Chớp mắt, đã qua mười năm.

Tiêu Chiến đã nhược quán, năm đó hắn rốt cục được trở về quê hương. Nhiều năm phục kích ở địch quốc khiến Tiêu Chiến trở nên âm u, khốc liệt, nhưng triều đình năm đó đã không còn là những gì hắn nhìn thấy năm đó.

Tiêu Chiến cũng không yêu ai.

Mẫu phi của hắn vì cầu địa vị an ổn của mình, hướng lão hoàng đế hiến kế đem nhi tử nhỏ tuổi đưa đến địch quốc làm con tin, nàng nói với hắn, hết thảy đều là vì tương lai, vì đại kế.

Mỗi lần nhớ tới, Tiêu Chiến đều cảm thấy buồn cười. Năm đó hắn mới chưa tới mười tuổi, hai nước đang ở giai đoạn giao chiến mẫn cảm, hắn lún sâu vào địch quốc, có thể sống sót trở về hay không cũng không biết, huống chi, năm nhược quán nói chậm không chậm, nói sớm cũng không sớm, thiếu niên mười sáu mười bảy liền phân hóa, may mà hắn là Càn Nguyên, vạn nhất là Khôn Trạch, thì bản thân làm sao ứng phó đây?

Mười năm trở về triều, Tiêu Chiến đùa bỡn quyền mưu, tái sinh từ trong nguy hiểm, hắn tự tay chém đứt tay chân lại quang minh chính đại leo lên vương vị. Lão hoàng đế lớn tuổi sau một đêm liền bệnh nặng, ai có thể hoài nghi đến Tiêu Chiến, ai dám hoài nghi đến Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến hai mắt híp lại, mỉm cười nhìn chằm chằm ai đó, liền đại biểu người nọ sắp chết, không có ngoại lệ.

Tiêu Chiến tàn nhẫn, ngay cả tiểu thái giám bên người hầu hạ cũng sợ hãi. Trong mắt mọi người, Tiêu Chiến là một bạo quân, hắn không có tri kỷ, tất cả mọi người đều phải nhượng bộ, bao gồm cả mẫu phi đã được tôn sùng làm Thái hậu, lại bị giam cầm ở hậu cung.

Tuy nhiên, đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không có ý cưỡng đoạt. Cơ hội này, vẫn là Ngôn Hi tự tìm tới cửa.

Giúp Ngôn Hi lên ngôi Thái tử, Tiêu Chiến chỉ đưa ra một điều kiện: hắn muốn Vương Nhất Bác của phủ Quốc Công.

Khi đó, Tiêu Chiến không biết quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Ngôn Hi, cũng không biết y đã phân hóa thành Khôn Trạch. Hắn chỉ muốn Vương Nhất Bác, chỉ có thế thôi.

Ngôn Hi đáp ứng rất sảng khoái, Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, cho đến mấy ngày trước từ thư của Ngôn Hi mới biết được, Vương Nhất Bác đã là phu nhân của gã.

Lúc này Tiêu Chiến mới hỏi thăm một chút, biết được Vương Nhất Bác vốn đã có người trong lòng, là y không để ý người nhà phản đối cũng muốn gả cho Ngôn Hi, Quốc công gia không thể ngăn cản tiểu tôn tử nên mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Nói vậy Ngôn Hi đối đãi với tiểu đoàn tử* cũng là muôn vàn sủng ái, nếu không cũng không đến mức không phải gã thì không gả.

*tiểu đoàn tử: bánh bao nhỏ

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Tiêu Hoàng từ trước đến nay luôn quyết đoán sát phạt không sợ hãi lại nổi lên một tia do dự: Tiểu đoàn tử sẽ không trách hắn chứ?

Trong lòng giãy dụa nhiều lần, Tiêu Chiến vẫn quyết định gặp lại Vương Nhất Bác, dù sao đó cũng là người hắn yêu đã nhiều năm không gặp. Nếu Vương Nhất Bác không muốn, hắn cũng có thể đem y nguyên vẹn đưa về, sau đó rầm rộ nói cho Ngôn Hi biết: Đây là tri kỷ cả đời của Tiêu Chiến, nếu gã dám đối đãi hà khắc với y, tất phải trả bằng nợ máu của gã.

Tiêu Chiến vì muốn sớm nhìn thấy Vương Nhất Bác, đặc biệt mang theo binh lính rời cung, cắm trại bên ngoài võ triều. Hắn chờ Vương Nhất Bác, một đêm khó ngủ, vừa thấp thỏm vừa hưng phấn.

Rốt cuộc, kiệu của Vương Nhất Bác cũng được nâng vào, hắn không có hứng cùng "hộ vệ" không tên của võ triều hàn huyên, hắn chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Vương Nhất Bác.

"Tiêu hoàng mời."

Tim đập thình thịch, Tiêu Chiến giẫm lên kiệu, vén rèm kiệu lên, Vương Nhất Bác đang mặc áo đỏ nửa nằm mềm nhũn, mặt được che đi bằng một tấm màn mỏng nhẹ như cánh tiêm.

Vương Nhất Bác bị bịt miệng, giống như bị kinh sợ, cổ họng phát ra hai tiếng ô ô, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Tiêu Chiến có chút đau lòng, nếu Vương Nhất Bác vì hắn mới biến thành như vậy, có lẽ hắn sẽ tự trách mình.

Tiêu Chiến vén tấm lụa mỏng trên mặt Vương Nhất Bác lên, tháo khăn ngậm xuống, lúc này mới thấy rõ vết máu bên khóe miệng y. Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nhìn kỹ liền phát hiện dấu tay ẩn dưới son phấn nhàn nhạt.

"Mặt y bị sao vậy?"

Ai đã đánh tiểu đoàn tử của hắn? Ai dám! Chẳng lẽ, chẳng lẽ là tiểu đoàn tử của hắn không muốn gặp hắn nên mới...

"Hôm qua trong thư của Thái tử điện hạ có nhắc tới."

Tiêu Chiến chợt nhớ tới, Ngôn Hi nói Vương Nhất Bác mang thai: "À, phá thai rồi. ”

Thật ra, Tiêu Chiến không có ý đó, hắn không muốn ép buộc Vương Nhất Bác, cũng không muốn ép y ra ngoài.

Hắn không muốn Vương Nhất Bác hận hắn.

"Ngươi không phải tự nguyện tới sao?"

Tâm trạng Tiêu Chiến khó tránh khỏi nặng nề, hắn chú ý tới con ngươi Vương Nhất Bác đang rũ xuống vụng trộm liếc nhìn hộ vệ võ triều kia một cái, sau đó cúi đầu nhu thuận đáp: "Tự nguyện. ”

Rõ ràng, chính là không muốn mà.

Tiêu Chiến cũng không tự giác liếc xéo Ngôn Kỳ một cái, không ai phát hiện. Hắn âm thầm phỏng đoán: Đây cũng chỉ là một hạ nhân, vì sao Vương Nhất Bác lại có bộ dáng rất sợ gã?

Nhìn bộ dáng Vương Nhất Bác như chim sợ cành cong, núp ở một góc lạnh run. Dấu vết son phấn cũng không che được đủ để chứng minh người đánh y xuống tay nặng bao nhiêu, Tiêu Chiến kìm lòng không được đưa tay muốn vuốt ve, nhưng ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn hắn hiển nhiên bị kinh hãi, sợ hãi, còn xa lạ.

"Ngươi không nhận ra ta sao?"

Tiêu Chiến thu tay lại, muốn Vương Nhất Bác thả lỏng một chút, hắn bỗng nhiên nhớ tới tiểu đoàn tử lúc nhỏ khen hắn cười lên rất đẹp mắt, vì thế hắn liền hướng tiểu đoàn tử cười một cái: "Bổn vương không có ý muốn ép buộc ngươi, nếu như ngươi không muốn, bổn vương hiện tại sai người đưa ngươi về nhà. ”

Mặc dù nói như vậy, nhưng nếu Vương Nhất Bác thật sự muốn về nhà, Tiêu Chiến cũng sẽ khổ sở chứ?

Nhưng Vương Nhất Bác lắc đầu, ánh mắt kia không giống bị uy hiếp, khiến Tiêu Chiến cảm thấy vui vẻ, ngoài ý muốn, còn có chút nghi hoặc.

Tiêu Chiến sai người tháo dây thừng trên người Vương Nhất Bác xuống, vết máu trên cổ chân cùng vết trói giữa cổ tay nhìn thấy mà giật mình, Tiêu Chiến thật sự không duy trì được nụ cười, hắn nhìn Vương Nhất Bác vẫn run rẩy, hỏi: "Lạnh sao? ”

Vương Nhất Bác gật gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu.

Tiêu Chiến thở dài một hơi, quấn áo choàng trên vai mình quanh người Vương Nhất Bác: "Ngươi sợ ta sao? ”

Vương Nhất Bác lại gật gật đầu, sau đó dừng lại, lắc đầu.

Tiêu Chiến cười đến bất đắc dĩ, hắn ôm Vương Nhất Bác xuống kiệu, xoay mặt nói với Ngôn Kỳ: "Người ta đã nhận, thay bổn vương chào hỏi Thái tử Võ triều. ”

- ------------------------------

Nay không up Xuyên thư, hơi bận nên không làm kịp, mai tui nghỉ up 1 ngày nha 🥲 bận sửa bài báo cáo rồi, nếu xong kịp thì thứ 3 up, không thì nghỉ nữa nha🥲

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play