*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điểm đáng hận nhất của Tiêu Chiến chính là không chỉ yêu cầu Ngôn Hi phải tự mình đến triều bái Tiêu vương triều, còn lập danh sách đầy đủ như một cuốn sách, khiến Ngôn Hi không chỉ mất mặt mà còn rất đau lòng.

Khi một chiếc xe tài bảo dưới sự áp giải của Ngôn Hi rời khỏi Võ triều, dân chúng vây xem mặc dù không ai dám lên tiếng, nhưng ánh mắt lại khó có thể tránh khỏi khinh bỉ cùng khinh miệt.

Thái tử bất tài, kẻ phản bội bán nước.

Ngày hôm nay, đại khái toàn bộ Võ triều trên dưới đều đang chửi bới Ngôn Hi. Ngôn Hi không ngừng thuyết phục chính mình, đây là nằm gai nếm mật. Nhịn nhục nhất thời mới có thể leo lên ngai vàng chí cao vô thượng kia, đến lúc đó gã nhất định sẽ thôn tính Tiêu vương triều, san bằng Bắc Kỳ!

Sau khi tiến vào Tiêu vương triều, Ngôn Hi đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng may lúc này Tiêu Chiến cũng không làm khó gã, vì thế gã liền cùng Nhược Ca nghỉ ngơi một đêm ở dịch quán, trưa hôm sau mới mang theo Nhược Ca phấn son lụa là vào đại điện của Tiêu vương triều.

Nhược Ca đi theo bên cạnh Ngôn Hi, không nói một lời, ngược lại Ngôn Hi lại hỏi một câu: "Tiêu vương triều đều là buổi chiều mới tiếp đãi khách sao? ”

Canh giờ cũng không có gì đáng chú ý, chẳng qua nghỉ trưa là thói quen của đại bộ phận mọi người, nhất là đế vương chính vụ bận rộn, buổi chiều bình thường đều phải nghỉ ngơi một lát, cho nên buổi sáng và sau bữa tối mới là thời gian tương đối hợp lý để yết kiến*.

*Yết kiến: gặp mặt vua

Ít nhất, Ngôn Hi nghĩ như vậy.

Thái giám tổng quản dẫn đường phía trước cười cười, rất thong dong: "Không có cách nào cả, Vương Hậu đại nhân buổi sáng không dậy được, làm khó Thái tử Võ triều nhân nhượng rồi. ”

Y không dậy được sao? Vương Nhất Bác trước kia làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, thường xuyên trời còn chưa sáng đã chuẩn bị xong bữa sáng, nói là muốn đuổi hắn thượng triều sớm.

Thực ra thì bữa sớm đầu bếp cũng có thể làm, mà nguyên nhân Vương Nhất Bác dậy sớm đại khái là gã từng khen qua loa một câu, nói Vương Nhất Bác làm mì dương xuân là hợp khẩu vị toàn Võ triều nhất.

Trong thực tế, một bát mì, có gì khác nhau chứ?

Mỗi khi Ngôn Hi nhớ tới Vương Nhất Bác, sẽ muốn nhìn Nhược Ca một cái, Nhược Ca thật sự rất xinh đẹp, mị nhãn như tơ*, tính tình lại rất thanh đạm, khi cười rộ lên thiên kiều bá mị**, lúc không cười lại giống như cao lãnh chi hoa, nàng và Vương Nhất Bác không giống nhau, Vương Nhất Bác lúc nào cũng như vậy, không biết là giả bộ ngây thơ, hay là khoe khoang đáng yêu.

*Mị nhãn như tơ: đôi mặt quyến rũ

**Thiên kiều bá mị: xinh đẹp

Trong mắt Ngôn Hi, Vương Nhất Bác và hai chữ "xinh đẹp" không liên quan đến nhau. Cảm giác ở cùng một chỗ với Vương Nhất Bác giống như là đang ở cùng tiểu bằng hữu nhà kế bên, không có động tâm, không có lang tình thiếp ý*, chỉ có một người nâng một người dỗ dành, đều là hư tình giả ý.

*Lang tình thiếp ý: tình yêu vợ chồng

Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55

Vương Nhất Bác chỉ biết cười ngây ngô với gã, còn có thể dỗi gã, ở chỗ Vương Nhất Bác, Ngôn Hi không cảm nhận được một chút khoái hoạt nào của Càn Nguyên, Vương Nhất Bác thậm chí ngay cả làm nũng cũng mang theo kiều quý cùng cao cao tại thượng, không giống Nhược Ca, sẽ ngước nhìn gã, sùng bái gã, nịnh nọt gã.

Ngôn Hi rũ mắt, hai tay giao nhau bước vào đại điện, cực kỳ cung kính. Văn võ bá quan xếp thành hai đội, tất cả đều nhìn chăm chú vào gã, gã hướng Tiêu Hoàng hành lễ đọc diễn văn, đem bộ lý từ lúc trước đọc thuộc lòng "Mong hai nước giao hảo, chờ đợi hòa bình" một chữ không dứt đọc từng tiếng một, thẳng đến khi Tiêu Chiến cười giơ tay lên nói "Tốt", khách sáo vài câu, Ngôn Hi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Rõ ràng Tiêu Hoàng đang ngồi vương tọa khiến người ta chú ý nhất, nhưng ánh mắt Ngôn Hi lại lơ đãng nghiêng về phía Vương Hậu bên cạnh hắn.

Vương Nhất Bác?

Làm sao so với trước đây... có chút không giống nhau?

Ngôn Hi nghi hoặc nhìn thẳng mặt Vương Nhất Bác, giống như muốn nhìn thấu y. Mà Vương Nhất Bác cũng không kiêng dè chút nào, từ trên cao nhìn thẳng vào mặt gã, đôi môi mím lại càng thêm sắc bén.

Đồng tử màu hổ phách nhìn Ngôn Hi không chớp mắt, không có một tia ý cười, cũng không có một tia thiện ý, càng không có một tia sợ hãi.

Ngôn Hi nhớ tới trong sách miêu tả —— tuyết trên đỉnh núi, mai trên vách đá, trăng không thể chạm tới, băng dưới đáy biển vạn trượng.

Rõ ràng ngũ quan vẫn là ngũ quan kia, nhưng mà... Nó không giống nhau.

Có phải vì y đã thay đổi trang phục không?

Dần dần, ánh mắt Vương Nhất Bác chuyển hướng về phía Nhược Ca, trong biểu tình không có tia tự ti như trong tưởng tượng của Ngôn Hi, cũng không có khinh miệt cùng trào phúng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lại dời đi, giống như bộ dáng Nhược Ca ở trong mắt y cũng không khác gì người bình thường.

Tiêu Chiến cũng chú ý tới Nhược Ca, nghe nói Ngôn Hi chính là bởi vì mỹ mạo của nữ tử này mà vứt bỏ Vương Nhất Bác, nói thật, hắn đích xác rất tò mò cô gái này rốt cuộc đẹp đến mức nào.

"Nghe nói Thái tử phi Võ triều được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền*." Tiêu Chiến mang theo nụ cười công thức, khen ngợi.

*Danh bất hư truyền: tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế

"Tiêu Hoàng đã quá khen."

Ngôn Hi có vài phần đắc ý, đã thấy Tiêu Chiến nói tiếp: "Được, không cần thay Nhược tiểu thư khiêm tốn, Nhược tiểu thư quả thật xinh đẹp, như ánh trăng rực rỡ, hoa nhường nguyệt thẹn. ”

Rõ ràng là khen ngợi vẻ đẹp của Nhược Ca, nhưng Tiêu Chiến lại nhìn chằm chằm vào mặt Vương Nhất Bác, tình yêu tràn đầy rõ ràng chính là "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có diện mạo của trăng sáng" là Vương Nhất Bác.

"Thái tử Võ triều thật phúc khí a." Tiêu Chiến ý cười trong suốt nhìn về phía Ngôn Hi, nhưng lúc này, trong lòng đã rất không còn tư vị.

"Bổn điện hạ thay Nhược nhi tạ ơn Tiêu Hoàng ca ngợi." Ngôn Hi vừa dứt lời, Nhược Ca uyển chuyển gật đầu, hào phóng khéo léo.

Vương Nhất Bác thờ ơ, ánh mắt nhìn Ngôn Hi cũng không giống như trước kia —— không còn chờ đợi cùng vui mừng nữa, chỉ còn lại vô tận lãnh đạm cùng coi thường.

Ngôn Hi cảm giác đáy lòng mình hình như có cái gì đột nhiên thiếu một chỗ, không có nguyên nhân tâm hoảng, nôn nóng.

"Vương Thượng, thần mệt mỏi rồi, ngài cùng Ngôn thái tử còn có chuyện quan trọng thương lượng, thần có thể xin lui không?"

Tiêu Hoàng nhẹ nhàng cười, không hề cố kỵ kéo cổ Vương Nhất Bác, hôn lên trán một cái: "Đi đi. ”

"Tạ Vương Thượng."

Ngôn Hi hình như nghe thấy tiếng trái tim bị xé rách, vì sao gã lại cảm thấy đau, sẽ cảm thấy tức giận? Rõ ràng lúc gã trói Vương Nhất Bác lên kiệu cũng chưa từng hối hận.

Vương Nhất Bác thoải mái từ trên ghế bước xuống, nhìn thẳng vào phía trước cùng Ngôn Hi lướt qua. Ngôn Hi ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Vương Nhất Bác, xen lẫn hương vị nhiệt liệt không thuộc về y.

Ghen tuông quá, tại sao lại ghen tị như vậy?

"Vương Hậu có một chút hờn dỗi, làm cho Thái tử Võ triều chê cười rồi."

Tiêu Chiến vừa dứt lời, lại giống như nhớ tới cái gì đó vỗ vỗ ót: "Nhìn trí nhớ của bổn vương này, Thái tử cùng Nhất Bác cũng là người quen biết cũ, nói vậy những thói quen kia, điện hạ tất nhiên so với bổn vương rõ ràng hơn. ”

Ngôn Hi xấu hổ cười cười, không biết trả lời như thế nào.

Gã, cũng không hiểu thói quen của Vương Nhất Bác.

Trong trí nhớ của Ngôn Hi, Vương Nhất Bác yêu gã, y sẽ vì gã nhân nhượng, thỏa hiệp, ánh mắt y nhìn gã tràn ngập tình yêu, tuyệt đối sẽ không lạnh lùng như lúc này.

Vương Nhất Bác vui vẻ, vô ưu vô lự, ngây thơ vô tri, cho nên gã chưa bao giờ nghĩ tới việc chú ý đến thói quen sinh hoạt của Vương Nhất Bác.

Gã không yêu y, cũng không rảnh mà để ý.

"À đúng rồi, bổn vương có một chuyện còn chưa biểu đạt cảm kích với Thái tử Võ triều."

Ngôn Hi biết Tiêu Chiến không có ý tốt, nhưng gã cho rằng Tiêu Chiến nói là chuyện gã đưa Vương Nhất Bác vào Tiêu vương triều, nhưng Tiêu Chiến lại cười nói với gã:

"Trong thư ngươi có nhắc tới, Nhất Bác từng phá thai nhỉ? Kỳ thật lúc đó bổn vương đã cảm kích Thái tử cẩn thận, không nghĩ tới, đó đúng là Thái tử cố ý cho bổn vương kinh hỉ. ”

Kinh hỉ? Ý hắn là sao?

"Đêm đó, bổn vương lại phát hiện Nhất Bác là hoàn bích chi thân*, chẳng phải là kinh hỉ sao?"

*Hoàn bích chi thân: thân còn trong trắng

......

Ngôn Hi đột nhiên mở to hai mắt, gã quả thật không biết Vương Nhất Bác không phản bội gã. Ngôn Hi chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình đều run rẩy, tuy rằng Vương Nhất Bác đối với gã có trung thành hay không cũng không thay đổi được quyết định của gã, nhưng vì sao... gã cảm thấy đột ngột và khó chấp nhận như vậy.

"Cho nên nói Nhược tiểu thư vẫn là người có phúc a, nhìn Ngôn thái tử xem, ngài đối với ngươi một mảnh si tình ~"

- ------------------------------

Có thể mọi người chưa biết, fic này tác giả đã xuất bản thành sách, đa số fic của tỷ này đều xuất bản sách. Thật sự thích fic của tỷ này ghê, hôm trước đọc fic "Nhập cốt tương tư" hay quá trời luôn mà k biết có ra sách chưa nên chưa dám xin per 😅



Bìa sách



Sổ tay

Bản thường gồm sách,sổ tay và bưu thiếp

Mọi người có thể vào Lofter mua ủng hộ tác giả nha!!!

Ui trời, giờ mới thấy bìa sổ tay của tác giả với bìa tui lấy làm bìa truyện giống nhau ghê 😂😂😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play