Lâm Ôn vô cùng ngây thơ há hốc miệng.

Cô chưa kịp trở tay thì Viên Tuyết đã bất ngờ đánh tới rồi, rõ ràng trước đó còn chưa hỏi ý kiến của cô mà.

Lâm Ôn đoán chừng Viên Tuyết cũng chỉ mới nảy ra suy nghĩ này.

Nhưng cô vẫn đứng ở ngoài chứ không hề đi đến gõ cửa cầu cứu Viên Tuyết, và cũng không giải thích với Chu Lễ rằng chính cô cũng chẳng hiểu chuyện gì.

Mất mấy giây tiêu hóa xong, cuối cùng Lâm Ôn quyết định phớt lờ câu nói đùa kia của Chu Lễ.

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng dễ nghe như thế nhưng lại chuyển sang một nội dung có hơi cứng nhắc: "Vậy... chúng ta ngồi chờ đồ ăn đi."

Chu Lễ nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.

Anh quay người đi vào phòng, đặt cốc trà trống không lên bàn rồi ngồi xuống.

Lâm Ôn theo anh vào trong, ngồi ở ghế sô pha trước mặt anh, chỉ thấy Chu Lễ bỏ điện thoại của anh lên bàn trà.

"9400."

Lâm Ôn nhìn động tác của anh, trong lòng thầm nghĩ không phải 9400 là mật khẩu điện thoại của anh đấy chứ?

Kết quả, Chu Lễ nói với cô: "Mật khẩu."

... Thế mà đúng thật này!

Nhưng sao Lâm Ôn có thể lục lọi điện thoại của anh được chứ? Đến cả điện thoại của bạn trai mà cô còn chả bao giờ động vào.

Cô nói đùa: "Ồ, dễ nhớ thật đấy."

Hiếm khi thấy cô "hóm hỉnh", khoé miệng Chu Lễ hơi nhếch lên một cái rồi bật cười thành tiếng.

Một lúc sau, anh dùng giọng điệu thản nhiên hỏi Lâm Ôn: "Không xem thật sao?"

Với tính cách của Lâm Ôn thì bình thường cô sẽ nói mấy lời như kiểu "đừng nói đùa nữa"... gì gì đó, nhưng lần này cô chỉ im lặng vài giây sau đó nói là: "Vậy để lát nữa Viên Tuyết sang xem."

Chu Lễ nhướng mày, bật cười nhìn cô.

"Được thôi." Anh không cất điện thoại đi mà cứ để mặc nó nằm im trên bàn trà bằng đá cẩm thạch.

Hiệu quả cách âm giữa từng phòng chơi game trong cửa hàng cũng bình thường nên người ở ngoài có thể nghe rõ tiếng người chơi hò hét bên trong.

Mà lúc này cửa phòng hiện đại vẫn đang mở, giọng nói lanh lảnh của Viên Tuyết từ phòng bên cạnh không chút trở ngại xuyên qua bức tường truyền đến làm lỗ tai Lâm Ôn và Chu Lễ bị chấn động.

Hai người ngồi ở hai ghế đối diện, ánh mắt vô tình chạm vào nhau giữa không trung.

Cả hai đều im lặng, Lâm Ôn mở lời tìm chuyện để nói, phá bỏ bầu không khí trầm lắng này: "Sao Lão Uông lại yên tĩnh vậy nhỉ?"

Chu Lễ khoanh tay trước ngực, đáp: "Có lẽ là đang bận điều tra điện thoại."

Lâm Ôn: "..." Câu này cô không tiện tiếp lời.

Chu Lễ ngước mắt nhìn người ngồi đối diện rồi bật cười, anh tùy ý tán dóc với Lâm Ôn mấy câu: "Em đến từ bao giờ vậy?"

"Gần năm giờ rưỡi đã đến rồi." Lâm Ôn nói.

"Tan tầm sớm nhỉ?"

Lâm Ôn gật đầu: "Hôm nay không phải tăng ca."

"Đi cùng Viên Tuyết sao?"

"Sao anh biết?"

Chu Lễ chỉ nói ba từ: "Cô ấy rảnh."

Lâm Ôn mím môi cười, trong lòng thầm gật gù đồng ý. Viên Tuyết và đám người Chu Lễ đều xuất thân từ khoa tài chính của một trường đại học nổi tiếng, nhưng Viên Tuyết mặc sức làm theo những gì mình muốn trong suốt quãng thời gian học đại học nên suýt thì không lấy được bằng tốt nghiệp, sau khi ra trường cũng đi làm một thời gian ngắn, đến mấy năm nay vẫn luôn sống trong trạng thái vô công rồi nghề hưởng thụ cuộc sống.

Chu Lễ lại hỏi: "Đến mà cũng không chơi trò gì à?"

"Không." Lâm Ôn nói: "Hôm nay không phải cuối tuần nên khách khứa cũng không..."

Chưa kịp nói hết chữ "đông" thì phòng bên cạnh lại truyền đến một giọng nữ cao vút, Lâm Ôn cũng nghẹn lời.

Chu Lễ đứng dậy cầm điều khiển bị vứt bên cạnh, nói một câu đầy ẩn ý: "May là hôm nay không đông khách."

Lâm Ôn ngượng ngùng giơ tay lên gãi gãi mặt.

Vừa nhắc đến khách thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Ôn quay đầu nhìn ra ngoài, có mấy bạn trẻ đang đi vào cửa hàng.

"Có khách." Lâm Ôn nói với Chu Lễ.

Thế là cô liền đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh gõ cửa rồi nói với vào bên trong: "Có khách tới rồi."

Viên Tuyết từ bên trong nói vọng ra: "Đợi một lát, em tiếp khách trước đi."

"Chị để Chopin ra ngoài đi."

"Cậu ta ra đấy làm gì? Cậu ta cần khách sao? Cậu ta mà cần khách thì đã khai thật từ lâu rồi!"

Viên Tuyết không chịu thả người, hôm nay cửa hàng cũng ít khách nên Chopin bảo nhân viên đi ăn cơm hết, không có ai trông coi, thế là Lâm Ôn chỉ có thể quay lại phòng hiện đại.

Cô đứng trước cửa, mắt nhìn Chu Lễ rồi chỉ về phía sau mình, ý là khách khứa vẫn đang chờ ở phòng khách.

Chu Lễ đang chọn chương trình truyền hình trên tivi, thấy thế cũng chỉ vứt điều khiển xuống rồi bảo Lâm Ôn cứ tùy ý.

Chu Lễ mới là ông chủ lớn của cửa hàng, cô chưa từng thấy ông chủ nào tùy ý hơn Chu Lễ.

Lâm Ôn quay lại nhìn, mấy người bọn họ vẫn kiên nhẫn đứng chờ.

Đều là người không quen biết, Lâm Ôn thầm sắp xếp từ ngữ trong đầu, sau đó cẩn thận nhẩm lại một lần rồi mới đi ra ngoài tiếp khách.

Thuận lợi giới thiệu phần mở đầu xong, mấy vị khách bắt đầu hỏi về nội dung kịch bản Script Kill.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Lâm Ôn nên cô cũng chẳng biết làm thế nào mới kéo dài được thời gian.

Trung tâm bắt đầu mở cửa vào tháng một, hôm khai trương Chopin có mời mọi người đến, nói là muốn thử kịch bản mới, hôm đó Lâm Ôn đã đến đây cùng với Nhậm Tái Bân.

Nội dung kịch bản bọn họ chơi lần đó gồm bảy người, Chopin nói đây là kịch bản độc nhất vô nhị mà anh ấy đã bỏ một số tiền lớn để mua về, cả thành phố chỉ duy nhất trung tâm này có.

Bọn họ có sáu người, cộng thêm một cô bạn gái do Chu Lễ đưa đến là vừa đủ bảy người.

Script Kill là trò chơi thực tế mà trong đó người chơi sẽ đóng vai một nhân vật trong kịch bản cho sẵn, dựa vào cốt truyện để suy luận tìm ra hung thủ thực sự, mỗi nhân vật sẽ có các mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

Lâm Ôn nhìn sơ đồ quan hệ rắc rối của nhân vật mà nhức hết cả đầu, thêm nữa là cô cũng chẳng có kinh nghiệm trong trò chơi này, nên từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc mặt cô cũng chỉ có một sắc thái duy nhất chính là vô cảm.

Sau đó Viên Tuyết lại rủ cô đi chơi, cô ấy rủ bao nhiêu lần thì cô từ chối bấy nhiêu lần, chỉ có đúng một lần vì giang hồ cấp cứu nên cô mới buộc phải thức suốt đêm chơi cùng.

Với chút kinh nghiệm ít ỏi được tích lũy qua hai lần chơi của cô, quả thực cô không thể làm được gì khi đứng trước lòng hiếu kỳ của mấy vị khách này mà chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp của người khác.

"Chu Lễ..."

Chu Lễ đang ngồi chống tay xem tivi, nghe thấy có người gọi tên mình thì bỏ tay xuống, rướn người nhìn ra ngoài cửa.

Lâm Ôn mặc một chiếc váy liền thân màu pastel dài đến mắt cá chân, bên ngoài mặc áo khoác len mềm mại, mái tóc dài để xõa trước ngực, cô đứng ở phòng khách giơ tay lên, bốn ngón tay cong cong vẫy về phía anh, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến người khác nên lúc cô cất tiếng gọi lần thứ hai rất nhẹ nhàng: "Chu Lễ..."

Chu Lễ nhìn chừng mấy giây, bỏ điều khiển xuống rồi đứng dậy đi về phía cô.

Đến gần, Chu Lễ mới mở miệng hỏi: "Sao cơ?"

Lâm Ôn cao một mét sáu lăm, gót giày vải độn thêm hai ba phân, đối với phái nữ mà nói thì chiều cao này là khá lý tưởng nhưng khi đứng trước mặt Chu Lễ thì cô vẫn phải ngẩng đầu.

Lâm Ôn nói nhỏ với anh: "Bọn họ đang hỏi về...."

Chu Lễ căn bản không biết kịch bản Script Kill là cái thứ quỷ quái gì nhưng anh vẫn kiên nhẫn nghe Lâm Ôn nói hết, sau đó đi đến giá sách bằng gỗ trước mặt rút một tập kịch bản ra, anh không giải đáp thắc mắc của mấy vị khách kia mà giới thiệu kịch bản mới luôn, lời lẽ có sức hấp dẫn tuyệt vời, như thể anh rất am hiểu trò chơi này vậy.

Mấy người khách kia bị anh gài, vừa nghe đã quyết định chọn luôn kịch bản này, Chu Lễ nói tiếp: "Các bạn chỉ có bốn người, vẫn thiếu ba người nữa, còn người nào có thể đến nữa không? Nếu không có thì chúng tôi có thể tìm người giúp các bạn."

Vị khách kia lập tức rút điện thoại gọi bạn bè đến chơi cùng.

Tiếp đó, Chu Lễ lại đến gõ cửa phòng thẩm vấn của Viên Tuyết, anh không bảo cô ấy thả người ra mà chỉ đứng ngoài nói vọng vào trong: "Chopin, gọi nhân viên của cậu về đi."

Chơi Script Kill cần người chủ trì, không có người chủ trì thì trò chơi coi như vứt đi, mà anh thì không thể đảm nhận vai trò này được.

Chopin ở trong phòng đáp lại: "Ừ, tôi gọi ngay đây."

Một loạt động tác trôi chảy mượt mà.

Xong việc, Chu Lễ không quay lại phòng hiện đại mà đi vào quầy bar, lục tủ lấy một hộp bánh dừa cuộn, xé vỏ rút một cái ra ăn thử, mùi vị khá ngon. Vừa nhai vừa đưa hộp bánh cho Lâm Ôn.

Thật ra Lâm Ôn cũng thấy hơi đói, mà đồ ăn mãi vẫn chưa đến.

Cô đi đến ăn bánh cùng Chu Lễ, hỏi anh: "Anh chơi trò này nhiều lắm rồi à?"

"Tôi làm gì có thời gian." Chu Lễ vặn tiếp một chai nước khoáng rồi nói: "Chỉ chơi mỗi một lần lúc trung tâm mới khai trương, hôm đó em cũng đến mà."

Thảo nào vừa nãy anh lại giới thiệu tập kịch bản bảy người đó cho khách.

Lâm Ôn cảm thấy Chu Lễ rất giỏi.

Lúc Lâm Ôn vừa cầm được miếng bánh dừa thứ ba lên cắn một miếng thì cuối cùng cánh cửa phòng thẩm vấn của Viên Tuyết cũng mở ra.

Viên Tuyết nói nhiều như thế nhưng cô ấy chẳng thấy khát chút nào, mang theo thái độ cực kỳ kính nghiệp tiếp tục chạy sang phòng bên cạnh thẩm vấn Uông Thần Tiêu.

Chopin lấy lại được tự do, đưa mắt nhìn Chu Lễ rồi lại nhìn Lâm Ôn, sau cùng quay sang nhìn hộp bánh dừa cuộn đã ăn hết phân nửa, anh ấy tháo mắt kính xuống, rút khăn lau kính trong túi quần ra, đồng thời thở dài nặng nề.

Nửa cái bánh dừa cuộn trên tay Lâm Ôn giòn tan, vụn bánh rơi xuống dính lên áo len, Lâm Ôn đang mải nhìn Chopin nên không để ý, Chu Lễ tiện tay lấy tập kịch bản bên cạnh hứng trước người cô, mãi đến khi nhìn thấy tập giấy trước mặt thì cô mới nhận ra, vội vàng nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng rồi cúi đầu nhặt hết vụn bánh dính chặt vào áo len ra.

Lúc shipper giao đồ ăn tới thì vừa hay Uông Thần Tiêu cũng bị Viên Tuyết thẩm vấn xong, Chopin nói ngồi ăn cơm ngoài phòng khách chả ra làm sao nên mọi người lại quay vào phòng hiện đại.

Lâm Ôn dùng ánh mắt để dò hỏi kết quả, sắc mặt của Viên Tuyết khá ổn nhưng thế mà cô ấy lại lắc đầu.

Lâm Ôn cảm thấy nét mặt của cô ấy không giống như không thu được kết quả, nhưng đúng là Viên Tuyết hoàn toàn không hỏi được điều gì.

Thực ra suy nghĩ của Viên Tuyết rất đơn giản, đàn ông chỉ có thể chia sẻ bí mật của mình cho những người đàn ông khác, Nhậm Tái Bân không có nhiều bạn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người này, thế nên nếu anh ta có suy nghĩ mờ ám gì thì nhất định sẽ kể cho bọn họ nghe.

Nhưng đáng tiếc là cô ấy không tìm được gì.

Trước khi đến đây cô ấy còn vỗ ngực bảo đảm với Lâm Ôn, kết quả... bị vả mặt rồi!

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Viên Tuyết cảm thấy cực kỳ bất mãn, cuối cùng sắc mặt dần trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về phía ba người đàn ông kia cũng dần mất thiện cảm.

Vẫn còn một người chưa bị thẩm vấn, Viên Tuyết lập tức quay sang nhìn đối phương.

Chu Lễ chỉ chăm chăm ngồi chờ ăn cơm chứ không chịu động tay xếp đồ ăn ra bàn.

Viên Tuyết chú ý đến chiếc điện thoại màu đen ở góc bên phải bàn trà, cô ấy nhận ra đây là điện thoại của Chu Lễ. Điện thoại của mấy người bọn họ đều có ốp, chỉ có mỗi điện thoại của Chu Lễ là không dùng.

Lâm Ôn đang bày biện đồ ăn ra bàn, để ý thấy ánh mắt của Viên Tuyết nhìn chằm chằm vào điện thoại của Chu Lễ thì tiến lại gần, vừa mở nắp hộp cơm vừa nói: "9400."

Cô không cố tình nói bé nhưng tiếng hai người kia sốt sắng xé vỏ hộp cơm quá lớn nên cũng chỉ có mỗi Viên Tuyết và chủ nhân của chiếc điện thoại nghe thấy.

Viên Tuyết đoán Lâm Ôn đang nói đến mật khẩu điện thoại, nhưng rõ ràng là cô ấy không tin: "Thật hay đùa thế? Sao em biết được?"

"Chu Lễ nói đấy."

"... Cậu ấy nói mà em cũng tin à?" Viên Tuyết ngạc nhiên.

"Thế chị cứ thử đi?"

"Em chưa thử sao?"

"Chưa."

"Sao vừa nãy em không tự mở thử?"

"Em không thân với anh ấy bằng chị." Lâm Ôn đưa đũa cho cô ấy.

"Chẹp!" Viên Tuyết nhận lấy đôi đũa, nói bằng giọng điệu khinh thường: "Em với Nhậm Tái Bân 'thân' nhau như thế, sao chị chưa thấy em sờ vào điện thoại của cậu ta bao giờ?"

"Em tôn trọng quyền riêng tư của người khác thôi mà..."

Viên Tuyết véo má cô: "Hey, chị làm thế này là vì ai hả, hả?"

Lâm Ôn đánh nhẹ vào bắp đùi Viên Tuyết: "Thế chị có xem không đây?"

Cuộc đối thoại sau dãy số "9400" được hai cô gái kia cố tình nói thật nhỏ, Chu Lễ nhìn khẩu hình của bọn họ cũng đoán được nội dung của mấy câu trước, còn mấy câu sau thì do Lâm Ôn mở miệng nói chuyện quá nhỏ, thêm cả việc cô bị Viên Tuyết véo mặt, khẩu hình biến dạng nên anh không đoán được.

Anh cảm thấy khá thú vị, cứ xem nó như món khai vị trước bữa ăn đi.

"Hai chị em các cô đang nói chuyện gì vậy?" Cuối cùng thì Uông Thần Tiêu cũng chú ý đến hai người các cô đang nói chuyện riêng với nhau.

"Nói đến cái này này." Chu Lễ tách đũa dùng một lần ra, tiện tay chỉ vào điện thoại của mình.

Viên Tuyết và Lâm Ôn lập tức ngậm miệng lại.

Uông Thần Tiêu và Chopin cùng nhau nhìn về phía chiếc điện thoại màu đen kia.

Lâm Ôn nhìn Viên Tuyết.

Chu Lễ cũng đang nhìn Viên Tuyết.

Viên Tuyết trợn trừng mắt, ngang tàng vươn tay chụp lấy nó.

Chu Lễ không có phản ứng gì. Anh gắp một miếng cá bỏ vào miệng rồi nhai chầm chậm, sau đó mới ngước mắt nhìn qua đó.

Viên Tuyết chỉ cầm điện thoại một lát, sau đó lập tức đặt xuống bàn, vô cùng kiêu ngạo nói: "Thôi bỏ đi, nhìn cậu ấy có vẻ thản nhiên thế này, chắc là không giấu diếm gì đâu."

"..."

Lâm Ôn vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thế thôi à?

Nhưng tự nhiên Viên Tuyết lại nghiêm mặt nói với ba người đàn ông kia: "Thật ra tôi cũng không muốn nói quá nhiều, tôi biết các cậu rất thân với Nhậm Tái Bân nhưng Lâm Ôn quen biết chúng ta cũng hai ba năm rồi, mọi người đều là bạn bè, các cậu trọng nghĩa khí không sai nhưng cũng không thể thông đồng với nhau bắt nạt một cô gái được, muốn coi trọng người này, coi nhẹ người kia thì cũng phải làm thế nào cho thỏa đáng, đàn ông phải cho ra dáng một thằng đàn ông! Những chuyện trước kia coi như bỏ qua, nếu sau này Nhậm Tái Bân liên lạc với bất cứ ai trong số các cậu thì mong các cậu có thể báo ngay cho Lâm Ôn, chuyện riêng của bọn họ thì nên để bọn họ tự giải quyết với nhau."

Uông Thần Tiêu là người nhất trí đầu tiên: "Đúng đúng đúng, tất nhiên phải làm vậy rồi."

Chopin cũng gật đầu.

Chu Lễ không có phản ứng.

Cuối cùng cũng có thể ăn cơm, mọi người đều đói cồn cào nên phải ăn mấy miếng cơm trước rồi mới nói chuyện tiếp.

Viên Tuyết nhớ ra một chuyện, hỏi Lâm Ôn: "Đám cưới của chị và lão Uông sắp xếp xong rồi, em vẫn làm phù dâu cho chị nhé? Không có vấn đề gì chứ?"

Viên Tuyết không muốn vác bụng bầu mặc váy cưới nhưng kết hôn quá nhiều chuyện lặt vặt, mà cô ấy lại không muốn làm quá đơn giản dẫn đến mất hết cảm giác nghi thức, vì thế nên đám cưới sẽ được tổ chức vào ba tháng sau, có lẽ lúc đó bụng to lên sẽ không đẹp nhưng ít nhất cũng có thể đi lại.

Ban đầu đã sắp xếp phù dâu phù rể cả rồi, bên Uông Thần Tiêu có ba người bạn chí cốt của anh ấy, còn bên Viên Tuyết là hai người bạn thân hồi học đại học và Lâm Ôn, hiện giờ Nhậm Tái Bân mất tích, Viên Tuyết sợ Lâm Ôn sẽ quẳng gánh giữa đường.

Lâm Ôn nói: "Tất nhiên là không có vấn đề gì, chị chọn váy cưới xong rồi à?"

Viên Tuyết nghe cô nói vậy thì mới yên tâm, cười nói: "Vẫn chưa, đợi khi nào chọn xong sẽ gọi em đi thử váy phù dâu, vẫn còn nhiều việc cần em giúp lắm, em phải dành thời gian đấy nhé?"

Lâm Ôn gật đầu.

Viên Tuyết lại gọi Chu Lễ: "Cậu cũng phải tranh thủ thời gian, đến lúc đó chọn quần áo cho phù rể thì cậu cũng phải đến thử, còn phải diễn tập nữa."

Chu Lễ vừa ăn cơm vừa nói: "Sẽ cố gắng."

Viên Tuyết bất mãn, liếc Uông Thần Tiêu một cái, Uông Thần Tiêu nháy mắt với cô ấy, ý là chắc chắn sẽ ổn thỏa.

Chopin tay bưng hộp cơm ghé vào tai Uông Thần Tiêu nói: "Hôm đấy phải xếp người như thế nào bây giờ, Lâm Ôn đi với ai?"

Uông Thần Tiêu nói: "Cậu?"

"Thôi mà."

Uông Thần Tiêu lẩm bẩm: "Chưa biết chừng đến lúc đó Lão Nhậm quay về rồi."

"Đúng vậy, nếu lỡ lúc đó hai người bọn họ chia tay rồi thì sao?" Chopin đánh thẳng vào trọng điểm.

Uông Thần Tiêu vừa nghĩ đến khả năng cực lớn này là lại đau hết cả đầu, nếu như thế thì đúng là khó nghĩ thật.

Vì thế nên trước đó anh ấy đã bàn bạc với Viên Tuyết rồi, quyết định ghép Chopin và phù dâu số một thành một đôi vì hai người họ cũng khá thân.

Để đề phòng sự cố, người được chọn để thay thế Nhậm Tái Bân là bạn trai của phù dâu số hai và cũng chính là bạn cùng lớp của họ, như vậy là vừa đẹp.

Còn về Lâm Ôn...

Uông Thần Tiêu nhìn Chu Lễ.

Chu Lễ cao một mét tám bảy, với gương mặt và chiều cao đó thì chắc chắn sẽ dìm hàng chú rể, không thể nghĩ quá nhiều về điểm này.

Lâm Ôn không thấp hơn Chu Lễ là bao, đi thêm giày cao gót đứng bên cạnh anh hẳn là sẽ phù hợp.

"Hai người họ đi." Uông Thần Tiêu sắp xếp lại: "Nhìn cũng có vẻ hợp nhau đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play