💥Hắn=Tiêu Chiến

Y=Nhất Bác💥

"Làm phiền thông báo một tiếng, người Tiêu Hoàng chỉ đích danh, điện hạ nhà ta đã đưa tới cho hắn."

Hóa ra, y được đem cho người khác.

Địch quốc Tiêu triều – đại ca từ bên ngoài gửi gia thư về đã không ít lần nhắc tới nơi này, nghe nói là một nơi man di, từ trên đến tướng thần, xuống đến dân chúng đều có thể xách đao ra trận.

Võ triều danh võ, lại lấy văn trị thiên hạ, mà Tiêu vương triều mới chân chính dùng vũ lực giành chiến thắng.

Về quân chủ của Tiêu vương triều, đại ca cũng từng nhắc tới một lần, huynh ấy nói Tiêu Hoàng trường thọ, ước chừng đã hơn tám mươi tuổi, là cùng một bối phận với Ông của y, nghe nói đã từng đối mặt trên chiến trường.

Nghĩ đến đây, tâm Vương Nhất Bác càng thêm lạnh lẽo. Để cho y đi hầu hạ một lão già đã nửa cước bước vào quan tài, chi bằng để cho y bị lăng trì cùng đại ca còn giữ được một chút trong sạch.

Sứ giả võ triều không đợi quá lâu, bọn họ rất nhanh liền được mời vào doanh trướng, ngoài ý muốn chính là, lúc này lại là Tiêu Hoàng tự mình tiếp đãi.

Ngôn Kỳ thụ sủng nhược kinh, liên minh Võ triều thành tâm, lễ vật lần này cũng là Thái tử điện hạ nhịn đau cắt thịt.

Ngôn Kỳ biết, Vương Nhất Bác tuyệt đối không dám vi phạm ý tứ của bọn họ, Ngôn Hi tàn nhẫn, nói được làm được, y không muốn để thi thể ông y già yếu chịu nhục, còn có đại ca, cha mẹ yêu thương y...

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, người chịu chết ước chừng cũng giống như y, sẽ không còn tuyệt vọng.

Y nghe thấy bên ngoài kiệu có thanh âm của nam nhân xa lạ, trung khí trầm thấp, âm sắc lại ngoài ý muốn trong trẻo: "Ngược lại là bản vương đoạt người yêu, nếu Thái tử võ triều sớm thông báo, bổn vương cũng không muốn làm ác nhân phá hoại đôi uyên ương này. ” . Truyện Quan Trường

"Điện hạ nhà ta truyền lời là như vậy, chỉ cần điện hạ ngồi lên vương vị, đừng nói là Khôn Trạch, chỉ cần Tiêu Hoàng thích, hoàng thành cũng có thể cho ngài ở!"

"Thái tử võ triều thật hào phóng, bản vương khâm phục, ngày khác Thái tử nếu còn có chỗ cần bản vương, cứ việc mở lời nhờ cậy."

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Vị Tiêu Hoàng này, thanh âm quá trẻ, thật sự không giống người thất lão tám mươi tuổi. Bất quá Vương Nhất Bác cũng không thèm để ý điểm ấy, y tương đối để ý chính là... Tiêu vương triều từ trước đến nay đều có quan hệ đối lập với Võ triều, đại ca y bị oan, cũng chính là bởi vì Ngôn Hi cho huynh ấy tội danh tư thông Tiêu vương triều, hiện giờ xem ra, người thông địch căn bản là bản thân Ngôn Hi!

Vương Nhất Bác nghĩ không ra, rõ ràng y không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Ngôn Hi, tại sao gã lại đuổi tận giết tuyệt, vì sao lại hại đại ca y...

"Bổn vương có thể kiểm tra hàng hóa không?"

"Đương nhiên," Ngôn Kỳ khuất thân lui về phía sau hai bước: "Tiêu Hoàng, mời. ”

Rèm kiệu bị vén lên, Vương Nhất Bác theo bản năng né tránh ánh sáng bất thình lình chiếu vào, chậm rãi mở mắt ra, một nam nhân trẻ tuổi nhìn qua nhiều nhất là hai mươi ba mươi đang nhìn chằm chằm y.

Đây là vua của Tiêu triều sao? Tại sao không giống như y nghĩ?

Tiêu Hoàng đánh giá Vương Nhất Bác một phen, đưa tay nâng mặt Vương Nhất Bác, không khỏi nhíu mày: "Mặt y bị làm sao vậy? ”

"Hôm qua trong thư của Thái tử điện hạ có nhắc tới."

"A," Tiêu Hoàng phảng phất nhớ tới cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ: "Phá thai. ”

Biểu tình của Tiêu Hoàng có chút ngưng trọng: "Ngươi không phải tự nguyện tới sao? ", hắn hỏi Vương Nhất Bác.

Dư quang của Vương Nhất Bác thoáng nhìn Ngôn Kỳ trừng mắt nhìn y một cái, ý đều là uy hiếp.

Vương Nhất Bác rũ mắt xuống: "Tự nguyện. ”

Thấy thân thể Vương Nhất Bác có chút hơi phát run, dấu vết trên gương mặt đủ để chứng minh người nọ xuống tay nặng bao nhiêu, Tiêu Hoàng kìm lòng không được vươn tay, muốn vuốt ve thiếu niên ngày đêm mong nhớ trong tâm trí của hắn hơn mười năm qua, nhưng ánh mắt người nọ nhìn hắn xa lạ lại mang theo sợ hãi.

"Ngươi không nhận ra ta sao?" Quên tự xưng, nhưng cũng không có thương tổn đại nhã.

Tiêu Hoàng chung quy vẫn không chạm vào má trái xanh tím của Vương Nhất Bác, hắn thu tay lại, đột nhiên nở nụ cười, xán lạn như mặt trời ấm áp.

Tiêu Hoàng này, thật sự là một người có khí chất kỳ quái.

Khi Tiêu hoàng mang theo uy nghiêm, giữa hai hàng lông mày nhíu lại, liền làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách, nhưng một khi cười rộ lên, lại ngọt ngào vô cùng.

"Bổn vương không có ý muốn ép buộc ngươi, nếu như ngươi không muốn, bổn vương hiện tại sai người đưa ngươi về nhà."

Vương Nhất Bác sửng sốt, lắc đầu.

Y có quen vị Tiêu Hoàng trẻ tuổi này không? Có chút không nhớ ra, nhưng lại hình như thật sự rất quen mặt...

Hai mươi năm trước, Tiêu Chiến chưa đầy mười tuổi đã bị đưa đến Võ triều làm con tin, ngày đêm lo lắng, lại cẩn thận đề phòng, còn phải cùng đám hoàng tử Ngôn Hi săn bắn, học tập.

Nói là nhân đức Võ triều, đối đãi với chất tử địch quốc tôn quý như hoàng tử quốc gia, sự thật cũng chỉ có Tiêu Chiến biết, những hoàng tử họ Ngôn kia khi dễ hắn như thế nào.

Hắn cùng thư đồng bình thường, gã sai vặt cũng không có gì khác nhau, thậm chí còn không bằng. Mang họ Tiêu, mọi người đều có thể khi dễ, chỉ là có một người ngoại lệ ——bánh bao nhỏ nhe nanh múa vuốt của Quốc Công phủ.

Nói đến lúc đó Vương Nhất Bác mới bốn, năm tuổi, không lớn lắm, đi một đường còn có thể té ngã, bảo bối đó trên mặt mềm mại, nhưng thần khí rất lớn.

Lúc đó Tiêu Chiến nuôi một con mèo, bị hoàng tử họ Ngôn nhất thời hứng khởi treo lên chơi đùa, Tiêu Chiến cũng không thể phản kháng, ngược lại Tiểu Vương Nhất Bác đi ngang qua gặp bất bình.

Một đứa trẻ hung hăng đụng vào bụng hoàng tử kia, giọng sữa lớn tiếng quát: "Ca ca trong hoàng cung sao có thể tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại bắt nạt mèo của người ta? Mèo cũng có gia đình của nó! ”

Hoàng tử kia cũng là hài tử, nhất thời không phục: "Người nhà nó đâu? Ngươi tìm ra đây, đừng tưởng rằng ngươi là người của quốc công phủ, bổn điện hạ không dám làm gì ngươi! ”

“Hắn không phải là người nhà nó sao!” Vương Nhất Bác chỉ vào Tiêu Chiến, hợp tình hợp lý.

Các hoàng tử cười ha ha: "Lại xưng gia đình với súc sinh? ”

Tiêu Chiến há miệng, vừa định nói gì đó, không ngờ Vương Nhất Bác lại nhào vào lòng hắn, mở hai tay ra, ôm lấy hắn như bảo hộ: "Vậy thì sao, miêu miêu đáng yêu như vậy, ta cũng nguyện ý làm người nhà với nó. Vị ca ca này lớn lên xinh đẹp, cũng có thể là người nhà của ta, các ngươi bắt nạt người ta thích, ta liền nói cho ông ta biết! ”

Người y thích?

Tiêu Chiến chưa từng thấy qua một đứa trẻ đáng yêu như vậy, trái tim hắn đại khái chính là khi đó tan chảy.

Hoàng tử họ Ngôn không còn làm khó Tiêu Chiến nữa, tức giận rời đi. Tiêu Chiến biết bọn họ sợ không phải bánh bao nhỏ này, cũng không phải sợ quốc công gia, mà là sợ sự tình nháo lớn, gánh vác tội danh đối đãi tệ với con tin.

Tiêu Chiến khom lưng, nhìn Vương Nhất Bác một chút, cười cười: "Bánh bao nhỏ thật sự là không sợ trời không sợ đất nha. ”

"Sợ bọn họ? Đùa sao! " Vương Nhất Bác tức giận đến mức chống thắt lưng, ngửa đầu hỏi Tiêu Chiến: "Huynh là ai? Tên huynh là gì? ”

"Tại hạ từ Tiêu vương triều đến, danh hoán là Chiến."

"Chiến? Tiêu Chiến? ”

Tiêu Chiến gật gật đầu, cười đến xuân phong ấm áp, bộ dáng cực kỳ đẹp mắt.

Vương Nhất Bác nói: "Chiến ca ca cười rất đẹp, nên cười nhiều hơn. ”

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cười gật đầu: "Được. ”

- ------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play