Chỉ sau một bữa ăn mà bàn đá cẩm thạch sạch sẽ lúc đầu đã trở nên bừa bộn, mấy người bọn họ ăn cơm xong liền bỏ đũa xuống, chỉ còn mỗi mình Lâm Ôn vẫn đang cầm đũa.

Cô vừa thu dọn xương cá bên cạnh bát của mình vừa nghe mọi người nói chuyện.

Viên Tuyết thấy bây giờ vẫn còn sớm, mọi người tụ tập chơi một ván Script Kill để tiêu cơm cũng khá thích hợp, nhưng ba người đàn ông đều không đồng ý, không ai thảnh thơi nhàn hạ như cô ấy.

Viên Tuyết chỉ tay vào Lâm Ôn: "Em thì sao? Lâu lắm rồi em không chơi cùng chị."

Lâm Ôn lập tức đưa ra một lý do vô cùng hợp lý: "Ngày mai em còn phải đi làm." Chơi Script Kill phải mất mấy tiếng đồng hồ mới xong.

Tâm trạng của Viên Tuyết bày hết trên mặt, cô ấy đang rất không vui.

Uông Thần Tiêu thấy cô ấy lại chuẩn bị giở cái thói tiểu thư đỏng đảnh ra, đang nghĩ xem nên dỗ dành như thế nào thì Lâm Ôn lại lên tiếng trước anh ấy.

"Chị quên mất mình đang có thai, không được thức đêm à?" Lâm Ôn nhắc nhở Viên Tuyết.

Lúc này Viên Tuyết mới nhớ đến vấn đề này: "À ừ nhỉ, nguy hiểm thật!"

Mọi người: "..."

Viên Tuyết lại nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Chu Lễ: "À đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất, nghe nói cậu sắp từ chức, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Lễ đang trả lời tin nhắn điện thoại, không ngẩng đầu lên mà hỏi ngược lại: "Ai nói tôi sắp từ chức?"

"Chopin nói vậy."

"Thế cậu đi mà hỏi cậu ấy." Chu Lễ đẩy vấn đề lên người Chopin.

"Chậc, không thể không nói cậu và Chopin thật sự rất xứng đôi." Viên Tuyết tấn công.

Lâm Ôn nhớ đến lúc Chu Lễ chưa đến, Uông Thần Tiêu hỏi Chopin chuyện anh sắp từ chức, lúc đó Chopin cũng đẩy tới đẩy lui như thế này.

Thật ra Lâm Ôn cũng rất tò mò.

Hiện giờ trong số họ cũng chỉ có một mình Uông Thần Tiêu làm việc theo đúng chuyên ngành đại học.

Sau khi Nhậm Tái Bân tốt nghiệp thạc sĩ cũng gia nhập vào tổ chức này, có điều anh ta đã từ chức từ một tháng trước rồi.

Chopin tham gia vào việc viết kịch bản là vì anh ấy thật sự đam mê công việc này.

Còn về Chu Lễ, chuyện anh làm MC cho chương trình tài chính của đài truyền hình năm đó đã hình thành nên một làn sóng công kích cực lớn, qua một thời gian dài vẫn chưa nguôi ngoai, đến tận bây giờ thỉnh thoảng bọn họ nhắc lại cũng sẽ không khỏi cảm thán.

Ngoại trừ Lâm Ôn.

Vì lúc cô quen Chu Lễ thì anh đã là nhà báo, ngày ngày khoác lên mình bộ tây trang thẳng thớm mang lại cho người ta cảm giác chững chạc già giặn, cô cũng chẳng cảm thấy có điều gì không ổn.

Bây giờ đột nhiên nói Chu Lễ sắp từ chức trong khi trước đó không hề có dấu hiệu gì.

"Tóm lại cậu có nói không, từ chức thôi mà cũng thành chuyện bí mật à?" Viên Tuyết quyết hỏi đến cùng.

Chu Lễ nói: "Vẫn chưa từ chức mà, cậu hỏi sớm quá rồi đấy."

Viên Tuyết thấy cuối cùng anh cũng chịu tiếp lời thì lập tức đoán mò: "Có phải cậu được đào đi rồi không? Tìm được chỗ ngon hơn à?"

"Cậu đoán xem."

Viên Tuyết thấy anh lại trả lời qua quýt lấy lệ thì bực bội nói: "Không phải cậu bị gây khó dễ nên mới không muốn làm nữa đấy chứ? Hay là cậu vẫn còn trẻ mà đã mắc bệnh rụng tóc nên nghĩ là tóc quan trọng hơn?"

Lâm Ôn nghe vậy liền nhìn lên tóc của Chu Lễ.

Hôm nay anh phải đi làm nên vẫn tạo kiểu tóc slick back vuốt ngược về đằng sau như hôm qua.

Cũng khá dày mà.

Chu Lễ chú ý đến ánh mắt của Lâm Ôn, buồn cười đứng lên khỏi ghế sô pha rồi nói với Viên Tuyết: "Cậu tự lo cho sức khỏe của mình thì hơn." Sau đó lại nói với mọi người: "Đi đây, vẫn còn chút chuyện."

Uông Thần Tiêu hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

"Có hẹn với một người."

Uông Thần Tiêu cũng hóng hớt: "Phụ nữ à?"

Chu Lễ cầm điện thoại đập vào lòng bàn tay, không trả lời trực tiếp: "Cậu đi cùng không?"

Uông Thần Tiêu lập tức quay ngoắt đi: "Cậu cút đi!"

Chu Lễ đi rồi, Lâm Ôn cũng chuẩn bị về nhà, cô tiện tay thu dọn hộp cơm trên bàn trà vứt gọn vào trong túi rồi bảo Chopin lau lại bàn.

Chopin gật đầu, cung tiễn mấy pho tượng Phật này rời đi.

Uông Thần Tiêu đi lái xe đến, Lâm Ôn tìm thấy thùng rác bên ngoài nên đứng lại phân loại rồi vứt rác vào thùng, Viên Tuyết thấy thế ghét bỏ vội vàng tránh xa, nói cô: "Em cứ vứt bừa vào đấy là được rồi."

Lâm Ôn nói: "Ít nhiều gì thì chị cũng từng tiếp nhận chín năm giáo dục phổ cập đấy."

"Lúc chị tiếp nhận giáo dục phổ cập thì nhà nước vẫn chưa bắt phân loại rác."

"Nhưng chị là tương lai của Tổ Quốc mà."

"Tương lai của Tổ Quốc còn đang ở trong bụng chị đây này."

"Thế chị đừng dạy hư bé cưng nhé, trẻ con có sao học vậy đấy."

"Thế thì tốt quá rồi, con của chị trời sinh thông minh dũng cảm, bất khả chiến bại!"

Lâm Ôn vứt rác xong lấy giấy lau tay rồi nói: "Chị dũng cảm như thế, nhưng sao vừa nãy lại không dám xem điện thoại của Chu Lễ vậy?"

Cô chưa ngốc đến mức không nhận ra nguyên nhân thật sự khiến Viên Tuyết vội vàng bỏ điện thoại của Chu Lễ xuống.

Ngược lại Viên Tuyết hoàn toàn không ngại thừa nhận với Lâm Ôn rằng chính mình cũng có lúc sợ hãi: "Dũng cảm đến đâu cũng có lúc sợ gián mà." Cô ấy nói.

Lâm Ôn ngạc nhiên: "Hôm nay em mới biết chị cũng sợ Chu Lễ."

Viên Tuyết nhíu mày: "Không hẳn là sợ... không phải em nói em không thân với cậu ấy bằng chị sao? Đó là em chưa gặp cậu ấy trước đây thôi."

"Anh ấy trước đây sao?"

"Có phải em thấy hiện giờ cậu ấy ra ngoài ăn uống cười đùa với mọi người có vẻ rất điềm đạm, rất dễ chơi, tính tình rất ôn hòa, con người cực kỳ hiền lành đúng không?"

Lâm Ôn cũng không cảm thấy như vậy.

Bọn họ ra ngoài tụ tập cơ bản đều là hẹn nhau đi ăn uống, nhưng vì thời gian không được tự do nên tầm hai ba năm nay Lâm Ôn cũng không tụ tập cùng bọn họ quá nhiều.

Trong số những lần gặp gỡ đó, Lâm Ôn chưa từng nghĩ Chu Lễ là người hiền lành, khí chất của những người hiền lành thường sẽ rất dịu dàng, mà khí chất của Chu Lễ lại mang đến cho cô cảm giác vô cùng sắc bén, riêng về phương diện nhìn nhận tính tình của một người thì cô có một cảm giác cực nhạy được bồi dưỡng từ nhỏ.

Ví dụ như cô vừa nhìn Viên Tuyết đã biết cô ấy là kiểu người bá đạo nhưng tính tình cực kỳ lương thiện, miệng cứng nhưng lại rất dễ mềm lòng.

Người người đều khoác lên mình mấy lớp vỏ bọc nhưng Viên Tuyết lại chỉ có một, vừa bóc lớp vỏ đó ra đã nhìn thấu con người cô ấy.

"Cũng bình thường." Lâm Ôn trả lời Viên Tuyết như vậy đó.

Viên Tuyết bày ra vẻ mặt như thể chuyện đã nằm trong dự đoán: "Chị biết ngay mà." Cô ấy nói một câu khiến người nghe cảm thấy khó hiểu: "Đó là vì mọi người chưa nhìn thấy dáng vẻ trước kia của cậu ấy, xấu xa hống hách tâm cơ khó lường."

"... Chị đang tả kẻ thù của chị đấy à?" Lâm Ôn kinh ngạc.

"Đúng là chị nói có phần khoa trương hơn một chút nhưng cũng chẳng hơn là bao đâu." Viên Tuyết nói: "Chị nói em nghe, nghe xong là em sẽ biết ngay."

Lâm Ôn gật đầu, rửa tai lắng nghe.

Mấy người bọn họ quen nhau từ bảy tám năm trước, tháng chín năm đó, nhập học năm nhất.

Hồi năm nhất phải đi học quân sự, trong lớp có một người không đến, là bạn cùng phòng với đám Uông Thần Tiêu, người đó chính là Chu Lễ.

Lúc đó ba mẹ của Chu Lễ không ra mặt, Chopin ở cùng phòng vốn là bạn từ thuở nhỏ với Chu Lễ, chính Chopin đã xin thầy cô cho anh nghỉ phép, nói là Chu Lễ bị bệnh.

Khi ấy ấn tượng đầu tiên của đám nữ sinh đối với Chu Lễ là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ anh thành công trốn học quân sự.

Sau đợt học quân sự kết thúc, tuần đầu tiên của học kỳ chính thức, Chu Lễ vẫn không xuất hiện, mọi người cơ bản đều quên mất trong lớp vẫn còn một sinh viên như thế.

Mãi cho đến ngày thứ hai của tuần học tiếp theo.

Đến tận bây giờ Viên Tuyết vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Chu Lễ.

Thầy giáo chưa đến, mọi người đều đang đợi vào học, giảng đường ầm ĩ huyên náo như một cái chợ.

Đột nhiên có một cậu nam sinh xuất hiện trước cửa phòng học.

Anh mặc một chiếc áo phông và quần đùi đơn giản, một tay dây đeo balo, tay còn lại đút trong túi quần, người vừa cao vừa gầy, lưng hơi cong.

Hàng lông mày dày và đậm hơi nhướng lên, mắt hai mí hẹp dài, mũi cao môi mỏng, xương hàm dưới kéo ra thành một đường cong trơn tru và hoàn mỹ, từng đường nét trên gương mặt như thể được người ta dùng dao khắc lên, thiếu đi sự non nớt ngây thơ của tuổi thiếu niên, cả khuôn mặt chỉ có thể dùng từ sắc bén để lột tả. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên người anh mang đến cảm giác tuyệt đẹp.

Tất cả mọi người đều chú ý đến sự xuất hiện của anh.

Nhất là khi ánh mắt thờ ơ của anh lướt qua, cảnh tượng tĩnh lặng kia dần biến động, thần thái kiêu ngạo của anh giống như cái móc câu, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đó.

Cuối cùng tầm mắt của anh dừng lại ở chỗ cô ấy, mở miệng, gọi người ra ngoài.

Trái tim cô ấy đập lỡ mất nửa nhịp, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng động truyền đến từ chỗ ngồi phía sau.

Người ngồi sau cô ấy là Chopin.

Hai người biến mất khỏi cửa phòng học, cô ấy và đám con gái trong lớp xúm lại bàn tán, khó mà giấu được sự phấn khích.

Thân hình cao lớn và gương mặt góc cạnh của Chu Lễ cực kỳ thu hút, từng cái giơ chân nhấc tay đều mang vẻ thờ ơ lạnh lùng, người lạ không được đến gần, làm gì có cô gái nào có thể cưỡng lại một vẻ đẹp hút hồn như thế.

Viên Tuyết nhớ đến đây, mắt híp lại, lắc đầu tấm tắc khen: "Vẻ bề ngoài và thân hình của Chu Lễ đúng là quá tuyệt vời, lúc đó sao chị có thể để mắt đến Uông Thần Tiêu chứ, nhìn anh ấy chẳng khác nào người tí hon cả, khi ấy trong mắt chị toàn là Chu Lễ..."

Lâm Ôn há hốc miệng, trợn tròn mắt ngắt lời cô ấy: "Đợi đã, chị nói như thế này không sao chứ? Lão Uông có biết không?"

"Biết chứ." Viên Tuyết nhìn cô, nói chuyện thoải mái: "Cái này thì có gì đâu, cũng chỉ là mê trai, ngắm trai đẹp thôi mà, chị cũng đâu có yêu cậu ấy."

"... Chị kể tiếp đi."

Lần đầu tiên Viên Tuyết có nhận thức mới về Chu Lễ là bắt đầu từ một trận ẩu đả.

Thật ra đều là mấy đứa trẻ mới lớn còn đang trong giai đoạn manh động nên đánh nhau là chuyện khá phổ biến, nhưng Chu Lễ lại có phần khác biệt so với những người khác.

Hôm đó ở sân bóng rổ xảy ra một cuộc cãi vã, hai người cãi nhau không ai chịu nhường ai, mọi người khuyên bảo, Chu Lễ không thèm quan tâm thì thôi đi vì vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh.

Nhưng hình như lúc anh chơi bóng rổ phải đợi đến mức mất hết kiên nhẫn nên khi bóng được truyền đến tay anh thì đột nhiên anh dùng bóng đập vào một người trong số họ.

Đấu văn lập tức thăng cấp thành đấu võ, người kia ra tay trước, Chu Lễ ấn vào sau gáy của người đó rồi đập mặt người ta vào hàng rào.

Sau khi xảy ra chuyện, Viên Tuyết nghe Chopin nói lúc đó Chu Lễ chỉ trượt tay mới làm bóng đập vào người khác, nhưng đối phương không chịu nói đạo lý, hùng hổ xông lên đánh người trước.

Bọn họ thống nhất cách giải quyết nên tất nhiên Chu Lễ sẽ không phải chịu bất cứ xử phạt nào.

Lúc này Viên Tuyết nghĩ lại còn không nhịn được mà bĩu môi: "Chị cũng có mù đâu, hôm đó chị đứng bên ngoài quan sát toàn bộ câu chuyện đấy, biết chưa hả?" Vốn dĩ chỉ muốn ngắm trai đẹp, ai ngờ lại được xem đấu võ.

Sau này có lẽ là Chu Lễ tìm được niềm vui gì đó từ bạo lực nên con người cứ giống như thùng thuốc súng biết đi vậy, nhưng điều bất ngờ là sau mỗi lần "ác chiến" thì anh đều có thể an toàn rút lui.

Viên Tuyết nói: "Lúc đó chị còn tò mò không biết có phải cậu ấy phát hiện ra mỹ học bạo lực gì đó nên muốn thay đổi con đường nghệ thuật hay không!"

"Mỹ học bạo lực gì cơ?" Uông Thần Tiêu lái xe đi đến, đúng lúc nghe thấy lời Viên Tuyết nói.

Viên Tuyết nói: "Em đang nói đến Chu Lễ."

Hai người lên xe, Viên Tuyết nói cho Lâm Ôn nghe chuyện quá khứ của Chu Lễ.

Uông Thần Tiêu nói: "Haiz, em nhắc đến chuyện này làm gì, đã là chuyện của mấy năm trước rồi, không phải lúc ấy Chopin đã nói rồi sao, khi đó tâm trạng của Chu Lễ không tốt, mong mọi người trong lớp thứ lỗi, chẳng phải sau khoảng thời gian đó Chu Lễ cũng khôi phục lại trạng thái bình thường rồi hay sao?"

Nguyên văn câu nói của Chopin là: Chu Lễ không kìm được cáu giận nên cần có chỗ để phát tiết, mà cách phát tiết của đàn ông cũng chỉ có mấy cái đó, không phải ra ngoài gái gú thì là đi đánh nhau, Chu Lễ không tìm gái mà chọn đi đánh nhau, điều này miễn cưỡng được cho là ưu điểm.

Ưu điểm cái quái gì chứ? Cũng chỉ là lúc đó không bắt nạt đàn bà con gái thôi mà.

Viên Tuyết ngồi ở ghế đằng sau với Lâm Ôn, cô ấy nói với cô: "Sau này trong đám con gái bọn chị có tin đồn nói lúc đó Chu Lễ vì chú chó mình nuôi mười năm chết rồi, cậu ấy bị rối loạn stress sau sang chấn tâm lý nên mới xuất hiện xu hướng bạo lực."

Uông Thần Tiêu bật cười: "Đám con trai bọn tôi thì nghe nói là cậu ấy thất tình, mối tình đầu yêu đến chết đi sống lại đòi chia tay, cậu ấy không chấp nhận nổi sự thật nên trì hoãn cả ngày nhập học, suýt chút nữa là bỏ học luôn. Sau đó bọn tôi có đến tìm Chopin hỏi chuyện nhưng cái tên Chopin đó quá cáo già nên chẳng hỏi được gì."

Uông Thần Tiêu nghĩ kỹ lại: "Ví dụ như thế này, tôi hỏi cô đã ăn cơm chưa, cô nói với tôi là sườn xào chua ngọt rất ngon. Nói như vậy thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ rằng cô ăn cơm rồi đúng không? Chopin cáo già như thế đấy, nhìn thì có vẻ nói nhiều nhưng thật ra lại chẳng hé lời nào, hết lần này đến lần khác làm bọn tôi tin sái cổ."

"Em cũng biết đấy, con gái luôn dễ mềm lòng trước đám chó mèo, vì thế nên trong đám bọn chị, Chu Lễ chính là một người vừa đẹp trai, vừa có lòng yêu thương động vật, vừa lương thiện lại vừa yếu đuối." Viên Tuyết lập tức hóa thân thành Sherlock Holmes: "Còn đám con trai thì khác, bọn họ tụ tập nói chuyện với nhau thì một trăm phần trăm dính đến phụ nữ, mỗi người anh anh em em kể câu chuyện tình yêu của mình nhằm giúp Chu Lễ bước ra khỏi bóng đen thất tình, cứ thế hết lần này đến lần khác, thằng nhóc đó khá lắm, cả đám con trai trong lớp đều trở thành anh em của Chu Lễ, mà cái thủ đoạn xã giao của cậu ấy thì phải gọi là đỉnh luôn, chuyên nghiệp chẳng khác nào gái đẹp chuyên tiếp khách thuê cả."

"Sau đó thì sao?" Lâm Ôn nghe rất nhập tâm.

Cô cảm thấy nửa đầu câu chuyện vẫn chưa có gì nổi bật, nửa sau mới là huyền thoại.

"Sau đó ấy à..." Viên Tuyết đập vào ghế lái phía trước: "Lão Uông, anh nói tiếp đi!"

"Sau đó thì cứ như vậy thôi, lâu dần quan hệ của mọi người cũng khăng khít hơn. Lại nhắc đến câu chuyện này, hai cái tên đó nhất quyết không chịu nhận, chúng tôi tò mò không biết rốt cuộc lời đồn này từ đâu mà ra thì bọn họ lại giả vờ vô tội." Uông Thần Tiêu lắc đầu cảm thán: "Đến lúc đó chúng tôi mới biết là mình bị lừa."

Viên Tuyết nói: "Có mấy người chống lại được cái dáng vẻ ma mị của Chu Lễ lúc đó chứ? Có lẽ là chính cậu ấy cũng nghĩ rằng cứ như vậy trong bốn năm trời sẽ bị cả trường cô lập, biến thành kẻ thù quốc dân nên mới nghĩ ra cách này. Mồm mép lém lỉnh mấy câu là đã khiến dư luận chuyển hướng rồi, em thử nói xem còn ai có bản lĩnh đó như cậu ấy chứ!"

Lâm Ôn vẫn đang tiêu hóa câu chuyện, cô nói: "Vậy nghe thì có vẻ Chopin cũng không phải dạng vừa."

"Chậc, em gái ngây thơ quá rồi. Sau này Chopin đã thành thật với bọn chị nhưng cũng không nói rõ lắm, nói tóm lại thì ý là cậu ấy cũng chỉ là tay sai thôi." Viên Tuyết nhéo mặt Lâm Ôn, mềm mềm mịn mịn cảm giác rất sướng tay: "Bây giờ thì em biết tại sao chị nói Chu Lễ xấu xa hống hách tâm cơ khó lường rồi chứ?"

Cũng chính là vì điều này nên Viên Tuyết mới chịu tỉnh ngộ từ cơn mê trai của tuổi trẻ.

Kỳ vọng quá nhiều thì thất vọng càng lớn.

Ban đầu cô ấy cứ tưởng đối phương là một người thân mang thương đau nhưng lòng dạ vẫn trong sáng ngay thẳng, kết quả lại là một tên hai mặt, bên ngoài thánh thiện như thiên sứ, bên trong lại vô cùng đen tối.

Cô ấy nghĩ rằng mình đã nhận ra bộ mặt thật của Chu Lễ rồi.

Chu Lễ làm việc gì cũng tùy hứng, anh sẽ không kiềm chế ham muốn của mình, muốn đánh thì đánh, cố chấp không chịu nghe ai khuyên bảo.

Giả thiết như "sau khi xảy ra chuyện có thể sẽ khó mà kết thúc" hoàn toàn không được thành lập ở chỗ anh. Anh thích quá trình khiến anh cảm thấy sảng khoái, hơn nữa chưa đạt được mục đích sẽ không dừng lại.

Mà điều đáng sợ nhất chính là anh không phải kẻ bất tài.

Viên Tuyết cảm thấy toàn bộ nhận thức của mình về xã hội đều được làm mới hoàn toàn.

Lâm Ôn cũng thấy hơi chấn động.

Một là cô không thể tưởng tượng được một Chu Lễ chững chạc trong bộ vest thẳng thớm như vậy khi đánh nhau sẽ như thế nào, hai là kinh ngạc vì Chu Lễ khi ấy còn trẻ tuổi mà đã biết dùng mánh khóe điêu luyện như vậy.

Mất một lúc mới tiêu hóa hết câu chuyện, Lâm Ôn lại tiếp tục đưa ra một câu hỏi chí mạng: "Thế tại sao chị vẫn làm bạn với anh ấy được vậy?" Tình bạn của đàn ông có những tiêu chuẩn riêng, nhưng con người Viên Tuyết khá đơn giản, yêu thích cũng rất đơn thuần.

Viên Tuyết ngẩn người mất mất giây, sau đó mang theo ba phần thờ ơ cùng hai phần bố thí "chẹp" một cái rồi nói: "Trừ tật xấu đó ra thì những thứ khác cũng khá thú vị."

... Đã đến mức "tội ác tày trời" rồi mà lại còn khá thú vị, xem ra điều khá thú vị này chiếm mười điểm tròn rồi.

"Có điều nói đến đây..." Viên Tuyết hỏi Uông Thần Tiêu: "Anh thử nói xem rốt cuộc khi đó Chu Lễ biến thái như vậy là vì chó bị chết hay vì mối tình đầu?"

"Chẳng phải đã nói cả hai cái trên đều không phải rồi sao, nếu không bọn họ giải thích với chúng ta làm gì?"

"Vì để che giấu chân tướng, không muốn để chúng ta ép hỏi quá nhiều, chắc chắn còn có nội tình khác." Viên Tuyết đoán mò: "Nhưng em nghĩ trong chuyện này chắc chắn có liên quan đến mối tình đầu."

"Anh nghĩ không phải, không thể nói ra sự thật dễ dàng như vậy được."

"Hay chúng ta đánh cược đi?"

"Cược cái gì bây giờ, cậu ấy nói cho em biết chắc?"

"Dù thế nào cũng không thể mang xuống mồ được chứ, kiểu gì trước khi chết cũng sẽ nói thôi." Viên Tuyết nói.

Lâm Ôn ngồi bên cạnh nghe mà cũng thấy cạn lời, nói như vậy chẳng khác nào đang nguyền rủa người ta.

Khóe miệng Uông Thần Tiêu cũng khẽ giật lên: "Vậy được, thời hạn đánh cược của chúng ta là cả đời đúng không?"

Đột nhiên Viên Tuyết lại thấy có chút ngọt ngào: "Vậy cược cái gì đây?"

"Để sau này rồi nghĩ, cứ nghĩ từ từ." Uông Thần Tiêu nói.

Lâm Ôn nghe hai người nói chuyện, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười.

Cuối cùng thì Viên Tuyết cũng nhớ ra bên cạnh còn người khác, cô ấy tiếp tục nói chuyện với Lâm Ôn: "Thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện có thể kể, chỉ là nhất thời chị chưa nhớ ra, đợi sau này nhớ ra sẽ kể cho em nghe. Còn có..."

Cô ấy nhấn mạnh: "Không phải chị sợ cậu ấy mà chị cảm thấy tính tình của cậu ấy không phải kiểu dễ chọc vào, có thể không chọc thì tốt nhất đừng chọc vào, tránh hại tìm lợi, hiểu không?"

Lâm Ôn ngoan ngoãn gật đầu, mềm nắn rắn buông.

Lâm Ôn vẫn không thể liên kết cái người trong câu chuyện của Viên Tuyết với người ở hiện tại lại với nhau được.

Theo những gì cô thấy, mặc dù Chu Lễ không phải người ôn hòa hiền lành thật nhưng quả thực anh rất chững chạc, hành xử cũng rất lịch thiệp.

Chỉ có thể thán phục thời gian thực sự rất kỳ diệu, dòng chảy của nó có thể sản sinh ra sự trưởng thành.

Nhưng lúc này Lâm Ôn bất giác nhận ra rằng "bản tính khó dời" cũng là một chân lý, sự chững chạc trưởng thành chỉ có thể che giấu được bản tính của con người ở một mức độ mà hầu hết mọi người sẽ không thể nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play