cả trở về lại tìm cậu đi ăn cơm nhưng không
có ba mẹ. Lâm Ngộ An nghĩ thế nào vẫn cảm thấy kì quái. Trừ
khi.. động tác cậu ngừng lại, sắc mặt có chút tối đi.
Chuyện kia ba mẹ chắc chắn sẽ không nói với anh cả, chuyện
trong nhà bọn họ rất hiếm khi nói với anh cả, cũng không muốn
để cho hắn chịu áp lực gì như là lo quấy rầy hắn gây dựng sự nghiệp. Thế nhưng tên tiểu tử Lâm Kỳ An thì không nói chắc
được, tuần trước cậu không về, tuần này cũng thế hơn nữa ba
mẹ cũng không nói gì, khó nói được tiểu tử kia có đi mật báo hay không.
Điện thoại rung báo tin nhắn đến, Lâm Ngộ An cụp mắt nhìn, là
một nhà hàng khá nổi danh ở A thị, giá cả cũng không quá cao, thế nhưng danh tiếng cũng coi như không tệ, cách Đình Phương
Uyển cũng không xa. Lâm Ngộ An than nhẹ một tiếng, chậm rãi rời giường chuẩn bị đi.
"Không phải." Lâm Ngộ An lắc đầu một cái, do dự chốc lát lại
gật đầu: "Anh cả tôi trở về, tôi ra ngoài cùng anh ấy ăn bữa
cơm."
Bùi Yến Chu nhận ra Lâm Ngộ An cũng phải là rất cao hứng, lại
nghĩ tới gia đình của cậu, trên mặt hắn không biểu hiện gì
nhưng trong lòng lại rõ ràng.
Lâm Ngộ An xuống xe, theo thông tin Lâm Hoài An gửi được nhân viên
phục vụ đưa lên lầu hai, ở một góc, cậu đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đã lâu không gặp. Alpha thân hình cao to, dung mạo
cũng xem như là tuấn lãng, giữa hai lông mày lại dị thường
trầm ổn, cùng Lâm Ngộ An cũng có mấy phần giống nhau.
"Anh cả." Lâm Ngộ An cười chào hỏi.
Lâm Hoài An nghe tiếng kêu liền nhìn lên, đúng lúc Lâm Ngộ An đi tới bên người, hắn nhíu chặt mày:
"Trên người em sao lại có mùi tin tức tố của Alpha?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT