Vương Nhất Bác vào ở cung Phương Hoa do Tiêu Chiến an bài cho y, vốn là trong vườn trồng hoa lê đầy vườn nhưng lại bị chuyển sang trồng hoa mai vì mùa đông không phải là thời kỳ hoa lê nở.

Hoa mai ẩn trong tuyết hiện ra hương thơm nhàn nhạt, nhưng Vương Nhất Bác vô tâm thưởng thức, cả ngày buồn bực không vui. Y cả ngày ngồi trên xích đu trong viện, nhìn thấy tỳ nữ bên cạnh hầu hạ cũng có thể rơi nước mắt.

Y nói, tỳ nữ từ nhỏ hầu hạ y lớn lên, đã bị y hại chết.

Tiêu Chiến thu giữ y, bất quá là bởi vì y khi còn nhỏ một lần không biết hành động trượng nghĩa nặng nhẹ, tuy nói là cứu y một mạng, nhưng y thật sự không cảm kích. Tiêu Chiến và Ngôn Hi có giao dịch là Vương Nhất Bác chính tai nghe thấy, lý do Ngôn Hi vu khống đại ca y chính là tư thông với Tiêu vương triều, định tội thông địch.

Tiêu Chiến, cùng Ngôn Hi là một nhóm.

Nghĩ đến buồn cười biết bao, lúc Ngôn Hi cần y, đối với y muôn vàn loại đối tốt, không tiếc giấu đi tâm tư ái mộ Nhược Ca nhiều năm của gã, cùng y giả bộ ân ái không nghi ngờ. Nhưng một khi không cần, lại chuyển tay đưa y cho quân vương địch quốc.

Y có gì khác biệt so với những vũ nữ bán nghệ chứ?

"Khán giá mai hoa, nhất phiến năng giáo nhất đoạn tràng, khả kham bình thế canh đôi tường"*

*Trích trong bài thơ 落梅 (Lạc mai) của nhà thơ 刘克庄 (Lưu Khắc Trang). Ngụ ý rằng nhìn hoa mai rơi lả tả khiến lòng người bùi ngùi, hoa rơi như tuyết, phủ đầy bậc thang và đầu tường, tạo nên khung cảnh ảm đạm, tàn tạ của hoa mai rơi.

“Ngươi chính là Khôn Trạch tới từ võ triều?”

Vương Nhất Bác nghe tiếng nhìn lại, bốn mắt nhìn nữ nhân ăn mặc hoa lệ phú quý, nói chuyện chắc là tỳ nữ của nàng. Vương Nhất Bác từ xích đu đứng lên, trong lòng phỏng đoán người tới là ai.

Phương Hoa cung tuy nói không thể so sánh với điện Duyên Trữ của Tiêu Chiến, nhưng cũng không đến mức một người có thể tùy tiện xông vào. Thái hậu?

"Công tử, đây là Sở quý phi." Tỳ nữ tùy thị vội vàng ghé vào bên tai thấp giọng nhắc nhở.

Sở quý phi?

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, lại đánh giá quý phi kia một cái... Lúc này mới nhận thấy trên người nàng tản mát ra tín hương nhàn nhạt, lại cùng hoa mai trong đình vừa vặn dung hợp.

Tín hương là hương hoa mai sao... Khó trách Vương Nhất Bác không phát hiện ra đây là một Khôn Trạch trẻ tuổi, hơn nữa bộ trang phục vàng rực rỡ này, quả thực có chút già nua.

“To gan, thấy quý phi vì sao không quỳ!”

Vương Nhất Bác không biết, đồng tử y vừa mới khóc còn dính hơi nước, mũi bị đông lạnh đến đỏ lên, dưới làn da trắng như tuyết làm nổi bật vẻ vô cùng xinh đẹp, ở trong mắt Sở quý phi liền có vẻ đặc biệt chói mắt.

Vương Nhất Bác ưỡn người, không có ý muốn quỳ gối: "Vì sao phải quỳ? ”

Không nói đến Vương Nhất Bác đã quen với việc cao cao tại thượng, ngay tại Võ triều bọn họ, y cho dù thấy hoàng hậu cũng không cần quỳ lễ, quỳ lễ ở Võ triều thuộc về đại lễ, chỉ có thể quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, quỳ quân vương, nếu quỳ những người khác, nghiêm trọng sẽ bị coi là mưu phản, đại biểu ngươi muốn ủng hộ những người khác làm hoàng đế.

“Thật sự không có quy củ, Võ triều trước khi đưa ngươi tới đây chưa từng dạy qua lễ nghi cho ngươi sao?”

Từ đầu đến cuối, nói chuyện chỉ có tiểu tỳ nữ ngang ngược ương ngạnh kia, Sở quý phi không nói một lời, chỉ là không vui không giận nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút mất hứng, y không có thói quen bị hạ nhân chỉ vào mũi mắng, mặc dù gia đạo sa sút, chịu hết lạnh nhạt, hạ nhân Đông cung võ triều cũng không dám trắng trợn quở trách y.

"Ta không hiểu quy củ của Tiêu vương triều các ngươi, ở Võ triều ta không có đạo lý quỳ trước phi tần, nếu Sở quý phi cảm thấy ta vô lễ, có thể hạ ý chỉ đem ta đánh chết, ta không oán hận."

Thái độ lãnh đạm lại vô vị của Vương Nhất Bác làm cho tiểu tỳ nữ cáo giả uy hổ có chút tức giận, nàng thấy Sở quý phi không ngăn trở, liền mạnh dạn tiến lên hai bước, chống nạnh ngửa mặt thịnh khí lăng nhân: "Chớ nói những lời lung tung! Ngươi biết quý phi nhà ta tâm thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng xin công tử không nên quá đắc ý, một đêm xuân tiêu được tính là cái gì? Cuối cùng còn không phải vô danh vô phận được an bài ở trong Phương Hoa cung này, phàm là vương thượng đối với ngươi có nửa phần sủng ái cũng không đến mức kéo dài đến hôm nay cũng không có sắc phong! ”

Đây chính là chuyện Vương Nhất Bác vẫn không nghĩ ra, theo lý mà nói, cho dù là sủng hạnh, sẽ được phong vị trí, cho dù là sau khi uống rượu thất nghi cũng nên phong vị trí thị thiếp hoặc mỹ nhân các loại.

Vương Nhất Bác thì không, Tiêu Chiến không cho y bất kỳ vị trí nào, tuy nói Vương Nhất Bác cảm thấy không sao cả, có lẽ là bởi vì quan hệ giữa y và Ngôn Hi phải không? Tiêu Chiến ít nhiều vẫn để ý.

Bất quá nếu Tiêu Chiến muốn y, đương nhiên cũng nên phát hiện ra y và Ngôn Hi vẫn chưa có quan hệ kết giao... Nhưng có khác biệt gì chứ? Không thể thay đổi sự thật rằng y là một người bị bỏ rơi.

Quá mức đúng như tỳ nữ này nói, một đêm xuân tiêu mà thôi, đối với Tiêu Chiến mà nói, cũng không có gì to tát. Hắn bảo vệ tính mạng của y, đã là báo ân hai mươi năm trước rồi.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Thần sắc đạm bạc của Vương Nhất Bác nghiêng về Sở quý phi: "Sở quý phi hôm nay đến đây, là vì phóng túng hạ nhân nhục nhã ta sao? ”

"Có sao?" Sở quý phi rốt cục mở miệng nói chuyện, nàng cười đến đoan trang, hiển lộ tư thái tiểu thư khuê các, nàng vuốt ve hoa mai trên cành cây cao, chậm rãi nói: "Hậu cung vương thượng chưa bao giờ có thêm người mới, bổn cung cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ là muốn đến hỏi công tử có nhu cầu hay không, tiện thể... Muốn xem vương thượng đến tột cùng thích loại người nào. ”

Sở quý phi cũng không ngang ngược, ngược lại khiến Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn.

Bất quá tín hương của Sở quý phi là hoa mai, trong sân của Vương Nhất Bác lại được trồng đầy hoa mai, điều này cũng rất khó không để Vương Nhất Bác suy nghĩ nhiều.

Sở quý phi thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, liền tiếp tục cười nói: "À, công tử chớ nói gì lạ, An Nhi thuở nhỏ lớn lên ở Tiêu vương triều, quy củ đều học ở Tiêu vương triều, công tử ngày sau phải sống lâu dài ở Tiêu vương triều, những quy củ của Võ triều, vẫn nên sớm quên đi. ”

An nhi, là tên tỳ nữ kia.

Tiểu tỳ nữ cho rằng được che chở, lông mày nhướng lên, dương dương đắc ý: "Có nghe thấy không? Ở Tiêu vương triều ta phải học quy củ của Tiêu vương triều ta, không thể quỳ cũng phải quỳ..."

"Ai dám ở chỗ này hô to gọi nhỏ?"

An nhi còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến đã đến trước người khác.

"Thỉnh Vương Thượng an."

Sở quý phi cùng hạ nhân phía sau đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, Tiêu vương triều quả nhiên thịnh hành quỳ lễ, nhìn như vậy, cũng không tính là cố ý làm khó y.

Tiêu Chiến tiến đến trước mặt, nhíu nhíu mày: "Sở quý phi? Sao nàng lại ở đây? ”

Lúc Tiêu Chiến không cười, không giận tự uy, ngũ quan góc cạnh rõ ràng lộ ra càng thêm khéo léo.

"Hồi vương thượng, mùa đông Tiêu vương triều lạnh lẽo hơn Võ triều, thần thiếp sợ Vương công tử không thích ứng, đặc biệt đến quan tâm."

Ánh mắt Tiêu Chiến chiếu xuống trên mặt Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác vẫn chưa có thần sắc phủ nhận, thoáng yên tâm, khuôn mặt bị phong sương tẩm nhiễm kia làm cho vẻ mặt Tiêu Chiến bất giác mềm nhũn, ánh mắt gợi tình của hắn nhìn Vương Nhất Bác, miệng nói với Sở quý phi: "Có tâm rồi. ”

"Vương thượng, Vương công tử chưa hành lễ với quý phi."

An Nhi quỳ xuống cúi đầu, ầm ĩ cáo trạng.

“An nhi!” Sở quý phi lớn tiếng ngăn lại, sau đó lại rũ mắt bẩm báo: "Không sao, Vương công tử không hiểu quy củ triều ta, về sau chậm rãi học là được. ”

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác mím môi không nói một lời, không hề có ý muốn biện giải cho mình, chỉ đứng thẳng tắp trước xích đu, y trông như đang chờ đợi phán quyết.

Tiêu Chiến thở dài, từ trong tay tiểu thái giám phía sau cầm lấy một quyển chiếu thư sắc phong đã soạn sẵn, đưa cho Sở quý phi: "Không cần học nữa. Từ hôm nay trở đi, chính thức sắc phong Vương thị làm Vương Hậu của ta, cũng miễn trừ tất cả lễ nghĩa phức tạp, tháng sau tổ chức đại lễ sắc phong. ”

Hai tay Sở quý phi hiển nhiên run lên, không thể tin cầm chiếu thư trong tay viết tên Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác càng ngây ngẩn cả người, y mở to đôi mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Chiến, đầu óc trống rỗng.

Vương Hậu? Không phải thị thiếp, không phải mỹ nhân, không phải tần cũng không phải phi... Mà là Vương Hậu?!

Tiêu Chiến: "Có gì không ổn sao? ”

Sở quý phi hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười: "Không có gì không ổn, Vương Thượng thích là tốt rồi. ”

"Ừm" Tiêu Chiến gật đầu: "Ngày mai đem chưởng ấn hậu cung cùng các việc liên quan giao cho Vương Hậu. ”

"Vâng."

"Về phần nha đầu này, đối với Vương Hậu nói năng lỗ mãng..." Ánh mắt Tiêu Chiến bỗng nhiên chuyển hướng nhìn An Nhi đang run rẩy quỳ trên mặt đất.

An Nhi lập tức dập đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Vương Thượng thứ tội, Vương Hậu thứ tội! Nô tỳ không biết! ”

Cô quả thật không biết, chuyện này ngay cả Vương Nhất Bác cũng không biết.

"Vương Thượng..."

Vương Nhất Bác vừa định mở miệng, liền nghe thấy Tiêu Chiến cười cười với Sở quý phi, mắt phượng xinh đẹp híp lại: "Quý phi thấy thế nào? ”

Sở quý phi cả người run lên, sống lưng lạnh lẽo: "Vậy... Trượng chết thì sao? ”

"Được rồi! Vậy thì nghe quý phi. ”

- ------------------------------

Chiều rảnh sẽ up tiếp Xuyên thư với Độc tôn nha!!! 😅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play