Trường trung học cơ sở đối diện vừa tan học thì con đường cũ kỹ đã tắc đến mức nước chảy không thông, dọc quãng đường này là một dãy quán ăn vặt bày đủ các loại xiên chiên, đậu phụ thối, ma lạt thang thơm lừng, đi cùng với mùi thơm của thức ăn còn có bông liễu bay đầy trời.

Mới vào đầu tháng 4, xuân vừa ấm, hoa vừa nở, mấy bông liễu bé xíu này lại bắt đầu đi quấy nhiễu người ta.

Lâm Ôn đi trên mép vỉa hè chuẩn bị băng qua đường, hơi nghiêng người, tầm mắt cô vượt qua bông liễu tinh nghịch rồi dừng lại ở quầy hàng xiên chiên đầy đủ sắc hương phía xa xa.

Tay còn bận xách hai túi đồ to đùng vừa mua từ siêu thị về nên cô không thể gạt mấy thứ phiền phức trước mặt đi.

Lâm Ôn thổi một hơi thật mạnh, mấy sợi tóc rơi bên má bị gió thổi bay, nhưng bông liễu vẫn cứng đầu luẩn quẩn trước mắt cô.

Mùi thơm của đồ ăn cũng vậy.

Một lúc lâu sau, mũi chân cô chậm rãi rẽ về phía quầy hàng, đột nhiên phía sau có tiếng còi xe vang lên, đám học sinh trung học bất chấp luật giao thông làm ngã tư tắc cứng tản ra bốn phía, người nọ người kia chen chúc nhau đụng trúng người Lâm Ôn.

Lâm Ôn nghiêng người tránh đi thì thấy chiếc Mercedes vừa bấm còi đang dừng ngay bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Lâm Ôn."

Lâm Ôn nhận ra chiếc xe này, cô khom người nhìn vào trong, một sợi tóc điềm đạm rơi xuống gò má.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng đeo cà vạt, mái tóc tạo hình theo kiểu slick back, tùy ý vuốt ngược về phía sau, thoạt nhìn có vẻ cổ điển nhưng lên ảnh thì lại rất trưởng thành và chững chạc.

Nhìn anh giống như vừa mới tan làm ở đài truyền hình.

Lâm Ôn lên tiếng chào hỏi: "Thật trùng hợp, Chu Lễ."

Ánh mắt của Chu Lễ quét một vòng trên mặt cô rồi mới nói: "Vừa đi công tác về đã dạo siêu thị rồi sao?"

"Tủ lạnh trống không, dù sao cũng nhàn rỗi nên đi mua chút đồ." Đường xá ồn ào, còn giọng nói của Lâm Ôn trời sinh nhỏ nhẹ, lúc cô trả lời câu này không tránh được phải tăng âm lượng lên.

"Bây giờ về nhà sao?" Chu Lễ ra hiệu: "Lên xe tôi đưa em về."

"Không cần không cần đâu, mấy bước nữa là đến rồi." Lâm Ôn khách sáo.

Một tay Chu Lễ cầm vô lăng, cách ghế lái phụ nhìn gương mặt bên ngoài cửa sổ và nói: "Không phải Viên Tuyết gọi mọi người đi ăn cơm sao? Tôi đưa em về nhà cất đồ, vừa hay chúng ta cũng tiện đường tới đó."

Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ cơm, Lâm Ôn nghe vậy thì không từ chối nữa, cô đặt túi đồ ở ghế sau rồi mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.

Trước khi ra khỏi nhà, tâm trạng của Lâm Ôn bị mất khống chế nên cô vừa khóc, lúc ra ngoài cũng chỉ tùy tiện xỏ thêm đôi dép lê nên nhìn cô lúc này chẳng ra làm sao cả, dưới chân là đôi dép lê đi trong nhà bằng nhựa cỡ lớn màu xám đậm, trên người mặc một chiếc quần jeans và cái áo màu quả hạnh, tóc búi củ tỏi, nhìn thoáng qua còn tưởng cô chuẩn bị đi tắm.

Kể từ sau khi học cấp ba là cô đã không còn khóc nữa, bây giờ chỉ cần khóc là lại giống y hệt lúc còn bé, máu chảy ngược lên, chóp mũi đỏ ửng, vùng da quanh mắt cũng phiếm hồng, hơn nữa lại còn kéo dài một thời gian mới hết. Lúc nãy cô đi dạo trong siêu thị một vòng, sắc mặt vẫn sáng sủa như thế, cánh môi đỏ thắm, đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước, nhưng rõ ràng là khác với kiểu mặt mộc thường ngày.

Tầm mắt Chu Lễ lướt qua mắt cô, đạp chân ga, nghe tiếng Lâm Ôn hỏi anh: "Anh vừa tan làm à?"

"Ừ, vừa ghi hình xong."

"Đi từ đài truyền hình tới sao, sao lại đi qua đây vậy?" Lúc Lâm Ôn nhìn thấy Chu Lễ ở đây thì không khỏi ngạc nhiên vì dù sao thì đài truyền hình và trường trung học cơ sở cũng ngược đường.

"Đúng lúc có chút việc ở gần đây, vừa đi đến đã nhìn thấy em đứng bên đường rồi." Anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lâm Ôn nhưng thật sự bóng lưng của cô rất dễ nhận ra.

Hai người mới nói chuyện được mấy câu mà xe đã rẽ vào cửa tiểu khu rồi.

Nhà Lâm Ôn ở ngay phía sau trường trung học, trước đó khách sáo từ chối cũng không phải giả vờ, đúng là cô chỉ cần đi qua đường cái, sau đó đi thêm một đoạn nữa là có thể về đến nhà.

Lâm Ôn xuống xe, đang định nói cô lên lầu cất đồ xong sẽ xuống ngay thì thấy Chu Lễ cũng đang mở cửa xe.

"Tôi xách đồ lên giúp em."

Lâm Ôn vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi đi lên rồi xuống ngay, anh đợi một chút."

"Thôi được rồi." Chu Lễ lấy túi đồ ở ghế sau ra, hai túi to đùng không nhẹ nhàng gì, anh nói: "Vừa rồi tôi thấy em cầm có vẻ nặng lắm, đi thôi, lát nữa là muộn rồi."

Lâm Ôn không muốn để Chu Lễ lên lầu.

Cô và Chu Lễ quen nhau được hai ba năm nay, đúng là hai người có quen biết, nhưng mỗi lần gặp nhau đều là đi tụ tập với mấy người nữa, Chu Lễ cũng không nằm trong danh sách bạn bè trên Wechat của cô, quan hệ giữa hai người là kiểu gặp mặt sẽ rất quen thuộc nhưng lại chưa từng liên lạc riêng với nhau.

Vì thế nên cô không thể để Chu Lễ nhìn thấy "thảm trạng" trong nhà mình hiện giờ được.

Dáng người Chu Lễ rất gầy, cao ráo chân dài, anh đi mấy bước đã đến trước cửa hành lang, lúc này đang quay lại chờ Lâm Ôn.

Lâm Ôn không theo kịp tốc độ của anh, người ta chỉ thiếu một bước nữa là đã có thể vào trong rồi, cô không tiện từ chối nên chỉ có thể đưa anh lên nhà.

Tiểu khu này được xây dựng cách đây ba mươi năm.

Ba mươi năm trước, đối diện trường trung học là một trường tiểu học, năm đó ba của Lâm Ôn là giáo viên tiểu học, mua nhà có rất nhiều ưu đãi, sau đó nghỉ làm về trấn nhỏ ở quê sinh sống, căn nhà này không bán cũng không cho thuê, cứ thế bỏ trống mấy chục năm.

Lâm Ôn là con hiếm muộn, sinh ra và lớn lên ở trấn nhỏ dưới quê, mãi cho tới khi vào đại học mới đến thành phố này, suốt bốn năm đại học đều ở ký túc xá trong trường, thỉnh thoảng ba mẹ đến thăm thì cô mới đến đây ngủ mấy hôm.

Đợi đến năm ngoái tốt nghiệp, bắt đầu đi làm thì cô mới chính thức chuyển vào đây ở.

Khu vực này tồn tại lâu đời, vừa xuống lầu đã có đồ ăn, đi mấy bước là đến siêu thị, gần đây còn có công viên nho nhỏ, giao thông và sinh hoạt đều rất thuận lợi, chỉ tiếc là tiểu khu được xây dựng đã lâu nên không có thang máy, trong khi đó cô lại ở tận tầng sáu, mỗi lần mang vác thứ gì nặng lên lầu đều rất mất sức.

Hôm nay có Chu Lễ làm cu li, Lâm Ôn đi phía trước cũng thoải mái hơn nhiều.

Dép lê dưới chân mua theo cỡ của đàn ông, Lâm Ôn phải bấm móng chân xuống dưới để giữ cho dép không bị tuột, cả đường đi vang lên tiếng loẹt xoẹt, lúc đi đến tầng thứ tư thì cô mới quay lại nhìn Chu Lễ.

Chu Lễ đi sau cô mấy bậc cầu thang, mắt cụp xuống như thể đang nhìn đường, thấy cô dừng lại thì anh mới ngước mắt lên.

"Để tôi xách túi kia cho."

"Em cứ đi đi, đi trước còn mở cửa." Chu Lễ không đưa.

Lâm Ôn nghe vậy liền đi nhanh hơn, trông đôi dép lê có vẻ hơi nguy hiểm, càng đi nhanh thì tiếng loẹt xoẹt dưới chân càng rõ ràng hơn.

Bình thường nhìn cô có vẻ dịu dàng và thận trọng, nhưng sau khi xỏ đôi dép không vừa chân này vào lại để lộ vài phần hoạt bát còn sót lại ở lứa tuổi của cô.

Chu Lễ nhìn cô nhanh chóng biến mất ở góc rẽ thì bật cười, lắc đầu.

Lâm Ôn mở cửa đi vào nhà, lấy một đôi dép lê khác trong tủ giày ra đặt lên thảm lau chân, sau đó nhận lấy túi đồ trong tay Chu Lễ.

"Anh ngồi đi, muốn uống gì không?"

Chu Lễ đưa mắt nhìn xung quanh, cũng coi như khá yên tĩnh, anh hỏi: "Nhà em có gì uống được?"

"Có nước ép và sữa bò vừa mua."

Chu Lễ nhìn túi ni lông trong suốt, góc nhọn của hộp sữa bò đâm thủng cả túi đựng tạo thành một cái lỗ to tướng.

"Chẳng trách lại nặng thế." Chu Lễ nói.

Đúng là rất nặng, Lâm Ôn hỏi anh: "Tôi còn mua cả hoa quả, rửa một quả cho anh nhé."

"Đừng làm nữa." Chu Lễ nói: "Nếu có nước lọc thì rót cho tôi một cốc là được."

"Có."

Lâm Ôn nói rồi ngượng ngùng đi đến đống đồ bừa bộn trước mặt, vội vàng dọn dẹp qua chỗ rác vương vãi dưới sàn rồi mang vào phòng bếp.

Đây chính là nguyên nhân cô không muốn để Chu Lễ lên lầu.

Từ ban công đến phòng khách, dưới đất có không ít cánh lá khô héo bị gió bão thổi vào nằm la liệt khắp nơi, ngoài ra còn có cả vết bùn và nước mưa nằm mỗi nơi một ít.

Bên cạnh vali hành lý có một túi đồ ăn vặt hải vị bóc dở, Lâm Ôn vừa đi công tác ngoài đảo mang về, chỗ đồ ăn vặt này là cô mua cho bạn thân - Viên Tuyết.

Vốn dĩ túi rác được để bên cạnh bàn trà, cô quên không thắt nút nên rác ở bên trong bị đổ ra ngoài, vương vãi khắp nơi, vừa bẩn vừa bừa bộn, ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy mùi là lạ.

Trước kia, thỉnh thoảng Chu Lễ sẽ đưa Lâm Ôn về nhà sau mỗi buổi tụ tập nhưng đây là lần đầu tiên anh vào hẳn bên trong, quả thực là Chu Lễ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như thế này bao giờ.

"Đây là bị trộm vào nhà lục đồ đấy à?" Anh không chút khách khí nói đùa một câu rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn ngắm căn nhà nhỏ này.

Gạch vuông màu xanh trắng bao phủ toàn bộ phòng khách và ban công, tường được sơn trắng ở phần trên còn bên dưới ốp gỗ màu vàng đất. Đèn chùm pha lê thiết kế tinh xảo sang trọng treo giữa phòng khách. Các loại tủ kệ đều có màu xanh nhạt, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết là đồ thủ công mỹ nghệ.

Trước cửa phòng bếp có cầu thang, có lẽ trên lầu còn có gác xếp.

Ngoại trừ bộ ghế sô pha bằng vải màu be còn mới thì đồ dùng trong cả căn nhà này, dù cứng hay mềm cũng đều mang không khí của những năm 90.

Giọng nói của Lâm Ôn truyền ra từ phòng bếp: "Tôi đi công tác mấy ngày quên không đóng cửa sổ."

Chu Lễ nói: "Em để cửa mở toang ra thế này cả tuần trời sao?"

Lâm Ôn đi từ phòng bếp ra, đưa nước cho anh, ngại ngùng xấu hổ xong thì cũng bình tĩnh lại: "Ai biết được mấy ngày nay trời sẽ mưa chứ."

Chu Lễ cầm cốc nước mát lạnh lên uống một ngụm rồi nói: "Mưa to lắm, gần đài truyền hình có mấy chiếc xe bị biển quảng cáo rơi xuống vỡ cả kính."

Đang nói chuyện thì Lâm Ôn lại nhìn thấy bông liễu bay trước mặt, cô lẩm bẩm một mình: "Tối nay lại có chuyện phải làm rồi."

Cảnh tượng hỗn loạn này bắt nguồn từ bảy ngày trước.

Hôm đó Lâm Ôn chuẩn bị đi công tác, lúc gần xuất phát thì nhận được tin nhắn từ biệt của bạn trai là Nhậm Tái Bân, đại khái là anh ta cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi, anh ta muốn yên tĩnh một mình để suy nghĩ vài chuyện rồi sẽ đưa ra một vài quyết định.

Sau đó thì người liền mất tích luôn.

Từ trước đến nay Lâm Ôn vẫn luôn chạy theo các mối quan hệ giữa người với người đơn giản nhất, trong quan hệ yêu đương nam nữ, cô nghĩ rằng tốt nhất là bạn trai có thể trở thành chồng của mình, như vậy có thể loại bỏ được rất nhiều rắc rối không đáng có.

Trên thực tế, chỉ vừa tháng trước thôi Nhậm Tái Bân còn tặng cô một chiếc nhẫn, mặc dù không tính là cầu hôn nhưng cô cũng nghe được ám thị từ phía đối phương, trong lòng cô đang nghĩ rằng không bao lâu nữa là mình có thể đạt được mục tiêu rồi, ai biết được con đường đang thẳng băng băng này bỗng nhiên lại vòng vèo khúc khuỷu như thế, thậm chí ngay lúc cô chưa hay biết gì thì bạn trai của cô đã đơn phương quay đầu.

Chính vì tin nhắn từ biệt này nên tiến độ của Lâm Ôn mới bị xáo trộn, trước khi ra ngoài quên không đóng cửa sổ và cũng quên luôn việc mang rác xuống dưới lầu.

Hôm nay, sau một tuần đi công tác trở về, kéo theo chiếc vali nặng trịch trèo lên sáu tầng lầu, sức cùng lực kiệt, còn chưa kịp thở thì đã phải chứng kiến cảnh tượng thảm hại trong phòng khách, vì thế nên cảm xúc của cô mới bị mất khống chế.

Bình thường cô rất chăm làm việc nhà, nhưng lúc đó cô nghĩ rằng rác chỉ có thể đổ vào đúng giờ quy định, bây giờ chưa đến giờ đổ rác nên cô căn bản không biết bắt đầu từ đâu, cũng không thể làm được gì.

Chỉ cần một miếng hành tây bé xíu là đã có thể hun hết nước mắt ra.

Cảm xúc của cô ập đến bất ngờ như thế.

Nhưng nước mắt cũng chẳng có tác dụng gì hết.

Con người ta có thể rơi nước mắt vì sinh li tử biệt, nhưng tất cả cảm xúc tiêu cực bên ngoài sự sống và cái chết đều là những gánh nặng vô nghĩa trên đường đời.

Lâm Ôn nghĩ rằng khi người trưởng thành gặp chuyện thì phải giải quyết cảm xúc của mình trước, có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề tốt hơn.

Thế là cô dứt khoát lau sạch nước mắt, chạy ra siêu thị đi dạo một vòng để thay đổi tâm trạng, sau đó mới gặp được Chu Lễ trên đường về nhà.

Chu Lễ nhìn đồng hồ đeo tay, đề nghị: "Tôi gọi cô giúp việc ở nhà tôi sang đây một chuyến."

"Hả?"

"Dù sao thì cũng phải ra ngoài ăn cơm, tranh thủ lúc đó bảo bà ấy dọn dẹp giúp em."

Lâm Ôn ngạc nhiên: "Không cần đâu, lát nữa đi ăn về tôi tự dọn là được."

"Nếu hôm nay em về muộn thì sao? Có muốn đi ngủ nữa không?" Chu Lễ cúi người đặt ly nước xuống bàn trà rồi nói tiếp: "Đừng ngại nữa, gọi người đến dọn sạch sẽ, bản thân mình cũng đỡ tốn sức."

Lâm Ôn nghĩ cũng phải, bây giờ không gọi người, nói không chừng sau khi cô về sẽ phải ngủ trên đống rác mất.

Thật ra tối nay Viên Tuyết muốn mở Hồng Môn Yến giúp cô. Nhậm Tái Bân bất ngờ biến mất, nhưng mấy người bạn chí cốt của anh ta vẫn còn ở đây, Viên Tuyết định nhân cơ hội này dùng hình bức cung bọn họ.

Mà vừa hay Chu Lễ chính là một trong số người bạn chí cốt của Nhậm Tái Bân.

Lâm Ôn không từ chối nữa: "Vậy tôi đi rửa mặt đã, anh đợi thêm chút nữa nhé."

Lâm Ôn đóng cửa nhà vệ sinh lại, vặn vòi nước ra rồi vỗ nước lên mặt.

Sau khi tắt nước liền nghe thấy tiếng Chu Lễ gọi điện thoại, hẳn là đang nói chuyện với cô giúp việc ở nhà anh.

Lâm Ôn tháo búi tóc củ tỏi ra.

Mái tóc dài lúc này đã xoăn tít lại, vài sợi dính vào gò má ướt đẫm, Lâm Ôn soi gương chỉnh lại đầu tóc nhưng không thể nào chải thẳng phần tóc đã xoăn ra được.

Cô bỏ lược xuống, rút khăn mặt lau khô nước trên mặt, sau đó cũng chẳng thèm để ý đến đầu tóc nữa.

Chu Lễ vẫn đang gọi điện thoại, thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, anh đáp lại một câu: "Được rồi, tắt máy đây." Sau đó nói với Lâm Ôn vừa đi ra ngoài: "Tầm nửa tiếng nữa cô giúp việc sẽ tới."

Lâm Ôn gật đầu: "À đúng rồi, anh nói với cô giúp việc một tiếng là không cần dọn dẹp phòng ngủ phụ."

Cửa phòng ngủ phụ khóa chặt, Chu Lễ không thấy có vấn đề gì nên cũng không hỏi nhiều.

Hai người thay giày, Lâm Ôn cất chìa khóa cửa lớn vào thùng sữa bò ở ngoài cửa rồi đi xuống lầu cùng Chu Lễ.

Lâm Ôn chưa thuê người đến dọn dẹp bao giờ, sau khi lên xe mới lấy điện thoại tra thử giá thuê nhân viên dọn vệ sinh, định bụng đến lúc đó sẽ trả công cho cô giúp việc của nhà Chu Lễ dựa theo giá trên thị trường.

Sáu giờ chín phút, vẫn chưa qua giờ cao điểm, xe của họ bị kẹt ở giữa đường, cả con đường toàn là khói bụi và mùi xăng xe nên không thể mở cửa sổ ra được.

Trong xe rất ngột ngạt, Chu Lễ bật điều hòa, cởi áo vest và cà vạt quẳng ra ghế sau rồi nói chuyện với Lâm Ôn: "Lần này đi công tác ở đâu vậy?"

"Hải Đảo, ở đó có một cuộc họp."

Lâm Ôn tốt nghiệp đại học chuyên ngành Triển lãm kinh tế và Quản lý, công ty cô đang làm chủ yếu đảm nhận tổ chức sự kiện văn hóa và giải trí khác nhau, chẳng hạn như các buổi hòa nhạc, lễ ký kết dự án và một số hội nghị kinh tế nào đó.

Lâm Ôn nói chuyện rất nhỏ nhẹ nên rất dễ bị những âm thanh khác lấn át. Chu Lễ hơi cúi đầu, vừa hạ thấp tiếng nhạc trong xe vừa hỏi: "Em ăn mặc như thế này ở đó không nóng sao?"

"Bình thường." Lâm Ôn dùng ngón tay vân vê nút cài áo vest: "Cũng có thể chống tia cực tím."

Chu Lễ liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô.

Sau đó lại cúi đầu ấn điện thoại, nói chuyện câu được câu chăng với Lâm Ôn.

Dòng xe di chuyển chậm chạp về phía trước, Lâm Ôn nhìn đồng hồ, hẹn ăn cơm với mọi người vào lúc sáu giờ rưỡi mà bây giờ vẫn đang tắc đường, cô nghĩ hai người bọn cô sẽ đến muộn nên định gọi cho Viên Tuyết.

Đúng lúc Chu Lễ bỏ điện thoại xuống rồi nói: "Lão Uông bảo cậu ấy đưa Viên Tuyết đến bệnh viện rồi."

"Bệnh viện?"

"Bệnh viện phụ sản." Chu Lễ nói thêm một câu: "Nói là cô ấy lại bị đau bụng."

Lâm Ôn hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Không nói gì cả, chắc là không sao." Xe chầm chậm tiến lên phía trước, Chu Lễ nói: "Lát nữa rồi hỏi."

Viên Tuyết và Lão Uông là vợ chồng, cô ấy mang thai hơn một tháng, trước khi chẩn đoán thì lúc sợ mang thai, lúc lại sợ mừng hụt, cả người đều trở nên mâu thuẫn, sau khi chẩn đoán thì thường xuyên lo lắng căng thẳng, ngay cả rối loạn tiêu hóa cũng chạy đến tìm bác sĩ phụ khoa, chỉ hận không thể ở luôn trong bệnh viện phụ sản.

Lúc mới đầu Lâm Ôn thấy thế cũng lo lắng thấp thỏm theo, sau đó quả thực là cô không thể đồng cảm với Viên Tuyết được, vì thế nên lần này nghe Viên Tuyết lại đi bệnh viện thì cũng không quá lo lắng nữa mà chỉ nói: "Chắc không ăn được bữa cơm tối nay nữa rồi, hay là chúng ta đến bệnh viện phụ sản đi?"

Vừa hay phía trước có thể rẽ trái quay đầu lại.

Chu Lễ ngó sang nhìn Lâm Ôn.

Nếu là mấy người Lão Uông thì anh sẽ quát thẳng một câu "miệng của cậu rơi ở chỗ Viên Tuyết rồi à?" , nhưng Lâm Ôn không phải bạn bè "bình thường" của anh nên Chu Lễ chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Đã đến tận đây rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, em không đói à?"

Lâm Ôn nghĩ một hồi rồi hỏi: "Thế Chopin đâu?" Chopin cũng là một người trong đám anh em của bọn họ.

"Cậu ấy bận chuyện của cửa hàng nên không đi được, Viên Tuyết không nói với em sao?" Tay của Chu Lễ đặt trên vô lăng. Ngón tay anh thon dài, từng khớp xương rõ ràng, tùy ý đặt trên vô lăng nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bật đèn xi nhan và quay đầu xe.

Mấy người khác đều không đến nên Lâm Ôn cũng không muốn đi ăn cơm với Chu Lễ lắm, nhưng xe đã vượt quá đoạn rẽ khá xa rồi, vả lại nếu cô và Chu Lễ để bụng đói rồi ai về nhà nấy thì cũng hơi vô lý.

Thế là Lâm Ôn gật đâu, lúc này Chu Lễ mới tập trung nhìn về phía trước, đường sá cũng trở nên thông thoáng hơn, anh xắn tay áo, chỉnh lại điều hòa, sau đó nhấn ga phóng đi.

TYT & Hạ Còn Vương Nắng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play