Vừa mới vào phòng, Vương Nhất Bác liền chủ động cởi áo choàng trên vai Tiêu Chiến xuống, y phủi bông tuyết phủ trên áo, treo trên kệ gần đó, mím môi, cúi đầu thuận mắt, nhìn qua cực kỳ dịu dàng.
“Lúc em ở Võ triều, cũng hầu hạ Ngôn Hi như vậy sao?” Tiêu Chiến hỏi chua xót, biết rõ không nên hỏi, lại không khống chế được muốn hỏi.
Vương Nhất Bác cứng đờ, khó khăn lắm mới lên tiếng: "Vâng. ”
Lúc này tâm của Tiêu Chiến càng thêm lo sợ, nhưng hắn thật sự không khống chế được, dù sao Vương Nhất Bác trong ấn tượng của hắn, phô trương sảng khoái, còn có vài phần tư thái cao cao tại thượng không ai sánh được, tuy rằng lúc đó y chỉ mới bốn tuổi, nhưng kiêu ngạo trong xương cốt tuyệt đối là truyền thừa trong huyết mạch, là trời sinh.
Đột nhiên đảo mắt trở nên "dịu dàng hiền thục" như vậy, Tiêu Chiến thật sự không quen. Nhưng có thể làm được gì đây? Chỉ có thể tự trách mình.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười: "Em thật thành thật. ”
"Thần không dám lừa gạt." Đây chính là quân vương vừa mới giết người trước mặt y mà mặt không đổi sắc, làm sao có thể không ôn nhu săn sóc như vậy?
Tuy nhiên, Vương Nhất Bác thực sự không hiểu: "Tại sao Vương thượng... Đứng về phía ta? ”
Tiêu Chiến ngước mắt lên, cười xán lạn: "Sở quý phi không phải đã nói sao? Bổn vương thích. ”
"..." Thật đúng là tùy hứng.
Tuy nhiên, Vương Nhất Bác dường như hiểu, tại sao trước kia đại nhân luôn nói Khôn Trạch không tốt, bởi vì Khôn Trạch vĩnh viễn không thể giống như Càn Nguyên quyết định cuộc sống và tương lai của mình. Cũng giống như nói, Ngôn Hi lựa chọn y, y liền đi theo Ngôn Hi. Sau khi Ngôn Hi không cần y, Tiêu Chiến lựa chọn y, y lại đi theo Tiêu Chiến.
Nếu Ngôn Hi lừa gạt, lợi dụng thì Tiêu Chiến chính là bá đạo.
Tuy nhiên, gã và Tiêu Chiến cũng không giống nhau. Rốt cuộc chỗ nào không giống nhau, Vương Nhất Bác cũng nghĩ không ra, có lẽ là cảm thụ được một mảnh chân tâm của hắn?
Nhưng Vương Nhất Bác đã không tin vào "cảm thụ" của mình nữa, y đã từng cảm nhận được một mảnh chân tâm của Ngôn Hi chưa? Cuối cùng còn không phải là... Nhà tan cửa nát nhà, không được chết tốt sao.
"Tại sao em luôn rầu rĩ không vui vậy?"
Tiêu Chiến ngồi bên lò sưởi, hai tay đặt trên hơi nóng, khi nói chuyện phả ra sương trắng, ngược lại có vẻ ôn nhu, căn bản không giống bộ dáng mới hạ chỉ giết người.
"Vương thượng sao lại nói lời này?" Vương Nhất Bác treo áo khoác bên ngoài, trở lại bên cạnh Tiêu Chiến, vẫn đứng thẳng tắp như trước.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác cảm thấy thật lạnh lẽo, liền kéo y cùng hắn kề vai ngồi một bên, Vương Nhất Bác vẫn rũ mắt xuống, bộ dáng nhìn như nhu thuận nhưng rõ ràng lo lắng.
"Em cũng không thích cười."
Người dạy hắn cười nhiều, chính mình lại không cười.
Vương Nhất Bác lơ đãng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nhìn cũng đẹp mắt: "Vương thượng nếu thích, thần có thể cười. ”
"..." Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn về phía ngọn than đỏ bừng đang cháy trong lò: "Em nói là em tự nguyện tới bên cạnh bổn vương. ”
Vương Nhất Bác sửng sốt, y nhớ tới Ngôn Hi.
Nếu như không có Tiêu Chiến, chờ y tất nhiên là một con đường chết, Ngôn Hi tuyệt đối sẽ không lưu lại tính mạng của y, y không muốn chết, y không cam lòng!
"Thần là tự nguyện." Y muốn, báo thù.
Nghe Vương Nhất Bác nói tự nguyện, Tiêu Chiến lại nở nụ cười, giống như một đứa trẻ được khen ngợi, nhận được phần thưởng lớn nhất.
Tiêu Chiến suy nghĩ trong đầu về nguyên nhân Vương Nhất Bác không vui, cuối cùng như giải quyết bí ẩn hỏi: "À... Em nhớ nhà sao? ”
Lại ngẩn ra, trước mắt Vương Nhất Bác xuất hiện nụ cười của A Ông, hốc mắt bất giác liền ướt át, y gật gật đầu, nhỏ giọng: "Ừm. ”
"Bổn vương sẽ sai người đón bọn họ đến đây. A, không được, quốc công phủ các đời trung can nghĩa đảm, sợ là không muốn dời đến triều ta....... Vậy sao đây? Không bằng thế này! Bản vương tháng sau đi tuần mang em theo, chúng ta vụng trộm đi gặp Vương lão gia tử, còn có..."
Ngay cả Tiêu Chiến cũng biết tổ tiên phủ quốc công y đời đời trung can nghĩa đảm.
Nước mắt, dường như lại không vâng lời.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
"Quốc công phủ, đã không còn."
"Cái gì?"
Tiêu Chiến ngẩn ra, sững sờ nhìn Vương Nhất Bác bỗng nhiên rơi nước mắt như mưa.
Kỳ thật hắn vẫn luôn phỏng đoán nguyên nhân Vương Nhất Bác cả ngày buồn bực không vui, dù sao y cũng là con của Quốc Công phủ, không muốn khuất thân Tiêu vương triều là chuyện nên làm, lại căn cứ vào lời nói trong mộng của Vương Nhất Bác trong triều kỳ có thể suy đoán ra Ngôn Hi đối với y không tốt, cho nên Tiêu Chiến vẫn cho rằng Vương Nhất Bác bị Ngôn Hi uy hiếp.
Thế nhưng, "Quốc công phủ không còn" là có ý gì?
"Đại ca bị oan uổng thông địch, quốc công phủ cả nhà bị diệt. Bất quá là bởi vì được Vương Thượng ưu ái, ta mới có thể sống sót mà thôi. ”
Tiêu Chiến rốt cục cũng biết được nguyên nhân Vương Nhất Bác gặp ác mộng, vừa mới trải qua tai ương diệt môn, làm sao có thể cười được?
"Vương thượng, có một chuyện, ngài có thể đừng lừa gạt ta không?" Vương Nhất Bác đè nén nức nở, thanh âm phát run: "Chuyện đại ca thông địch, có liên quan gì đến ngài không? ”
Tiêu Chiến sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không! ”
Vương Nhất Bác chợt rũ mắt, nước mắt theo lông mi rơi xuống, không nói lời nào.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không tin, nhất thời suy đoán, tai họa diệt quốc công phủ chỉ sợ là bởi vì vương gia đại ca bị vu khống cùng hắn cấu kết.
"Đồ cẩu này..." Tâm hỏa nổi lên bốn phía, Tiêu Chiến mắng to Ngôn Hi.
Tiêu Chiến không kịp tổ chức ngôn ngữ, vội vàng giải thích: "Vương Nhất Bác, bổn vương ái mộ em, lại nhớ rõ thân phận của em, làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương nhà mẹ em chứ? ”
“……”
"Bổn vương có lòng muốn đạt em, sao lại đi làm chuyện khiến em căm hận, điều này không hợp lý, bổn vương cũng không cần thiết làm vậy."
Vương Nhất Bác một lần nữa nâng mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, bán tín bán nghi.
"Bổn vương xác thực có qua lại với Ngôn Hi, nhưng cũng chỉ là muốn thông qua gã để có được tin tức của em, bổn vương chưa bao giờ có ý cưỡng cầu, là Ngôn Hi nói có thể đưa em tới Tiêu vương triều, điều kiện bổn vương cần làm là rút quân, đem chiến công nhường cho gã, không có gì hơn."
“......”
Thấy Vương Nhất Bác vẫn không tin, Tiêu Chiến lập tức giơ ba ngón tay lên, dựng đứng bên tai: "Bổn vương thề, những câu nói của bổn vương là thật, tuyệt đối không làm nửa chuyện thương tổn quốc công phủ, nếu không sẽ..."
"Là thần lỡ lời."
Thái độ của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác thụ sủng nhược kinh, sau khi tiêu hóa sạch sẽ lời giải thích của Tiêu Chiến, nhất thời phát giác mình thất lễ đến quên hết tất cả, vì thế lập tức quỳ trên mặt đất cắt đứt lời thề độc của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng: "Em chớ hiểu lầm bổn vương, sao bổn vương có thể nỡ thương tổn em? ”
Thì ra, được sủng ái là cảm giác như vậy...
Nếu Tiêu Chiến xuất hiện sớm hơn, y làm sao có thể bị Ngôn Hi lừa gạt?
Vương Nhất Bác dựa vào vai Tiêu Chiến, giọng điệu rõ ràng mềm mại hơn rất nhiều: "Vâng. Thần không tốt. ”
"Không phải... Kỳ thật là bổn vương không tốt. ”
Bổn vương đến trễ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT