"Cho nên nói Nhược tiểu thư vẫn là người có phúc a, nhìn Ngôn thái tử xem, ngài đối với ngươi một mảnh si tình ~"
Ngôn Hi càng nghĩ càng không có tư vị gì, gã đuổi Nhược Ca về dịch quán trước, bản thân lại ở trong vương cung một mình đi dạo, không hiểu sao lại đi tới bên ngoài tường đỏ của Phương Hoa cung.
Cũng không kỳ quái, dù sao Phương Hoa cung cách vương cung của Tiêu Chiến gần nhất, cũng là tòa đình viện duy nhất trồng đầy hoa mai, người tầm thường hơn nữa cũng có thể từ xa ngửi thấy mai hương đạp tuyết mà đến, điều này cũng đủ để thấy Tiêu Hoàng đối với chủ nhân của tòa cung điện này có biết bao coi trọng.
Lúc Ngôn Hi đi ngang qua Phương Hoa cung, vừa vặn gặp Vương Nhất Bác quấn áo lông cáo định ra ngoài tản bộ, khi y gặp Ngôn Hi, biểu tình lộ ra kinh ngạc bất ngờ không kịp đề phòng, chợt lóe lên lại lập tức bị ánh mắt chán ghét cùng không kiên nhẫn thay thế.
Vương Nhất Bác không muốn tiếp xúc với Ngôn Hi, những quá khứ khiến người ta buồn bực kia còn rõ ràng trước mắt, y siết chặt quần áo trên người, cũng không định hàn huyên với Ngôn Hi, ánh mắt của y không dừng lại, trực tiếp đi qua chuẩn bị nên làm gì thì làm, Ngôn Hi thấy Vương Nhất Bác coi gã như không khí, không khỏi cũng có chút tức giận, vừa định phát tác lại phát giác mình đã sớm không còn lập trường để tức giận.
Chất vấn đến bên miệng, lại không hiểu sao lại trở nên nghẹn ứ: "Không phải ngươi mệt sao? Sao không ngủ? ”
Vương Nhất Bác nhíu mày, y không nói một lời nhìn về phía Ngôn Hi, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Ý gã là sao? Mới bao lâu không gặp, thái độ giống như đổi thành người khác, bởi vì giờ y là Vương Hậu của Tiêu Chiến sao?
"Hoặc là ngươi căn bản không mệt, ngươi chỉ là trốn ta." Ngữ khí khẳng định như không có gì có thể phản bác, sự tự tin mù quáng của Ngôn Hi khiến Vương Nhất Bác bật cười.
Vương Nhất Bác càng ngày càng nghĩ không ra, trước kia y làm sao có thể coi trọng người như vậy chứ? Mà rõ ràng là người trước kia y thích như vậy, hiện giờ lại là ba câu nói không đúng đã đủ để cho y ghê tởm.
Sự miệt thị của Vương Nhất Bác khiến Ngôn Hi vô cùng khó chịu, ước chừng là cảm thấy lòng tự trọng bị đâm đau đớn, gã nhớ tới trên đại điện Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác trước mắt bao người, ghen tị cùng tức giận dâng lên trong lòng, gã khẩn cấp muốn tìm lại cảm giác khống chế Vương Nhất Bác trước kia, vì thế cười lạnh châm chọc nói: "A, đây là làm Tiêu Vương Hậu, ngay cả mình trước kia là bộ dáng gì cũng không nhớ rõ sao? ”
Thái độ của Ngôn Hi đối với Vương Nhất Bác phảng phất như trở về thời còn ở Võ triều, nhưng lại không ngờ Vương Nhất Bác bây giờ đã không còn là thiếu niên đơn thuần để gã trong lòng nữa, lợi thế của Ngôn Hi đã tiêu tan hết, Vương Nhất Bác dám khẳng định ngôn Hi hiện giờ tuyệt đối không dám lấy thi cốt người nhà y làm đòn buộc để uy hiếp y nữa.
Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống Ngôn Hi, trên mặt dĩ nhiên không còn một nụ cười, y khinh thường nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai? Ngươi có phải đã quên hay không, ngươi còn chưa lên làm hoàng đế, bất quá chỉ là một thái tử. ”
Chỉ là một thái tử.
Vương Nhất Bác sao có thể không biết Ngôn Hi vì vị trí Thái tử này mà hao tổn bao nhiêu tâm tư? Gã đã suy nghĩ về điều đó hơn mười năm, từng bước từng bước, chuyện phát điên gì cũng đều làm, cuối cùng đổi lấy vị trí Thái tử, lại bị giáng chức đến không đáng một xu.
"Vương Nhất Bác!" Ngôn Hi bị chọc giận hoàn toàn, gã nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi: "Một Khôn Trạch thượng vị, còn chưa tới phiên ngươi kiêu ngạo! ”
Vương Nhất Bác không đáp lời, chỉ lạnh lùng cười, ngước mắt nhẹ nhàng.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
Tuyết rơi trên lông mi của y, ánh sáng phản chiếu trong đồng tử càng thêm trong suốt, nhưng ước chừng là bởi vì hốc mắt bị đông lạnh đỏ bừng, một tia cười nhạo khinh thường kia tựa như nhiễm một tầng lê hoa hạnh vũ.
Trong vắng mà không lạnh, đẹp nhưng không tầm thường.
Giống như thiên thượng nguyệt*, phàm nhân không thể có được.
*Bầu trời đầy trăng
Không biết vì sao, Ngôn Hi kinh ngạc nhận ra sóng thu này uyển chuyển, lại xuất trần mị hoặc*.
*Quyến rũ
Vì sao Vương Nhất Bác lại biến hóa lớn như vậy, nếu như trước kia y cũng như vậy, gã tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không...
“Ngôn Hi, nơi này là Tiêu Vương triều, ngươi dám bất kính đối với ta như vậy?” Vương Nhất Bác không kiêng nể gì ngẩng đầu tới gần hai bước, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng: "Ngươi sợ là không muốn trở về Võ triều nữa rồi sao? ”
Trong lời nói của Vương Nhất Bác đều là uy hiếp trần trụi, kéo thần trí suýt nữa bay tự do của Ngôn Hi trở về: "Tiêu Hoàng còn có thể vì ngươi mà giết ta sao? ”
Tiêu Chiến sủng ái Vương Nhất Bác mọi người đều biết, nhưng Ngôn Hi tuyệt đối không tin tưởng hắn sẽ vì một Khôn Trạch mà giết hoàng tử nước khác. Gã chính là trước mặt thần dân hai nước, quang minh chính đại đi vào Tiêu vương triều!
Nhưng Vương Nhất Bác lại thập phần tự tin khẽ hướng về phía gã cười: "Ngươi có muốn thử không?" ”
Ngôn Hi bỗng nhiên có chút hoảng hốt, Vương Nhất Bác gã quen biết, tuyệt đối sẽ không nói chuyện với gã như vậy. Dần dần, gã bắt đầu cảm thấy khó thở, trái tim đau nhức từng trận. Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Vương Nhất Bác: "Ta thật muốn biết, ngươi đã cho Tiêu Hoàng uống canh mê hồn gì. ”
Tiêu Chiến lại dùng bùa phép gì với y...
Vương Nhất Bác càng cười, y hỏi Ngôn Hi: "Ngươi đoán xem, vì sao bọn họ gọi ta là 'Yêu hậu'? ”
Yêu hậu...
Đôi mắt cười nhìn chằm chằm gã bị ánh mặt trời chiếu sáng phát ra ánh vàng, tựa như thủy tinh sáng bóng, lưu ly lấp lánh, thâm thúy làm cho Ngôn Hi cảm thấy quỷ dị.
Tim đập thật nhanh, giống như muốn nhảy ra điên cuồng rung động.
Có phải gió đã bị động không? Không, đó là trái tim.
Vì sao trước kia gã không phát giác, Vương Nhất Bác lại như vậy... làm người ta kinh ngạc.
"Ngôn Hi à", Vương Nhất Bác tiến đến bên tai Ngôn Hi, chậm rãi nói: "Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận đã đưa ta vào Tiêu vương triều. ”
Nói xong, Vương Nhất Bác lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Ngôn Hi.
Nhìn mặt Vương Nhất Bác, Ngôn Hi bỗng nhiên nhớ tới Nhị hoàng tử phi trước kia sẽ nấu mì cho gã, chờ gã về nhà, vừa thấy gã liền tràn đầy vui mừng.
Vương Nhất Bác hình như cho tới bây giờ cũng không thèm để ý gã có phải là Thái tử hay không, có cơ hội xưng đế hay không. Y đã từng ngây thơ giống như một con thỏ trắng nhỏ, ngoại trừ vô ưu vô lự vui mừng thì không còn gì khác.
......
Mùi mực ghê tởm kia tựa hồ không khống chế được lan tràn, Vương Nhất Bác theo bản năng ngưng mi, dùng ngón tay chắn chóp mũi, ghét cay ghét đắng nói: "Đem tín hương của ngươi cất kỹ, nếu dính một chút vào bổn cung, sợ là Vương Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. ”
"Nhất Bác..."
Vương Nhất Bác thấy ánh mắt Ngôn Hi nhìn y thay đổi, trong lòng bất giác sinh ra nôn nóng, cảm giác ghê tởm dâng lên đầu. Y xoay người, định rời đi, phía sau lại truyền đến lời giải thích không biết từ tâm tư gì mà Ngôn Hi toát ra: "Ta tưởng ngươi thật sự phản bội ta, bằng không ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy! ”
Vương Nhất Bác dừng bước, không chút lưu tình vạch trần: "Lúc trước ngươi giết cả nhà bổn cung, sau này bổn cung lừa gạt ngươi, ngươi còn muốn đối đãi bổn cung như thế nào? Sẽ không rót hồng hoa, hay là sẽ không đem bổn cung tặng cho Vương Thượng? ”
Vương Nhất Bác cười lạnh: "Ngôn Hi, bổn cung đã chán ghét sự dối trá của ngươi rồi, hiện giờ thân phận ta và ngươi khác biệt, lần sau gặp lại bổn cung, nhớ rõ phải cung kính một chút. ”
Vương Nhất Bác đi được vài bước, dưới chân giẫm lên cánh hoa mai vụn vặt, y lại dừng lại, cười cười lưu lại một câu: "Đúng rồi, bổn cung đã gặp Nhược tiểu thư rồi, quả thật xinh đẹp, chỉ là ở với ngươi, thật đáng tiếc. ”
- ------------------------------
Có không giữ mất đừng tìm 😌
Bão chương tạ tội đây! 😂😂😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT