❌Những chương đầu rất ức chế, mắng chửi nhân vật thì nhìn kĩ tên nha 😅❌
💥Gã=Ngôn Hi/Ngôn Kỳ
Y=Nhất Bác💥
Tường cung mùa đông lạnh hơn bất cứ nơi nào, chỉ cần nhìn Vương Nhất Bác vốn nên cao cao tại thượng giờ phút này đang quỳ gối trong tuyết, hai tay giơ cao ngọc bội phu quân tặng cho y, không nhúc nhích, tâm như tro tàn.
Phu quân của y là nhị hoàng tử võ triều, phong tư trác nhược, văn võ song toàn.
Vương Nhất Bác từng cho rằng người nam nhân này thật sự bảo vệ y yêu y, kính y trọng y, nếu không sao lại đặc biệt dẫn y đi dạo đêm hội hoa đăng, ngắm pháo hoa?
Càng là tịch tịch vô danh, càng vọng tưởng lãng mạn tình thâm, cho nên gã tặng cho y ngọc bội, nói muốn bảo vệ y cả đời, y liền không để ý sự phản đối của người thân, chết cũng muốn ở cùng một chỗ với gã.
Vương Nhất Bác là nhị công tử của Quốc Công phủ, phía trên có một đại ca, cũng là tướng quân mang binh đánh giặc, chiến công hiển hách, nhưng hết lần này tới lần khác Quốc công gia lại nguyện sủng ái y, phân hóa của tiểu tôn tử y là Khôn Trạch, nói y lớn lên linh khí, khiến người ta thích thú.
Vương Nhất Bác là phong quang quang vinh gả vào phủ nhị hoàng tử, nhị hoàng tử hứa hẹn, nếu một ngày gã thành thái tử, Vương Nhất Bác sẽ là Thái tử phi, gã sẽ cho y vinh sủng cao nhất, cho y địa vị chí cao vô thượng.
Thế nhưng, Vương gia giúp gã, gã lại nuốt lời.
Gã diệt trừ tất cả những chướng ngại vật cản trở ngôi vị hoàng đế, được ủng hộ làm Thái tử, thượng vị tức là nhiếp chính, chỉ vì hoàng đế bệnh nặng, tràn ngập nguy cơ.
Ngôi vị hoàng đế cùng thái tử hiện giờ mà nói là dễ dàng đạt được, bất quá chỉ là chờ lão hoàng đế tắt thở mà thôi, mà quốc công phủ tay nắm trọng quyền liền trở thành uy hiếp lớn nhất của gã.
Huống chi, Quốc công phủ biết quá nhiều bí mật của gã, gã quyết không thể lưu lại quốc công phủ.
Vì thế, nhị hoàng tử giả mạo chứng cứ phạm tội của đại ca Vương gia tư thông quân địch, liên lụy toàn tộc.
Ngày mai, chính là ngày hành quyết.
Mà Vương Nhất Bác, đã quỳ thật lâu thật lâu...
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
"Công tử, đừng quỳ nữa, ngài ấy sẽ không gặp người đâu." Hồi Nhi cầm ô, nước mắt rơi xuống, nàng đối với Thái tử hiện giờ đương nhiên sẽ không có nửa phần tôn kính, dù sao trong quốc công phủ đều là người rất tốt, cho dù là hạ nhân như nàng, cũng chưa từng hà khắc.
Vương Nhất Bác chết lặng thu tay lại, ánh mắt tan rã: "Đã canh giờ nào rồi? ”
Thanh âm Hồi Nhi run rẩy: "Đã muộn rồi, qua nửa ngày nữa... Chỉ sợ..."
Lông mi hơi rũ xuống rơi đầy tuyết trắng, run rẩy hai cái y nói: "Đi, đi nói cho Ngôn Hi, ta có thai. ”
Ngôn Hi, là đại danh của nhị hoàng tử.
Hồi Nhi kinh hãi thất sắc, nàng theo bản năng nhìn bụng chủ tử nhà mình, bối rối nói: "Làm sao có thể chứ? Gã đã không đến chỗ người gần nửa năm rồi. ”
Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, nhìn không ra biểu tình: “Ngươi đi là được. ”
Quả nhiên, Ngôn Hi đến rồi.
Nổi giận đùng đùng, trước tiên cho y chính là một cái tát, Vương Nhất Bác bị đánh lùi hai bước, đụng vào góc bàn, khóe miệng tràn ra một tia đỏ tươi.
“Gan của ngươi thật là lớn, bổn điện hạ hảo tâm giữ cho ngươi một mạng, ngươi lại muốn chết!”
Đối mặt với phu quân ân ái ngày xưa, nghĩ đến tất cả đều là giả vờ giả dối, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy lòng người hiểm ác, y lạnh lùng cười: "Hảo tâm? Ngôn Hi, lúc trước là ngươi dây dưa ta, là ngươi hẹn thề son sắt, là ngươi hướng thiên địa thần minh thề thốt kiếp này kiếp sau đối với ta không rời không bỏ! Hiện giờ ngươi lại nói, ngươi giữ cho ta một mạng, là ân tứ với ta? ”
Vương Nhất Bác càng ngày càng kích động, nước mắt từ hốc mắt rơi ra: "Ta và ngươi phu phu một đời, nhưng chưa bao giờ ở chung phòng, trước kia ngươi nói sợ ta đau, sau lại vạn lần từ chối, ta còn tưởng rằng ngươi có ẩn tình khó nói..."
Trước đây, y cũng có hy vọng xa vời đối với nam nhân này. Vương Nhất Bác cười tự giễu: "Đoán nửa ngày, là ta nhầm lẫn, ngươi căn bản không yêu ta, ngươi bày mưu tính kế, bất quá là vì chờ đợi một ngày nào đó có thể đuổi ta đi, sau đó quang minh chính đại cưới Nhược Ca, có phải hay không? ”
Vương Nhất Bác làm sao sánh bằng Nhược Ca danh chấn kinh thành? Vị đại tiểu thư Nhược phủ này nổi danh tài nữ, tính cách ôn nhu săn sóc, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, bộ dạng càng được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Vương Nhất Bác ở trước mặt cô, nhiều nhất chỉ có thể coi là mi thanh mục tú. Mà hết lần này tới lần khác Vương Nhất Bác đều giữ gương mặt băng sơn, rõ ràng là mắt hồ ly hơi nhướng lên, lại chỉ lạnh lùng không mị hoặc, lúc nào cũng nhạt nhẽo vô vị.
"Vậy thì sao? Ở đông cung này có thể cho ngươi một chỗ ở đã là tận tình tận nghĩa, vị trí thái tử phi, ngươi cũng xứng? "Ngôn Hi hung thần ác sát bóp cổ Vương Nhất Bác, đè y lên bàn, mặt lộ ra hung quang: "Nói, dã chủng trong bụng là của ai? ”
Là một Khôn Trạch, làm sao có thể chống lại Càn Nguyên cường đại? Y bị tín hương của Ngôn Hi làm hai chân nhũn ra, y cực kỳ hận thân thể yếu đuối của mình, y muốn đẩy gã ra nhưng không được, nghẹn đến mặt đỏ bừng: "Ta nói, ngươi có thể... thả gia tộc ta ra được không? ”
Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn còn nhớ, ông y từng ôm y chạy trên lưng ngựa. Đại ca mỗi lần từ bên ngoài trở về, đều mang cho y rất nhiều đồ chơi kỳ lạ. Phụ thân cùng a nương sẽ mua cho y bánh kẹo thật ngon thật ngọt...
Ông, Nhất Bác rất hối hận, lúc trước... không nên không vâng lời.
"Vương gia…..đã giúp ngươi leo lên ngôi vị Thái tử,ta… ta cũng có thể nhường chỗ cho Nhược Ca cô nương, ta cái gì cũng không cần... sẽ hoàn toàn biến mất, binh quyền Vương gia cũng sẽ giao ra hết, cả nhà chúng ta rời khỏi kinh thành, chỉ cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho tính mạng cả nhà ta. ”
Vương Nhất Bác vốn chưa từng học cách cúi đầu dường như đã không còn tự tin nữa, lúc này y mới biết bản thân ngỗ ngược chỉ là do được cưng chiều và kiêu ngạo, một khi hậu thuẫn sụp đổ thì y sẽ chẳng là gì cả.
"Nếu đại ca ngươi cũng thức thời như ngươi, cũng không có nhiều chuyện như vậy." Ngôn Hi buông Vương Nhất Bác ra, lông mày nhướng lên, cực kỳ lãnh khốc: "Vương Nhất Bác, ngươi có biết không?
"Ta cũng không có gì để gạt ngươi, bọn họ đã chết sạch rồi, ngươi hiện tại trở về Quốc Công phủ còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi đấy."
"Ngươi nói gì?"
Y phảng phất như chìm sâu vào hầm băng, hàn ý lạnh thấu xương.
Ngôn Hi cười vô vị, phảng phất chuyện đang nói không liên quan đến gã, vân đạm phong khinh nói: "Ông của ngươi đã bị chém đầu trước mặt mọi người, cha và a nương cùng một đám hạ nhân được ban cho vải trắng treo cổ, đại ca của ngươi tương đối thảm, hắn bị cắt lưỡi, chém đứt tay, xử cực hình lăng trì, chậc chậc, ai bảo hắn thông địch chứ? ”
Vương Nhất Bác toàn thân run rẩy, hốc mắt đỏ lên: "Đại ca ta không có thông địch! ”
"Chuyện này, ngươi nói cũng không tính." Ngôn Hi bóp cằm Vương Nhất Bác, nhìn biểu tình vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ của y, cảm giác sung sướng mới dần dần triệt tiêu sương mù vừa rồi: "Thừa dịp hôm nay vẫn là phu nhân của bổn điện hạ ta, không bằng chúng ta liền viên phòng? Cũng coi như thỏa mãn nguyện vọng hầu hạ phu quân nhiều năm của ngươi. ”
“Cút đi!” Vương Nhất Bác hung hăng tát Ngôn Hi một cái, muốn chạy.
Nhưng cả phòng đã tràn ngập tín hương của Ngôn Hi, một cỗ vị đắng của thủy mặc.
Vương Nhất Bác cả người nhũn ra ngã xuống đất, gió lạnh từ ngoài cửa sổ luồng vào, xâm nhập tứ chi bách hài của y.
Trước kia, y làm sao có thể cảm thấy tín hương của Ngôn Hi dễ ngửi? Hắc mực sơn thủy, thi tình họa ý... Giống như những người khác, tất cả đều đạo đức giả.
Đều là bề ngoài phong nhã, bản chất dơ bẩn đen tối!
Cảm giác bài xích mãnh liệt khiến Vương Nhất Bác cảm thấy ghê tởm, nhất là bây giờ lại nhìn thấy gương mặt này của Ngôn Hi, nhớ tới hình ảnh từng tương đạm dĩ mạt, lại liên tưởng đến thảm trạng của người thân, máu tươi chảy thành sông của phủ Quốc Công... Vương Nhất Bác nhịn không được một trận nôn khan.
"Thật đúng là mang thai, thứ không biết xấu hổ."
Cho rằng Vương Nhất Bác đang mang thai nên nôn mửa, Ngôn Hi tức giận, chuyện này không liên quan đến tình yêu, là vấn đề mặt mũi!
Gã bỗng nhiên điên cuồng nắm lấy Vương Nhất Bác đấm đá, Vương Nhất Bác cuộn mình trên mặt đất, che đầu, không biết là phản kháng không được, hay là căn bản không muốn phản kháng.
Đánh mắng đủ rồi, Ngôn Hi dừng tay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác không nhúc nhích trên mặt đất.
"Người đâu, đem hồng hoa* của hiệu thuốc đều mang đến, rót cho y ăn sạch sẽ."
*红花: theo Baidu còn được gọi là nhụy hoa nghệ tây hay còn gọi là Saffron, có tác dụng Hoạt huyết thông kinh, giảm máu,... người có thai nên thận trọng khi dùng.
(Nếu có sai sót mong mọi người góp ý tui chỉnh sửa nha)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT