Vương Nhất Bác giơ tay lên, nhìn dấu ấn màu đỏ như ẩn như hiện trên mu bàn tay —— y và Càn Nguyên của y đã vĩnh viễn kết mệnh, cả đời này không rời.
Đỉnh đầu giống như nổ tung một quả sấm sét, Vương Nhất Bác không thể tin vào mắt mình, y vuốt ve dấu ấn kia, bộ dáng Tiêu Chiến trong đầu đang chiếu từng cảnh một... Sự tự lên án mạnh mẽ đã xâm chiếm não bộ, khiến Vương Nhất Bác không kiềm chế được nghẹn ngào.
"Trong khoảng thời gian này, đã xảy ra chuyện gì?"
Tỳ nữ theo hầu bên cạnh một năm một mười nói với y, kể về việc Tiêu Chiến không thượng triều mà chiếu cố tỉ mỉ y, kể về hắn lo lắng sợ hãi đến cơm nước không màng suy nghĩ, kể lại mỗi đêm khuya những ngày không có người xé bảng, Tiêu Chiến sẽ đem các nàng đuổi ra ngoài... Sau đó, trong phòng ngủ sẽ truyền ra tiếng khóc áp lực.
Càng nghe, Vương Nhất Bác càng cảm thấy đau lòng.
Y không hiểu, một người chết lòng như y, như thế nào còn có thể cảm thấy đau đến như vậy.
(Đang thử nghiệm xíu, có thể chiêù hoặc tối sẽ up full chương nên mọi người đừng quan tâm, tối quay lại đọc sau nha 😅)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT